Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi

Chương 21:




Cục quản yêu.
Lúc Trịnh Kình rời khỏi phòng tài vụ đến phòng đặc chiến, từ xa anh đã nghe thấy tiếng hét hò, thoạt nhìn rất náo nhiệt.
Cửa phòng khép hờ, Trịnh Kình không gây chú ý chỉ âm thầm đi vào, anh nhìn thấy Chúc Dư đang hào hứng phát cho mọi người một loại kẹo được bọc rất xinh đẹp.
“Đây đây đây, mọi người đều ăn thử xem.” Chúc Dư nhiệt tình nói: “Cái này do tôi nhờ anh Lưu mang về từ nước ngoài đó, quý lắm, mọi người ăn thử xem có ngon không.”
Trịnh Kình đứng đó, anh còn chưa nói gì, mọi người đang ồn ào tranh kẹo lập tức khựng lại. Chỉ có mỗi Chúc Dư quay lưng về phía Trịnh Kình nên không biết chuyện gì xảy ra.
“Mấy người đừng có ngây người ra chứ, mau ăn thử đi, kẹo này siêu ngon, tôi vô cùng đề cử.” Chúc Dư vẫn chưa phát hiện. Những người kia khéo léo dùng ánh mắt ám chỉ mấy lần, cuối cùng anh ta mới muộn màng phát giác ra có gì đó.
Lúc anh ta quay người lại nhìn thấy Trịnh Kình, rất không có khí phách mà run rẩy, nhanh chóng giấu hộp kẹo đi, khô cằn gọi một tiếng “Lão đại”.
Ánh mắt Trịnh Kình lần lượt lướt qua mọi người trong phòng, ánh mắt của anh không có chút ý tốt nào, nụ cười cũng khiến người ta cảm thấy tràn đầy nguy hiểm: “Tụ tập ồn ào trong lúc làm việc, còn ăn đồ vặt, mỗi người trừ ba trăm tiền thưởng.”
Dự cảm nguy hiểm đã thành sự thật, mọi người trong phòng làm việc lập tức cuống quít kêu rên, có người cầu xin Trịnh Kình, hỏi có thể trừ ít đi được không, còn trừ nữa bọn họ sẽ không còn tiền lương luôn đó.
Trịnh Kình không nói gì, ánh mắt nhẹ như không liếc nhìn người nọ, đối phương lập tức bị dọa sợ đến mức không dám nói thêm câu nào nữa. Nói keo kiệt, lão đại của bọn họ mà đứng thứ hai tuyệt đối không ai dám đứng thứ nhất. Để không bị trừ hết lương, người nọ thức thời câm như hến.
Trịnh Kình tuyên bố xong cũng không định ở lại, lúc xoay người chuẩn bị rời đi, bỗng anh nhớ tới gì đó, quay lại nhìn Chúc Dư: “Kẹo này ngọt không?”
Chúc Dư ngần ngừ nói: “Ngọt ạ, ăn ngon lắm.” Quý như vậy cơ mà.
Trịnh Kình gật đầu, chần chờ một chút, đưa tay ra, ý bảo Chúc Dư đưa cho anh một ít.
Chúc Dư thấy khó hiểu, hỏi: “Lão đại, anh cần kẹo làm gì? Chẳng phải anh không ăn kẹo à?”
Trịnh Kình: “…” Ánh mắt rõ ràng bảo nếu cậu còn nói thêm lời thừa thãi nào nữa, trừ hết tiền thưởng tháng này.
Chúc Dư lập tức cun cút ngậm miệng, không dám chậm trễ đưa hết phần kẹo còn lại cho Trịnh Kình, vô cùng có thành ý.
Trịnh Kình lấy hộp kẹo, rất hào phóng nói không trừ tiền thưởng của Chúc Dư nữa, sau đó xoay người đi.
Chúc Dư âm thầm mừng rỡ, còn những yêu quái khác đang ảo não kêu than rời khỏi văn phòng.
*
Trời nhá nhem tối, Tiêu Chước tan làm trở về biệt thự, phát hiện trên bàn trong khách có một nửa hộp kẹo. Kẹo kia trông rất quý, vỏ bọc cũng rất xinh đẹp, cậu ngửi được mùi vị cực kỳ ngon ngọt.
Góc dưới hộp kẹo còn có giấy nhắn Trịnh Kình để lại, chữ viết của anh thẳng thớm mạnh mẽ: Chúc Dư cho, dở quá, cho cậu.
Giọng điệu như tiện tay bố thí.
Nhưng Tiêu Chước tuyệt đối không để ý chuyện này, rất ngạc nhiên khi Trịnh Kình cho cậu kẹo.
Cậu nhanh chóng gỡ vỏ, cho kẹo vào miệng, hương vị ngọt ngào lập tức lan trên đầu lưỡi, còn mang theo hương vị của rồng, khiến Tiêu Chước thỏa mãn đến mức nheo mắt lại.
Viên kẹo ngọt lịm ngon lành, phủ lấy đầu lưỡi khơi dậy cảm giác tê dại. Tiêu Chước ăn không dừng lại được, một đêm ăn tận năm sáu viên, sáng dậy rời giường cậu vẫn còn cảm giác lưỡi ngòn ngọt.
Hương vị ngọt ngào khiến tâm tình con người ta vui sướng, sáng sớm Tiêu Chước đi làm, khóe môi cậu vẫn không giấu được ý cười.
Trên đường đi từ biệt thự đến khách sạn phải đi qua một cây cầu đá. Cây cầu đã trải qua bao qua năm tháng, hai bên đều mọc đầy cỏ dại. Con đường tĩnh lặng chật hẹp, hai bên đường trồng cây xanh, bình thường cũng không có nhiều người đi qua.
Tiêu Chước chạy xe điện rẽ vào một khúc cua, cầu đá hiện trước tầm mắt.
Cũng ngay lúc này, cậu phát hiện cô gái chạy xe đạp công cộng trước mặt trông không được phù hợp lắm. Cô vốn dĩ muốn qua cầu đá, nhưng không hiểu vì sao, lúc đi tới giữa cầu đột nhiên ma xui quỷ cô lại chuyển hướng, vọt lên rìa cầu mà đi.
Con sông dưới cầu này cũng không rộng lắm, bờ sông đầy những rong bèo. Mặc dù là thế nhưng nước vẫn rất sâu, đủ để khiến người ta chết đuối.
Cô gái dẫm lên bàn đạp chuẩn bị đạp tới, giây tiếp theo có thể cô sẽ ngã xuống sông. Nhưng cô không nhận ra, vẻ mặt tự nhiên, không một chút hoảng loạn.
Tiêu Chước không dám chần chừ, thấy xung quanh không có ai, xe điện còn chưa dừng lại, cậu đã trực tiếp biến mất, giây tiếp theo đã xuất hiện bên cạnh cô gái, nhanh chóng kéo cô lẫn xe đạp qua giữa cầu.
Sau khi bị kéo về, vẻ mặt cô gái có chút ngẩn ngơ, ngay sau đó lại muộn màng nhớ tới những chuyện vừa xảy ra khi nãy, cô lập tức hoảng sợ.
Cô dụi dụi mắt, nhìn xung quanh, lại nhìn con sông trước mắt, hoài nghi cuộc đời, vẻ mặt không thể tin được mà nói: “Sao lại như vậy? Rõ ràng mình nhìn thấy cầu đi sang hướng bên này mà, sao lại thành sông rồi?”
Cô không biết bơi, nếu khi nãy Tiêu Chước không giữ cô lại, chắc giờ cô đã mất mạng rồi.
Cô gái còn đang mất hồn mất vía, vội vàng nói lời cảm ơn Tiêu Chước. Tiêu Chước bảo không có gì, lại nhắc nhở cô đi đường nhớ cẩn thận chút, chú ý an toàn.
Cô gái gật đầu, không dám ở lại trên cầu nữa, nhanh chóng leo lên xe đạp rời đi, càng nghĩ càng thấy chuyện này thật quỷ quái.
Tiêu Chước không để chuyện này trong lòng, cậu kiểm tra xe điện thấy không có vấn đề gì, chạy xe đi thẳng đến khách sạn.
Sau khi cậu đi rồi, trong lùm cây rậm rạp bên đường, một bóng dáng thấp bé đột nhiên động đậy, nhìn chăm chăm vào Tiêu Chước đi xa dần, đáy mắt tràn ngập sự tức tối thù địch, sau đó bóng dáng kia nhanh chóng biến mất.
Lúc Tiêu Chước đến khách sạn, Chúc Hưu An còn chưa đến, chuyện này khiến cậu thấy hơi kỳ lạ. Trong ba người, Chúc Hưu An là người ở gần nhất, bởi vậy dường như mỗi ngày cậu ta là người đến khách sạn sớm nhất. Đổng Huy cũng rất ngạc nhiên, nhưng lâu lâu tới trễ cũng không phải chuyện gì khó hiểu, hai người không nghĩ nhiều nữa.
Nhưng đợi rất lâu, đã quá giờ vào ca chấm công rồi Chúc Hưu An vẫn chưa tới, Tiêu Chước và Đổng Huy liếc nhìn nhau, đều cảm thấy chuyện này hơi bất thường.
Đổng Huy cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho Chúc Hưu An hỏi tình hình bên đó, nhưng chưa kịp bấm số Chúc Hưu An ướt nhẹp đã mở cửa phòng nghỉ.
Cả người cậu ta đều ướt sũng, chỉ có đầu tóc như đã được lau khô, nhưng vẫn còn đang nhỏ nước. Tiêu Chước và Đổng Huy nhìn thấy dáng vẻ thê thảm này của cậu ta khó giấu được kinh ngạc, vội vàng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chúc Hưu An thở hổn hển, vừa nhớ tới chuyện mới xảy ra cậu ta buồn bực, một lời khó nói hết: “Đừng nói nữa. Sáng nay tôi xui quá trời, cứ như bị trúng tà ấy. Hai ngày nay chẳng phải tôi đang luyện tập giảm béo sao, sáng nào cũng chạy bộ đến đây hết. Ở bên cạnh có cái hồ nhân tạo, hai cậu nhớ không? Mỗi lần luyện tập tôi đều chạy quanh bờ hồ, lúc trước đâu bị gì, sáng nay không hiểu vì sao lại chạy vào trong hồ, toang hơn nữa là lúc đó không có người nào cả. May mà sau đó vẫn được cứu lên kịp thời, nếu không bây giờ hai cậu không còn được nhìn thấy tôi đâu. Tôi quyết định rồi, ngày mai phải đi đăng ký một lớp tập bơi, ít nhất… sau khi rơi xuống nước cũng không phải chờ chết.”
Đổng Huy nghe thế hoảng hốt nói: “May mà không sao, thật sự quá nguy hiểm. Nhưng mà sao cậu lại ngã xuống? Có phải tối hôm qua ngủ không ngon, hoa mắt nhìn nhầm đường không?”
Người bình thường chạy làm sao lại lao xuống hồ được.
“Sao thế được, tối qua tôi ngủ sớm lắm, cũng không cảm thấy đầu óc không tỉnh táo. Giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy kì lạ, lúc đó cứ như bị trúng tà ấy, cảm thấy như đường đi hướng vào hồ vậy. May mà tôi chạy bộ chứ không lái xe, nếu không thật sự tiêu luôn rồi.” Chúc Hưu An tự an ủi mình, lại nói tiếp: “Không được, tôi phải mượn kí túc xá tắm rửa rồi thay đồ thôi, như này khó chịu quá. Tôi chấm công rồi, nếu sếp tới đây nhớ giấu giúp tôi với.”
Vì không bị trừ lương, cậu ta vẫn rất liều mạng.
Chúc Hưu An nói xong vội vã rời đi, không cho Tiêu Chước thời gian hỏi chi tiết.
Tiêu Chước âm thầm suy nghĩ, tình huống này sao quen dữ vậy, chẳng phải giống cảnh sáng nay cậu cứu cô gái kia à?
*
Hôm nay là thứ sáu, nhà hàng Trung nhận được đơn đặt cơm của một tổ quay phim, phải làm thức ăn cho mười người, còn yêu cầu chín giờ tối đưa tới. Cơm nước được chuẩn bị xong, ba người Tiêu Chước đi giao về đến nơi đã hơn mười giờ rồi.
Bọn họ thu dọn chuẩn bị tan làm, Chúc Hưu An lại đề nghị đi ăn bữa khuya, đúng lúc mọi người đều hơi đói, không ai từ chối.
“Vậy đi ăn gì đây?” Chúc Hưu An đi ăn khuya với Đổng Huy nhiều rồi, nên cậu ta hỏi ý kiến của Tiêu Chước: “Cậu muốn ăn tôm hùm hay đồ nướng?”
Tiêu Chước nghe thế ánh mắt có hơi mờ mịt, cậu hoang mang lắc đầu: “Tôi chưa từng ăn mấy món đó, hai cậu quyết định là được.”
Bình thường cậu đều ăn cơm ở công ty, toàn đồ ăn Trung Quốc tiêu chuẩn, những món khác đều chưa có dịp được thử. Nhưng Tiêu Chước chưa ăn cũng đã nghe người ta nói, mấy món này ngon lắm, loài người rất thích.
Chúc Hưu An không ngờ Tiêu Chước chưa từng ăn tôm hùm đồ nướng, ánh mắt nhìn cậu lập tức tràn đầy sự đồng cảm: “Chưa từng ăn tôm hùm hay đồ nướng vậy đồ ăn mà cậu ăn những năm nay đều chẳng có ý nghĩa gì cả. Mấy món này đều là món ngon cực phẩm trên trần gian, có thể kéo dài tuổi thọ đấy. Một tuần tôi phải ăn một bữa đồ nướng mới hoạt động nổi.”
Tiêu Chước nhướng mày, từ chối bày tỏ ý kiến, nhưng lại ôm sự chờ mong rất lớn.
Cuối cùng Chúc Hưu An quyết định đi ăn đồ nướng, để lần tới lại dẫn Tiêu Chước đi ăn tôm hùm, chắc chắn sẽ khiến Tiêu Chước sống gần gũi với cuộc sống nhân dân hơn.
Là một tín đồ ăn uống, Chúc Hưu An nắm rõ các món ngon quanh đây trong lòng bàn tay, chẳng bao lâu cậu ta đã tìm thấy một hàng đồ nướng ngon nhất phố này.
Hàng đồ nướng lấy một cái tên rất hoành tráng, “Quán nướng đệ nhất”. Ông chủ là một người đàn ông trung niên, để hai chòm râu, đặc biệt nhiệt tình hiếu khách, ông chủ có vẻ nhận ra Chúc Hưu An, từ xa đã đón tiếp cậu ta.
Chúc Hưu An bắt chuyện với ông chủ, nhiệt tình giới thiệu: “Đồ nướng ở chỗ này vừa đủ, giá cả phải chăng, mùi vị cũng tuyệt vời. Món đắt khách nhất của ông ấy là thịt dê xiên nướng, thịt tươi non nhiều nước, thơm ngon nuốt lưỡi. Tôi đi ăn nhiều chỗ thịt dê nướng rồi, nhưng không có chỗ nào vượt qua được chỗ ông ấy. Các cậu ăn thử sẽ biết tôi không hề nói quá đâu.”
Tiêu Chước vừa nghe vừa nhìn ông chủ kia, nhận ra ông chủ kia là một yêu quái Dê. Yêu quái Dê lại đi nướng thịt dê xiên, yêu quái bây giờ đều liều mạng như thế à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.