Tên Khốn Nhà Ngươi! Cư nhiên Dám Gạt Ta!

Chương 4: Ngươi là thân nhân của ta




[ Năm 363 nhà Minh ]

---------- Núi Tề Thiên ----------

Một thân bạch y múa kiếm trong rừng trúc, bỗng một lão nhân lao vào. Lão nhân kia ra chiêu, chiêu chiêu lấy mạng người nhưng lại không có sát ý. Thân ảnh bạch y kia nhàn nhã đỡ từng chiêu thức. Lão nhân kia chiêu thức lại càng nhanh hơn, kết hợp với các chưởng pháp, đánh vào các chỗ tử huyệt. Thân ảnh bạch y bị đẩy lùi về phía sau. Thân ảnh kia ném kiếm về phía trước, chân đạp vào các thân trúc với tốc độ cực nhanh. Lão nhân thấy kiếm đến, vội đỡ, sau đó nhìn xung quanh, cố xác định vị trí của thân ảnh kia. Đột nhiên có một luồng sát khí xuất hiện phía sau lưng lão nhân. Lão quay lại nhưng chẳng thấy ai. Nhân lúc đó, một lưỡi kiếm lạnh đã đặt trên cổ lão. Lão nhân nhìn thân ảnh kia, thở dài:

"Haizz... Không thể nào chứ... Tại sao ngươi lại có nhiều tiểu xảo đến vậy hả tiểu tử thối?"

"Lão già thối, ngươi thua rồi. Muahahaha!"

Hai vị sư đồ này chính là Lưu Thiên Bảo cùng Duẫn Lam Thuần. Nghe Lưu Thiên Bảo thở dài, Duẫn Lam Thuần đắc ý cười to. Lưu Thiên Bảo nhìn thật sâu Duẫn Lam Thuần, có chút tự hào, có chút ủy khuất. Duẫn Lam Thuần là một thiên tài, ông có một đồ đệ thiên tài như thế tất nhiên sẽ rất tự hào. Nói về công lực thì Lưu Thiên Bảo so với Duẫn Lam Thuần hơn 4 phần.

Duẫn Lam Thuần còn nhỏ nhưng đã đạt đến ngưỡng cao nhân như thế thật khiến Lưu Thiên Bảo rất đỗi tự hào. Vốn dĩ Lưu Thiên Bảo đa số thua bởi vì Duẫn Lam Thuần không hiểu học đâu ra rất nhiều tiểu xảo khiến ông mất tập trung. Ông ta ủy khuất chính là: Duẫn Lam Thuần chỉ mới 15 tuổi, ông ta ít nhiều cũng đã 50, ông ta cũng là cao thủ đứng đầu trong giang hồ. Nay lại bị một đứa nhóc vượt mặt. Thật quá ủy khuất mà!!

Duẫn Lam Thuần năm nay 15 tuổi, cô nhờ khả năng trời phú của mình mà tiến bộ. Các bộ kiếm pháp, chiêu thức Lưu Thiên Bảo tập luyện, cô chỉ cần nhìn qua là có thể học được. Nếu phải nói. Cô xác thực là thiên tài có thiên phú bẩm sinh, ngoài ra còn chăm chỉ nên đã đạt đến ngưỡng cửa cao nhân. Đoán chắc trong giang hồ hiện nay, người của Chính phái và Tà phái có thể hạ cô chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Lí do mà Duẫn Lam Thuần có nhiều tiểu xảo để đối phó với người có công lực cao hơn mình đó là... Lúc xưa cô xem rất nhiều truyện tranh, học lỏm vài tiểu xảo của các nhân vật phản diện... Còn về vấn đề học y. Mặc dù không có thiết bị hiện đại nhưng dựa vào trí nhớ của cô thì cô vẫn là một bác sĩ thiên tài. Cô có 2 bí mật chưa bao giờ nói ra cho Lưu Thiên Bảo đó là khả năng ghi nhớ trời phú và kiến thức y học của cô. Ngoài ra thì càng lớn Duẫn Lam Thuần càng tuấn tú, khôi ngô. Đã có rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp ở thôn dưới núi đều thề nếu không phải cô thì không gả. Đột nhiên mặt Lưu Thiên Bảo trầm xuống:

"Thuần nhi, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Đây là lần đầu tiên Lưu Thiên Bảo gọi Duẫn Lam Thuần như thế. Cũng là lần đầu tiên Lưu Thiên Bảo nghiêm túc như thế. Duẫn Lam Thuần yên lặng, cô biết Lưu Thiên Bảo sắp nói ra một chuyện quan trọng.

"Thật ra ngươi không phải trẻ mồ côi ta nhặt về..."

"Hả? Là thật sao?" Duẫn Lam Thuần ngoài mặt tỏ ra ngạc nhiên, trong bụng lại cười thầm, vấn đề này từ lâu cô đã biết.

Lưu Thiên Bảo làm một vẻ mặt áy náy, ông gật gật đầu:

"Là ta đã cướp ngươi đi khỏi gia đình của ngươi... Thật xin lỗi..."

"Gia đình của ta hiện tại chỉ có lão già thối Lưu Thiên Bảo ngươi. Dù sao ta cũng không nhớ mặt họ. Cũng chưa chắc họ đã thương ta. Ngươi không cần xin lỗi." Cô cũng không thân quen gì với những người ở trong ký ức mà mình đáng lẽ nên gọi cha nương kia, cũng không biết họ yêu thương mình đến nhường nào, cớ gì phải băn khoăn.

Duẫn Lam Thuần nhún nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm. Lưu Thiên Bảo thấy Duẫn Lam Thuần như thế, cũng thở phào nhẹ nhõm, trút đi bớt một gánh nặng trong lòng. Bông nhớ ra điều gì, Duẫn Lam Thuần hỏi:

"Thế tại sao ngươi lại cướp ta đi?"

"Là vì khi xưa ta yêu nương của ngươi, mà nương ngươi nhất mực chung tình với cha của ngươi..."

"Nên ngươi cướp ta đi để báo thù...?"

Lưu Thiên Bảo nặng nề gật đầu. Duẫn Lam Thuần lại hỏi:

"Thế tại sao ngươi không giết ta mà lại dạy võ công cho ta?"

"Kia... Ta không muốn sát hại một đứa bé vô tội, vả lại phái Sát Thần chúng ta cũng không có hậu nhân, nên ta truyền lại cho ngươi.."

"Ngươi nuôi nấng ta bấy nhiêu năm chỉ để trả thù?"

Lưu Thiên Bảo cực lực lắc đầu:

"Lúc đầu là như thế, nhưng sau này ta thực thích đứa nhỏ như ngươi. Ta nuôi nấng ngươi bởi vì ta đã xem ngươi là thân nhân của ta."

Duẫn Lam Thuần cười thật tươi. Thì ra, vẫn có người thương nàng trong cái thế giới xa lạ này.

"Ta không cần biết chuyện quá khứ. Kể từ bây giờ, ta, Duẫn Lam Thuần đã là đồ đệ, là thân nhân của Lưu Thiên Bảo ngươi."

Cả hai người đều cảm động, trân trọng giờ phút này.

-------------------------------------
Lời tác giả: Đảm bảo đồng chí Lam Thuần sẽ vô cùng tài giỏi =)). Tại tác giả không muốn chịu cảnh bé Di bị ăn hiếp do bé Thuần quá cùi nên sẽ cực lực buff cho bạn Thuần. Thực ra bé Di cũng giỏi lắm chỉ là do bé Thuần được trời thương nên ban cho năng lực bá đạo không ai có được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.