Tên Khốn Nhà Ngươi! Cư nhiên Dám Gạt Ta!

Chương 27: Hạnh phúc




               

Một đêm không ngủ, Duẫn Lam Thuần cũng không muốn lãng phí thời gian, cô dành cả đêm để nghiên cứu về các loài thảo dược. Chỉ có khả năng là khu rừng có thực vật độc ... Chỉ là không biết loại nào ... Haizz ... Phải ráng thôi. Một đêm này, Duẫn Lam Thuần đã đem tất cả các sách đều học đến thuộc làu, không sót một chữ. Lâm Uyển Di tỉnh dậy, thấy ngoại bào của mình bị cởi ra, có chút ngượng ngùng. Lâm Uyển Di thật nhanh đem ngoại bào mặc vào, thấy Duẫn Lam Thuần không có phát hiện, lén xem xét. Không may, đúng vậy, rất không may, Lâm Uyển Di vấp phải chồng sách, đè lên người Duẫn Lam Thuần. Đầu Duẫn Lam Thuần bị đập xuống mặt đất cứng, kêu một tiếng. Lâm Uyển Di thì do quá bất ngờ, nhất thời chưa thể đứng lên. Đúng lúc này, cửa mở ra, Lưu Tấn bước vào, hắn kinh ngạc. Tư thế của Duẫn Lam Thuần và Lâm Uyển Di thập phần mờ ám. Lâm Uyển Di y phục xộc xệch, ngoại bào bị lệch, nằm đè lên Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần nằm ở dưới, y phục cũng không đàng hoàng gì. Lưu Tấn sau đó lại dùng giọng gian tà mà nói:

      - " Ách ... Có vẻ ta vào không đúng lúc ... Quấy rầy chuyện tốt của các ngươi a ... Thuần nhi khi nào xong thì ra ngoài tìm ta a ... Thực xin lỗi ... "

      Nói xong, Lưu Tấn nhẹ nhàng đóng cửa lại. Một loạt động tác của Lưu Tấn khiến Duẫn Lam Thuần muốn cười mà cười không nổi. Hắn nghĩ cái gì a. Đầu Duẫn Lam Thuần hiện lên ba đường hắc tuyến. Lâm Uyển Di thì ngượng ngùng không biết nói gì, hướng vào lồng ngực Duẫn Lam Thuần mà núp, nàng chính là không dám chui ra a. Duẫn Lam Thuần bị hành động của Lâm Uyển Di làm cho buồn cười. Mèo con như thế nào lại ngại ngùng ? Người nên ngại không phải là cô hay sao ? Nghĩ đến Lưu Tấn tìm cô có lẽ có việc, Duẫn Lam Thuần nở nụ cười lưu manh nói:

      - " Di nhi à, ngươi nặng lắm, sắp đè chết ta rồi a. "

      Lâm Uyển Di tức giận, sao hắn lại nói nàng nặng cơ chứ ? Nàng nhắm vào mu bàn tay của Duẫn Lam Thuần mà cắn. Duẫn Lam Thuần bị đau, hít một hơi khí lạnh, mặt bất đắc dĩ cười nói:

      - " Đau ... Mèo con biết cắn người a ... "

      - " Hừ ! Ai bảo ngươi dám nói ta nặng ! "

      - " Được rồi mà ~ Di nhi là nhất. Đứng dậy thôi. Lần này là Tấn bá bá, lần sau ta không biết là ai sẽ bước nha"

      Lâm Uyển Di nhớ đến tình cảnh lúc nãy, xấu hổ muốn chết a ! Nàng lập tức đứng dậy. Do động tác quá nhanh ngoại bào bị rớt xuống, áo yếm bên trong bị lệch khiến cho bộ ngực trắng nõn của nàng nửa lộ ra bên ngoài. Duẫn Lam Thuần nhìn, chăm chú nhìn, nhìn đến hồn bay mất, miệng há ra rộng nên mức có thể nhét 2 cái bánh bao vào. Lâm Uyển Di đỏ mặt, đi kèm với hoảng sợ, nàng hét lên:

      - " Không !!! "

      Duẫn Lam Thuần chưa kịp phản ứng đã bị Lâm Uyển Di một chưởng đánh bay ra ngoài, cửa phòng đóng sầm lại. Duẫn Lam Thuần bị đau, cô cảm thấy thực buồn cười a. Đây có phải hay không là tình huống cẩu huyết trong truyền thuyết đây ? Suy nghĩ liên miên, Duẫn Lam Thuần quên luôn cả việc đứng dậy, nằm luôn dưới đất mà nhìn cửa phòng. Các tiểu hòa thượng quét sân nhìn thế chỉ có thể thay Duẫn Lam Thuần niệm 4 chữ: " A di Đà Phật ". Có vài tiểu hòa thượng mới đến thì không nhịn được, che miệng cười khúc khích. Duẫn Lam Thuần lúc này mới nhớ đến cần phải tìm Lưu Tấn, cô đứng dậy, chỉnh lại y phục, đến bên một tiểu hòa thượng, nhỏ giọng nói:

      - " Tiểu sư phụ ... Ngươi có biết Tấn bá bá ở đâu hay không ? "

      - " Tấn bá bá ? Ý thí chủ là Lưu Tấn, Tấn đại hiệp ? "

      - " Ách ... Có lẽ thế ... "

      - " Tấn đại hiệp đang đợi ngươi ở căn phòng phía Đông. "

      - " Cảm ơn. "

      Duẫn Lam Thuần chạy về phía Đông, đến đó mới biết. Tên tiểu hòa thượng kia là cố ý hay vô tình trêu cô vậy ? Ở đây là một dãy phòng, không phải một phòng a !! Duẫn Lam Thuần vô phương tìm được phòng Lưu Tấn. Bị ép đến đường cùng, cô đành hét lên:

      - " TẤN BÁ BÁ !! NGƯỜI Ở ĐÂU !? "

      Duẫn Lam Thuần vừa hét, một vài người mở cửa sổ, cầm hài ném thẳng vào mặt Duẫn Lam Thuần, vài người thì chửi bới:

      - " Tên tiểu tử !! Ngươi điên có phải hay không !!? "

      - " Tiểu tử thối !!! Biến đi cho chúng ta ngủ !!? "

      - " Các ngươi im miệng !!! Thật ồn ào !! Hôm qua ta phải thức đến canh ba đó a !! "

      ...

      Sau khi nhận được một loạt " lời khen " cùng vài chiếc hài " rất đẹp " cùng " thơm tho " có lẽ là vài tháng chưa giặt đi, Duẫn Lam Thuần mặt đầy hắc tuyến. Ai mà biết các ngươi ở đây a !!? Mọi người sau khi dùng " lời hay ý đẹp " dằn mặt Duẫn Lam Thuần thì bắt đầu trở về phòng, đóng cửa, tiếp tục công việc vĩ đại là đi gặp Chu Công ( đi ngủ ). Lưu Tấn bây giờ mới bước ra, vẻ mặt của người vừa xem xong hài kịch, cười nói với Duẫn Lam Thuần:

      - " Thuần nhi ... Con không nên làm phiền người ta a ... Như thế là không tốt ... "

      - " Hừ ! Con không phải cố ý mà ! Tấn bá bá là muốn nói chuyện gì với con a ? "

      - " Vào phòng trước đi. "

      Lưu Tấn bước vào phòng, Duẫn Lam Thuần lẽo đẽo phía sau. Lưu Tấn ngồi xuống, tự rót cho hắn một chén trà, nhàn nhã uống, sau đó mới lên tiếng:

- " Con với vị cô nương kia là ... ? "


      - " Con yêu nàng. "

      - " Con đây là thật lòng ... ? "

      - " Là thật. "

      - " Haha ... Con cũng thật có bản lĩnh a ... Chọn ngay đệ nhất mỹ nữ { Tiên Nữ Hạ Phàm } mà yêu đi ... Haha ... "

      Duẫn Lam Thuần chính là muốn cãi, nhưng cô lại chẳng tìm được lí do để cãi lại Lưu Tấn. Cuối cùng, Duẫn Lam Thuần thở dài một hơi, trừng mắt với Lưu Tấn:

      - " Tấn bá bá sẽ không kêu con đến đây chỉ để nói chuyện này chứ ? "

      - " Haha ... Ta phá chuyện tốt của con cũng không phải là vì việc này. "

      Dừng một chút, Lưu Tấn khôi phục bộ dạng nghiêm túc:

      - " Tên Ngô Sỉ không đáng tin. Con phế tay hắn, hắn sẽ không bỏ qua. Nhưng kế hoạch lần này không thể thiếu Võ Đang. "

      - " Con biết. Nhưng nếu bây giờ không có Võ Đang, chúng ta khó mà nắm chắc phần thắng. Con không tin hắn dám dở trò trước mặt mọi người. "

      - " Cũng không nên tự tin quá, Thuần nhi. Dù sao vẫn nên đề phòng. "

      - " Con biết, Tấn bá bá. "

      - " Được rồi, con về nghỉ đi. Chiều nay, tất cả chúng ta tập trung ở căn phòng đó chờ con. "

      - " Đa tạ Tấn bá bá nhắc nhở. "

      Lưu Tấn vỗ vỗ vai Duẫn Lam Thuần, còn cô hướng Lưu Tấn nở nụ cười. Duẫn Lam Thuần sau đó trở về phòng. Lâm Uyển Di đang ở trong phòng sắp xếp lại các cuốn sách, nàng quay lưng về phía cô. Duẫn Lam Thuần thật nhẹ nhàng bước đến, bế Lâm Uyển Di lên. Lâm Uyển Di bị giật mình, kêu môt tiếng, muốn giãy dụa nhưng ngửi được mùi chanh nhàn nhạt quen thuộc nên nàng thật ngoan ngoãn nằm im. Lâm Uyển Di ở trong lòng Duẫn Lam Thuần, nhéo tai cô:

      - " Ngươi a ! Đứng đắn chút đi ! "

      - " Khi nào ngươi bớt bạo lực thì khi đó ta càng không đứng đắn. "

      - " Hừ ! Hỏi một đường trả lời một nẻo ! Nhanh thả ta xuống ! Ta muốn dọn dẹp đống sách kia. "

      Duẫn Lam Thuần cười cười, hôn lên khóe miệng Lâm Uyển Di:

      - " Đại gia ta chính là không muốn ! Hôm nay tiểu cô nương ngươi phải hầu hạ ta ! "

      Nói xong, đặt Lâm Uyển Di xuống, nhanh tay cù lét nàng. Lâm Uyển Di cười không ngừng, nàng trả đũa, cắn vào tay Duẫn Lam Thuần. Hai người cứ thế đùa nghịch. Căn phòng rộn rã tiếng cười của cả hai. Khoảnh khắc này là thứ hạnh phúc nhất Duẫn Lam Thuần từng trải qua. Nhưng càng hạnh phúc, cô càng sợ hãi. Sợ hãi hạnh phúc này quá ngắn ngủi.

--------------------------------------------------

Lời tác giả: Bé Thuần đã là sắc lang mà lại được trời ban cơ hội nhìn ngọc thể bé Di. A di Đà Phật, sẽ có ngày con sắc lang thoát khỏi chuồng mất thôi. =)) Bé Di trở thành ngây thơ dụ thụ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.