Tên Khốn Nhà Ngươi! Cư nhiên Dám Gạt Ta!

Chương 33: Nguyễn Hoàng Ưng




               

---------- Ma Giáo ----------

     Duẫn Lam Thuần vừa rời khỏi. Tên lính canh kia quay phắt đầu lại, ánh mắt nghi hoặc. Trên mặt còn có một chút tia hoảng sợ. Hắn lập tức chạy đi. Duẫn Lam Thuần đi về hướng Bắc, lại một loạt dãy nhà. Duẫn Lam Thuần lập tức lắc đầu thở dài. Lại nữa a ! Sao người cổ đại luôn thích kiểu kiến trúc này vậy !!? Cô cùng Tuệ Đàm, Tiểu Vĩnh đi tìm từng căn phòng một, vừa đi cô vừa âm thầm chửi mắng trong lòng.


      ---------- Một nơi nào đó gần bức tường ----------


      - " Ta nói ngươi biết ... "


      - " Chuyện gì ? Đừng có ra vẻ thần thần bí bí nữa. "


      - " Hôm nay khi chúng ta đang canh cổng sẽ được phát thêm y phục a. "


      - " Hay quá !! Ta thực chán ghét bộ y phục cũ nát này. "


...



      A Tam, A Thất nhìn hai tên lính canh vừa đi vừa nói chuyện, ăn ý nhìn nhau gật đầu, cả hai đánh ngất hai tên, thay vào y phục lính. Cả hai men theo bờ tường, tìm được cánh cổng. Hai người đi lên, một đường đều phải miễn cưỡng cười nói. Bởi vì những kẻ ở đây thực lười biếng cùng nhiều chuyện. Bọn chúng không đứng nghiêm, à không, thậm chí còn chẳng cần đứng, cả lũ bọn chúng đều ngồi xuống mà tám chuyện. Có lẽ là ở đây, đã từ rất lâu rồi  không có người đến nên chúng mới không phòng bị kỹ. Như vậy thực dễ dàng cho họ ra tay. Nhưng đối với người tu hành như bọn họ, giả vờ cười nói cũng thực khó khăn. Cả hai đều âm thầm thở dài một hơi.


      ---------- Khu nhà phía Bắc ----------


      - " Cuối cùng cũng tìm thấy. Bà nó. Mày làm chúng tao mất cả buổi a. "


      Duẫn Lam Thuần bực bội chửi mắng. Tiểu Vĩnh lau mồ hôi trên trán. Tuệ Đàm cũng rất muốn chửi mắng nhưng mà hắn làm như thế nghĩa là đồng tình với Duẫn Lam Thuần mà hắn không muốn cùng Duẫn Lam Thuần có bất kỳ điểm chung nào. Hắn hận Duẫn Lam Thuần không những làm hắn bẽ mặt mà còn lấy đi sư muội yêu quí của hắn, vị trí Minh Chủ hắn mơ ước, quyết không thể tha. Duẫn Lam Thuần khi tìm thấy nơi này đã là hoàng hôn, cô đạp cửa đi vào. Trong căn phòng có rất nhiều binh khí, ở giữa là một cái công tắc gạt, chắc chắn là công tắc cửa rồi a. Cô vươn tay chuẩn bị gạt thì một cái phi tiêu bay tới, cô nghiêng người né tránh, quay lại. Là một nam nhân trung niên, khuôn mặt rất bình thản nhưng trong ánh mắt ánh lên một tia khó chịu cùng tức giận. Tiểu Vĩnh cùng Tuệ Đàm sau khi nhìn thấy nam nhân kia, chân không tự chủ run lên, mồ hôi chảy thành dòng, tên này chắc chắn là cao nhân, là một đại cao nhân, hắn thật đáng sợ. Thấy khí thế này, Duẫn Lam Thuần không thể khinh địch, cô rút thanh Thiên Bảo bên mình. Tiểu Vĩnh cùng Tuệ Đàm thấy Duẫn Lam Thuần rút kiếm, thoạt đầu là ngạc nhiên, sau đó là cũng rút kiếm để tự bảo vệ bản thân. Tên nam nhân kia nhìn thanh Thiên Bảo một lúc, sau đó chuyển ánh mắt sang Duẫn Lam Thuần, hắn cười khinh bỉ nói:


      - " Ra là thế. Thì ra là thế. Tại hạ nghe danh Minh Chủ đã lâu. Nay được gặp đúng là một vinh hạnh. "


      - " Được Giáo Chủ khen ngợi không uổng công ta sống đến ngày hôm nay. Quá khen, quá khen. "


      Duẫn Lam Thuần cười khẩy đáp, tất nhiên rồi. Người có võ công cùng khí chất đáng sợ này nếu không phải là Nguyễn Hoàng Ưng mà giang hồ đồn thổi thì còn ai được nữa. Cái sát khí bức người này thật vô cùng đáng sợ, quả nhiên là cáo già. E rằng sư phụ cũng phải nhượng bộ hắn hai ba phần. Duẫn Lam Thuần trong lòng thoáng lo lắng, ánh mắt vẫn rất kiên định. Nguyễn Hoàng Ưng nhếch mép, tên tiểu tử này cũng rất khá, nhận ra ta từ lần nhìn đầu tiên. Hắn cười cười, nhân lúc Nguyễn Hoàng Ưng mất cảnh giác, Duẫn Lam Thuần một cước đá, làm mở cửa. Nguyễn Hoàng Ưng nheo mắt nhìn Duẫn Lam Thuần, trong lòng vô cùng tức giận, tên tiểu tử vô lễ !! Nguyễn Hoàng Ưng nửa con mắt cũng không nhìn Tiểu Vĩnh, Tuệ Đàm. Hắn rút kiếm, lao đến chỗ Duẫn Lam Thuần. Hắn đánh một chiêu, cô đỡ một chiêu. Duẫn Lam Thuần rất rõ ràng rơi vào thế hạ phong. Tên này luận về công lực, sức bền, độ nhanh nhẹn, tinh xảo, Duẫn Lam Thuần không thể so với hắn. Duẫn Lam Thuần đỡ từng đòn từng đòn một. Một kiếm hắn giáng xuống làm tay cô tê rần. Duẫn Lam Thuần cứ thế bị đẩy lui, y phục của cô có vài phần do bị kiếm chém trúng làm rách, khuôn mặt, hai cánh tay, hai chân cô cũng bị chém lướt qua, chảy máu. Duẫn Lam Thuần nếu không né kịp có lẽ cô đã mất đi cánh tay hoặc chân hoặc cả cái đầu này. Tiểu Vĩnh ngã bệt xuống đất, hắn thậm chí không thể thấy chiêu thức của hai người, hắn thực sự sợ hãi. Tuệ Đàm nhìn không chớp mắt, tay nắm chặt kiếm, chân run lẩy bẩy, hắn thực sự nghĩ nếu hắn chớp mắt một cái, đầu hắn sẽ lìa khỏi cổ ngay lập tức. Nguyễn Hoàng Ưng một chưởng đẩy lui Duẫn Lam Thuần, Duẫn Lam Thuần bị đánh lui, may mà cô kịp đỡ bằng hàn kiếm. Nguyễn Hoàng Ưng mặt cười bình thản nói:


      - " Duẫn Minh Chủ, kế sách của ngươi quả là không tệ. Có thể đột nhập vào đến đây. Nhưng ngươi có biết ngươi chính là sai lầm chỗ nào để ta phát hiện hay không ? "


      - " Giáo chủ a, có rắm thì phóng đi. "


      Duẫn Lam Thuần nói năng thực khiến Nguyễn Hoàng Ưng hắn tức giận nhưng là sức chịu đựng của hắn cũng khá tốt. Hắn cười gian xảo nói:


      - " Tiểu tử ngươi chính là sai ở chỗ chọn nhầm người để hỏi. "


      Duẫn Lam Thuần trầm mặc, cô nhân lúc Nguyễn Hoàng Ưng nói chuyện mà tranh thủ nghĩ kế sách, tẩu thoát với 2 người kia thì không được, bỏ lại họ càng không xong, nên làm gì đây ? Nguyễn Hoàng Ưng thấy Duẫn Lam Thuần im lặng, cười đến đắc ý:


      - " Hắn chính là tổng quản sự, mọi việc ta giao đều là hắn thông báo cho mọi người. Lão thiên chính là muốn giúp cho đại nghiệp của ta. Hahahaha ... "


      Duẫn Lam Thuần thở dài, đến nước này chỉ cần kéo dài thời gian chờ bọn Lâm Uyển Di đến đây thôi. Duẫn Lam Thuần biết là nếu tử chiến cô có lẽ sẽ cầm cự được. Cô nở nụ cười hết sức nguy hiểm, sát khí nổi lên, khiến cho Tiểu Vĩnh nôn thốc nôn tháo bởi vì sợ, Tuệ Đàm tốt hơn một chút nhưng hắn cũng bị sát khí của Duẫn Lam Thuần kia dọa sợ. Nụ cười trên mặt Nguyễn Hoàng Ưng vụt tắt. Hắn nhìn Duẫn Lam Thuần, vẻ mặt ngày càng hiền hòa:


      - " Tuổi trẻ tài cao. Ta thích ! Như thế nào !? Làm việc dưới trướng của ta. Chúng ta cùng nhau cai trị đất nước này ! Ngươi chết đi sẽ rất lãng phí ! "


      Duẫn Lam Thuần cười khẩy nhìn Nguyễn Hoàng Ưng, Nguyễn Hoàng Ưng chậm rãi chờ đợi câu trả lời của cô. Duẫn Lam Thuần hướng Nguyễn Hoàng Ưng cười thật tươi:


      - " Cai trị đất nước ? Thì ra ngươi cũng chỉ nông cạn đến thế. Quả nhiên, thích hợp làm lão già lẩm cẩm. Ta mới chính là không hứng thú. Công danh lợi lộc ta đây không cần. Hahaha ... "


      Trả lời Nguyễn Hoàng Ưng xong, Duẫn Lam Thuần cười thật sảng khoái. Nguyễn Hoàng Ưng cơ mặt giật giật. Nông cạn ? Lẩm cẩm ? Không phải giấc mộng thống trị đất nước đều là giấc mộng của mỗi người sao ? Hắn lại là kẻ sắp đạt đến giấc mộng đó. Như thế nào lại bị tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch chê cười !? Nguyễn Hoàng Ưng thực tức giận, hắn dù gì cũng là một đại nam nhân, có lòng tự trọng, người khác tư cách gì chê cười hắn !? Nguyễn Hoàng Ưng trong cơn tức giận lập tức lao đến tấn công. Mỗi đòn tấn công đều vô cùng dũng mãnh nhưng Duẫn Lam Thuần đều đỡ được. Điều này khiến Nguyễn Hoàng Ưng mất kiên nhẫn, Duẫn Lam Thuần nhân cơ hội hắn tức giận mà có sơ hở lập tức một chưởng đánh bay hắn. Đòn này Duẫn Lam Thuần dùng hết sức lực, Nguyễn Hoàng Ưng bay vào tường, hắn phun một ngụm máu, hắn biết mình vừa trúng kế khích tướng của Duẫn Lam Thuần. Hắn một tay xoa lồng ngực điều hòa khí huyết, một tay cầm chặt kiếm, khuôn mặt lại trở về bình thản như lúc ban đầu.

-------------------------------------------------

Lời tác giả: Ta thực mệt. Mệt. Rất mệt Ọ v Ọ. Tại sao cả buổi trưa cũng không viết được dù chỉ 2 trang !? Ta hận !!
Chương này không có bé Di :v Ta tự dưng thấy buồn a. Hôm nay đăng khá muộn, thực xin lỗi :33. Các ngươi đọc truyện vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.