Thái Cổ Thần Vương

Chương 105: Nhược hoan trêu đùa




Học viện Đế Tinh nhộn nhịp hơn hẳn mọi khi, vào dịp cuối năm, rất nhiều đệ tử đi trải nghiệm ở bên ngoài nối nhau trở về. Dưới ánh mặt trời, thanh niên nam nữ vui vẻ cười nói làm cho cả học viện ngập tràn trong không khí phấn chấn.
Đề tài được mọi người bàn bạc nhiều nhất trong học viện đương nhiên là sau khi mấy học viên nổi tiếng trở về thì thực lực thế nào rồi, có thể giành được thành tích đáng kiêu ngạo trong Quân Lâm yến hay không. Cũng có rất nhiều người nhắc đến Tần Vấn Thiên. Phải nói Tần Vấn Thiên là cái tên có tần suất xuất hiện cao nhất học viện Đế Tinh năm nay, có thể sánh được cả với Lạc Thiên Thu năm ngoái.
Bởi vì trong một năm này, tân sinh mới bước chân vào học viện Đế Tinh ấy đã làm được rất nhiều chuyện lớn.
Không ít đệ tử mới về tỏ ra khâm phục Tần Vấn Thiên. Đương nhiên cũng có một vài người ra ngoài rèn luyện từ lâu, vừa về thì đã nghe thấy câu chuyện về hắn. Đám người kiêu ngạo như họ cũng sẽ có chút phản đối và không phục, nghĩ bụng phải tìm cơ hội luận bàn với tân sinh này một chút xem có đúng là thần kì như trong lời đồn đại hay không.
Đủ loại dư luận khiến cho mỗi khi Tần Vấn Thiên đi lại trong học viện đều bị rất nhiều người chú ý. Nhất là sau chuyện ở học viện Hoàng Gia, hắn trở về học viện Đế Tinh lại càng bị nhiều người dõi theo hơn. Tần Vấn Thiên cười khổ trong lòng, bây giờ thì hắn thực sự cảm nhận được cái gọi là đãi ngộ của “người nổi tiếng” rồi.
Cảm giác đi đến đâu cũng bị người ta nhìn chằm chằm thật chẳng hay ho gì.
Trở lại khoảng sân nhỏ của mình, Tần Vấn Thiên phát hiện ra ngoài Tần Dao thì Nhược Hoan sư tỷ cũng ở đây.
- Sư tỷ, sao tỷ lại ở đây?
Tần Vấn Thiên bước tới, cười hỏi.
- Đến tán gẫu với Tần Dao. Ngươi đi ra ngoài gây tiếng vang lớn như thế, trở thành người nổi tiếng luôn rồi, thế định bao giờ thì cho sư tỷ một họa quyển thần văn đây?
Nhược Hoan nói với Tần Vấn Thiên bằng vẻ mặt như cười như không:
- Nếu sư tỷ thích thì lần sau tạo ra họa quyển thần văn, ta sẽ tự tặng cho tỷ.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Đừng có mà lừa ta đấy nhé.
Đôi mắt đẹp của Nhược Hoan chợt lóe lên một tia rạng rỡ.
- Đương nhiên rồi. Đừng nói một bức, cho dù sư tỷ muốn có năm sáu bức mà ta có thì ta cũng tặng tỷ ngay.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói, làm cho nụ cười của Nhược Hoan càng thêm xán lạn:
- Coi như ta thương ngươi không uổng, nào qua đây, cho sư tỷ hôn một cái nào.
- Ấy…
Tần Vấn Thiên nhìn vẻ cười duyên của Nhược Hoan thì ánh mắt lóe lên rồi vội cười khổ mà nói:
- Sư tỷ, tỷ đừng mê hoặc ta nữa.
Mị lực của Nhược Hoan lớn đến vô cùng. Tần Vấn Thiên đã từng gặp vô số mỹ nữ, thế nhưng chỉ có Mạc Khuynh Thành và Nhược Hoan là có thể khiến cho lòng hắn gợn chút xốn xang. Hai cảm giác xốn xang ấy lại khác hẳn nhau, Mạc Khuynh Thành là tuyệt sắc giai nhân, khi nhìn thấy cô ấy thì rất khó có thể duy trì được sự lạnh nhạt và bình tĩnh, Nhược Hoan sư tỷ thì vô cùng gợi cảm, có sức hấp dẫn đặc thù đối với đàn ông.
Thấy dáng vẻ của Tần Vấn Thiên, Nhược Hoan nở nụ cười sung sướng. Tần Dao nói:
- Nhược Hoan tỷ, tử đừng đùa tiểu tử này nữa. Mà nói chứ, tên này cũng đã mười bảy tuổi rồi, không biết đã ưng cô nương nào hay chưa.
- Ta cũng tò mò lắm.
Nhược Hoan nhìn Tần Vấn Thiên chằm chằm rồi nói.
- Tỷ à, bây giờ tâm tư của ta dồn hết cho việc tu hành, còn đâu mà nghĩ đến chuyện gì khác nữa.
Tần Vấn Thiên bị hai cô gái xinh đẹp ép hỏi thì không khỏi hơi hơi ngượng ngùng.
- Không trả lời à? Xem ra là có rồi, để ta đoán thử xem.
Hai mắt Nhược Hoan sáng lên lấp lánh, cô nói tiếp:
- Có phải là đệ nhất mỹ nhân nước Sở Mạc Khuynh Thành không? Nghe nói trong yến hội của Sở Thiên Kiêu hôm trước cô ấy còn cố ý gọi ngươi ra nói chuyện phiếm, làm cho không ít người ghen tị muốn chết đấy.
- Sư tỷ, không phải như tỷ đoán đâu.
Tần Vấn Thiên cười khổ liên hồi, trong đầu không khỏi nhớ lại tình cảnh mấy lần gặp Mạc Khuynh Thành.
- Có gì đâu mà ngại không dám nhận.
Nhược Hoan vẫn tươi cười nói:
- Nha đầu yểu điệu kia cũng đẹp thật, cái danh đệ nhất mỹ nữ nước Sở chẳng ngoa đâu, ít nhất thì ở hoàng thành này ta chưa từng thấy ai đẹp như cô ấy, hơn nữa thiên phú của cô ấy cũng rất cao. Trong kinh thành thập tú còn có nhiều tên nhìn cô ấy mà thèm rỏ dãi ba thước kia kìa.
Nhược Hoan nhìn Tần Vấn Thiên, như thể tìm thấy hứng thú, cô nói tiếp:
- Ta nhìn kiểu gì cũng thấy chỉ có nha đầu kia mới xứng với sư đệ nhà ta. Có muốn sư tỷ nhờ Mạc trưởng lão đi làm mối cho ngươi không? Ông ngoại nha đầu kia là sư công của ngươi đấy.
Nhược Hoan hăng hái lên thì làm sao Tần Vấn Thiên chống đỡ cho nổi, hắn chỉ đành cười khổ mà thôi.
- Không nói gì chính là thừa nhận rồi nhé. Một thiếu niên thiên tài, một mỹ nữ đệ nhất nước Sở, không tồi, không tồi đâu.
Nhược Hoan lẩm bẩm luôn miệng, Tần Dao cạnh đó nhìn thấy Tần Vấn Thiên quẫn bách thì cũng cười như nắc nẻ. Cô nghĩ nếu Tần Vấn Thiên có thể cưới được đệ nhất mỹ nữ nước Sở có cả dung mạo và thiên phú xuất chúng kia thì thật tốt vô cùng, cô cũng sẽ cực kì vui vẻ.
- Thôi, không đùa ngươi nữa. Thế nhưng ta nói thật đó, nếu ngươi muốn theo đuổi nha đầu kia thì sư tỷ nhất định sẽ ủng hộ cho ngươi.
Nhược Hoan cười bảo:
- Hôm nay có tụ hội ở bia Đế Tinh, ta muốn đi qua đó một chuyến. Vấn Thiên, hay là ngươi đi với ta đi, đi xem các học viên vĩ đại của học viện Đế Tinh ta.
- Tụ hội gì thế?
Tần Vấn Thiên tò mò hỏi.
- Sắp đến cuối năm rồi, rất nhiều đệ tử trở về học viện Đế Tinh. Bọn họ thích tụ tập cùng nhau rồi khoác lác một hồi, hoặc là trao đổi luận bàn với nhau, khoe khoang thu hoạch trong cả năm của mình. Tuy có không ít người ham hư vinh, thế nhưng cũng có một vài người thật lòng muốn trao đổi, có thể học tập được vài điều đấy.
Nhược Hoan giải thích với Tần Vấn Thiên:
- Thực lực của đám người tới đó không tệ, ít nhất cũng phải có thực lực Luân Mạch cảnh tầng sáu trở lên, nếu không thì cũng ngại chẳng dám ngồi dưới bia Đế Tinh đâu. Có điều ngươi thì hoàn toàn đủ tư cách để đi. Ngươi là người nổi bật nhất trong đám tân sinh của học viện Đế Tinh năm nay, là đại sư mới mười bảy tuổi đã có thể sáng tạo ra thần văn cấp ba, học viện Đế Tinh chưa bao giờ có thiên tài như ngươi cả.
- Sư tỷ đừng thổi phồng ta nữa.
Tần Vấn Thiên cười khổ mà nói:
- Để ta đi với sư tỷ, chung quy thời gian ta ở học viện Đế Tinh chưa lâu, vừa hay mượn cơ hội này để làm quen với vài nhân vật vĩ đại trong học viện ta cũng tốt.
- Ta cũng đi cùng các ngươi.
Tần Dao cười nói.
- Được, chúng ta cùng đi.
Nhược Hoan nắm tay Tần Dao, hai người sóng vai mà đi, quan hệ vô cùng thân thiết. Thấy cảnh ấy, trong lòng Tần Vấn Thiên ấm sực lên. Tuy rằng Nhược Hoan sư tỷ thích đùa, nói chuyện chẳng có biên giới, thế nhưng thực sự cô đã chiếu cố hắn và Tần Dao tỷ nhiều lắm. Những sự quan tâm chăm sóc bâng quơ ấy mà không để ý cẩn thận thì sẽ không thể cảm nhận được.
Học viên trong học viện Đế Tinh đều cố gắng tu hành, đâu có mấy ai dư thời gian rảnh mà đi lãng phí với người khác. Nhược Hoan sư tỷ và Tần Dao tỷ không có quan hệ gì cả, thế mà cô thường xuyên đến thăm tỷ ấy, trở thành bạn bè với tỷ ấy, rõ ràng là sợ tỷ ấy cô đơn.
Tần Vấn Thiên lặng lẽ khắc ghi nỗi cảm kích vào sâu tận đáy lòng. Nếu hắn cảm ơn ngoài miệng thì với tính cách của Nhược Hoan, chỉ sợ cô sẽ mặc kệ hắn mất thôi.
Trong học viện Đế Tinh có chín tấm bia đá gọi là bia Đế Tinh, trên bia khắc rất nhiều văn tự ghi lại lịch sử ba ngàn năm của học viện này.
Trước bia Đế Tinh có một quảng trường hình tròn, trên quảng trường có nhiều bệ đá. Lúc này đây có rất nhiều người trẻ tuổi đang ngồi kín những bệ đá ấy.
Mỗi năm đều có vô số học viên xuất sắc của học viện Đế Tinh ngồi trên những bệ đá này, nhìn vào chín tấm bia Đế Tinh trước mặt, vừa chiêm ngưỡng hào quang của những người đi trước, vừa lập chí viết nên lịch sử tương lai cho học viện Đế Tinh.
Dưới những bệ đá trên quảng trường có nhiều người nhìn lên trên với ánh mắt đầy kính trọng. Những người trên bệ đá ấy đều là những học viên kiệt xuất của học viện Đế Tinh, đáng được người ta tôn kính.
- Các vị sư huynh trên đó đều có tu vi Luân Mạch cảnh tầng bảy trở lên đấy, không biết bao giờ ta có thể đạt được tu vi Luân Mạch cảnh tầng ba đây?
- Không chỉ có tu vi Luân Mạch cảnh tầng bảy trở lên đâu, mỗi người bọn họ đều có chiến tích của riêng mình, nếu không thì nào dám ngồi cùng những người khác trên bệ đá.
- Cũng đúng, học viện Đế Tinh của chúng ta có lịch sử dài lâu, năm nào cũng thay máu, thiên tài nhiều vô kể. Nếu chỉ tính riêng tu vi Luân Mạch cảnh tầng bảy thì có nhiều sư huynh có tu vi đó lắm, nếu không có điểm đặc biệt nào thì đúng không có tư cách mà sánh cùng những người khác thật.
Nhiều người đứng bên dưới dõi mắt trông lên những người ở trên bệ đá, bàn luận xem thực lực của vị học viên nào mạnh hơn. Bọn họ luôn luôn rất hiếu kì với chuyện này.
- Nhược Hoan sư tỷ của Thanh Vân minh đến kìa, Nhược Hoan sư tỷ vẫn mê người như xưa.
- Cô gái xinh đẹp đi bên cạnh cô ấy là Tần Dao, còn người kia là Tần Vấn Thiên, hắn cũng đến kìa.
Đám người tách ra thành một con đường. Trên bệ đá cũng có nhiều người nhìn về phía Tần Dao và Tần Vấn Thiên, sau đó có người mỉm cười nói:
- Nhược Hoan, nghe nói cô đã bước vào cảnh giới Luân Mạch cảnh tầng chín rồi, mau lên đây nào.
- Bên cạnh cô là Tần sư đệ đúng không? Mời ngươi lên đây nói chuyện luôn đi.
Lại có người khác cười nói.
Nhược Hoan nắm tay Tần Vấn Thiên thong thả đi lên cầu thang rồi ngồi xuống hai bệ đá gần nhau. Thấy cảnh ấy, không mắt không ít người lóe lên tia nhìn sắc lẻm. Nhược Hoan và Tần Vấn Thiên có vẻ thân thiết với nhau làm cho họ khó chịu trong lòng. Bởi vì Nhược Hoan có thiên phú có dung nhan, cô cũng được vô số người trong học viện Đế Tinh theo đuổi.
Dường như cảm nhận được sự thù địch ấy, Tần Vấn Thiên cười khổ trong lòng, bụng nói Nhược Hoan sư tỷ hại mình thảm rồi. Bây giờ hắn có thể cảm giác được không ít người nhìn về phía mình với ánh mắt lạnh ngắt đây.
Thế nhưng hắn vẫn duy trì thần sắc bình thường rồi đánh giá những người ngồi trên bệ đá. Ở đây có khoảng ba mươi người, tu vi có lẽ đều từ Luân Mạch cảnh tầng bảy trở lên. Họ đều là những học viên nòng cốt của học viện Đế Tinh, đều có khả năng trùng kích cảnh giới Nguyên Phủ trong tương lai sắp tới.
Hơn nữa còn có rất nhiều người không đến, ví dụ như đám người Âu Thần và Lạc Thiên Thu.
Chỉ riêng học viện Đế Tinh đã có nhiều người ở tầm tu vi này như vậy, nghĩ thôi cũng đủ biết Quân Lâm yến cuối năm sẽ bùng lên ngọn lửa rực rỡ chừng nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.