Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 250: Ta có chuyện quan trọng muốn nói




Lưu Nhi thế mà đối với mình vừa gặp đã yêu, mặc dù mình có hơi ưu tú một chút, nhưng cũng không đến mức như vậy đi.
Lão thiên vẫn không buông tha cho mình? Cái gì cũng không làm, đủ loại mỹ nữ đều như tre già măng mọc, lúc này hình như chỉ mới vừa gặp mặt đi.
Làm thế Côn ca ta rất bất đắc dĩ a.
- Đầu óc phu quân có chút loạn, muội muội nàng là muốn gả cho ta?
Dạ Côn ngốc ngốc hỏi, chuyện tốt như vậy, thế mà còn lộ ra biểu lộ như thế, Côn ca đúng là rất cường đại.
Diệp Ly nghiêm túc nhẹ gật đầu:
- Thật ra buổi tối hôm nay muội muội ta đang xấu hổ, cho nên mới không cởi mở.
- Ly Nhi à, không phải phu quân không giúp, thật sự là phu quân không có ý gì với muội muội nàng cả, có hai người các nàng là đủ rồi, thật, phu quân có thể thề.
Nói xong, Côn ca thế mà thề.
Ly Nhi à, ngươi cảm thấy phu quân sẽ lại dính bẫy của ngươi nữa ư? Khẳng định lại chơi sáo lộ, chúng ta là phu thế đấy, có thể bớt sáo lộ lại, thêm một chút chân thành không?
Muốn bắt bím tóc của Côn ca ta, đó là không có khả năng, không tồn tại, suy nghĩ nhiều rồi.
Thái độ của Dạ Côn ngược lại khiến Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi giật mình, nam nhân thế mà chê mỹ nữ, làm sao có thể?!
Đột nhiên nhớ tới phu quân hiện tại, hình như không thể gọi là nam nhân bình thường, chê mỹ nữ cũng có thể hiểu được.
Diệp Ly cũng không có biện pháp, phụ thân bên kia cũng không phải chuyện đùa.
- Phu quân, ta biết, nhưng muội muội của ta rất đáng thương, ngươi không thể thành toàn tâm ý của nàng sao? Ngươi xem tướng mạo muội muội ta không kém ta, hơn nữa ở các phương diện đều rất xuất sắc, tuyệt đối có thể phục thị phu quân ngươi thật tốt, ta cam đoan.
Diệp Ly càng nói như vậy, Dạ Côn càng không tin, nhưng vẫn là nghiêm túc nói:
- Ly Nhi, chuyện này thì nàng sai rồi, muội muội nàng vừa mới ra tới, là muốn có một loại cảm giác an toàn, cho nên mới sẽ có ý nghĩ như vậy, nhưng Ly Nhi, cho dù Lưu Nhi không có gả cho ta, nhưng đó cũng là muội muội của nàng, nếu là muội muội của nàng, ta tự nhiên sẽ bảo vệ nàng ấy chu toàn.
- Phu quân ~ làm sao ngươi lại không thể nghe ta một lần.
Diệp Ly đau cả đầu, chẳng lẽ hiện tại phu quân đã không còn thích nữ hài tử... bệnh tình nghiêm trọng như thế...
- Ly Nhi, nếu như là chuyện khác, phu quân còn có thể đáp ứng nàng, nhưng mà chuyện như vậy, phu quân không có cách nào đáp ứng.
Dạ Côn phảng phất đang nói, ta có bệnh, không thể tai họa muội muội của ngươi.
Được rồi, hiện tại hoàn toàn không có biện pháp.
Diệp Ly chỉ có thể ngồi ở bên cạnh phụng phịu.
Dạ Côn liền buồn bực, ta không cưới muội muội ngươi, ngươi còn tức giận, giả vờ... cú giả vờ đi, nếu Côn ca ta bị lừa nữa, liền chặt đầu.
- Ngủ một chút, mấy ngày nay cũng mệt mỏi rồi...
Côn ca ta sẽ không mắc lừa, bỏ cái ý nghĩ đó đi.
Mà lúc này Diệp Lưu dự định nói chuyện này cho tỷ phu biết, tỷ tỷ chấp mê bất ngộ, tỷ phu không thể cũng như vậy đi.
Nếu như tỷ phu biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, có lẽ sẽ làm ra hành động lý trí, cho nên ngày mai vẫn nên tìm tỷ phu nói chuyện một phen.
Vì an toàn của tỷ tỷ, tỷ phu ngươi cũng nên thận trọng cân nhắc, dù sao thời gian của các ngươi không còn nhiều lắm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Dạ Côn ngáp ngáp tỉnh dậy, gần đây cũng không có việc gì, học viện so tài đi qua, mình cũng tìm được kiếm, ngoại trừ chưa có đặt tên ra, những thứ khác đều rất tốt.
Nếu như nói có thứ khiến cho người ta mong đợi, thì nó chính là tiết Khánh Nguyên, cũng không biết tiết Khánh Nguyên ở An Khang châu có gì đặc biệt.
Hẳn là thú vị nào nhiệu hơn tiết Khánh Nguyên ở huyện Thái Tây.
Đột nhiên, Dạ Côn thấy Diệp Lưu cách đó không xa đi tới chỗ mình, giật nảy mình, tỷ muội các ngươi có cần phải thăm dò ta như thế không?
Loại ý nghĩ này quả thật quá ngây thơ.
- Tỷ phu, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Diệp Lưu đi tới trước mặt Dạ Côn, nghiêm túc nói ra.
Thấy bộ dáng nghiêm túc của Diệp Lưu, Dạ Côn cũng nghiêm túc nói:
- Đúng lúc, ta cũng có chuyện muốn nói với Lưu Nhi.
Diệp Lưu sững sờ, nhẹ gật đầu:
- Vậy chúng ta sang nơi khác nói chuyện.
- Được.
Hai người tới bụi cỏ bên cạnh nhà xí.
- Tỷ phu, ngươi muốn nói chuyện gì?
Diệp Lưu không có nói trước, muốn nghe xem tỷ phu muốn nói gì.
Dạ Côn thở dài, bưng lấy cái trán, dáng vẻ thống khổ.
Diệp Lưu thấy dáng vẻ Dạ Côn, chẳng lẽ tỷ tỷ đã nói với tỷ phu? Bằng không thì tỷ phu làm sao lại lộ ra vẻ mặt như thế?
Bất quá gặp phải phụ thân, lộ ra vẻ mặt như thế cũng xem như bình thường.
- Lưu Nhi, ta đã biết hết mọi chuyện rồi.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
Diệp Lưu nghe xong liền có dáng vẻ quả nhiên là thế, xem ra tỷ tỷ vẫn tính lý trí, nói mọi chuyện cho tỷ phu, thật làm mình lo lắng thay bọn họ.
- Tỷ phu đều biết rồi?
Diệp Lưu nghi hoặc hỏi, mang theo một tia lo lắng.
Bất quá một tia lo lắng này rơi vào trong mắt Côn ca, liền trở nên không giống.
Dạ Côn âm u nói ra:
- Tỷ phu biết tâm tư Lưu Nhi ngươi, nhưng chuyện này tỷ phu thật vô cùng khó làm.
Đúng thế, chuyện như vậy mặc kệ xuất hiện ở trên thân bất kỳ ai, đều là một chuyện khó mà lựa chọn.
- Tỷ phu, Lưu Nhi có thể hiểu được, thế nhưng Lưu Nhi cũng không có cách nào.
Diệp Lưu thở dài một tiếng.
Dạ Côn cảm giác, mình sắp bị lừa gạt đến.
- Lưu Nhi, đêm qua tỷ tỷ ngươi đã nói hết với ta.
- Thật?
- Đúng vậy, tỷ phu ta thật muốn giáo huấn tỷ tỷ ngươi một thoáng, tại sao có thể như vậy chứ!
Diệp Lưu thay tỷ tỷ nói mấy câu:
- Tỷ phu, ngươi cũng không cần trách tỷ tỷ, dù sao chuyện như vậy không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
- Đúng vậy, tỷ ngươi cũng không dể dàng.
- Tỷ phu có thể hiểu tỷ tỷ, Lưu Nhi rất vui vẻ.
Diệp Lưu lộ ra nụ cười, thật sự là gió xuân khôn cùng.
Dạ Côn liền buồn bực, tại sao Lưu Nhi ngươi lại chấp mê bất ngộ tỷ phu như vậy, đến cùng tỷ phu có chỗ nào hấp dẫn ngươi, ngươi nói, tỷ phu từ bỏ còn không được sao?
- Nhưng tỷ phu rất không vui.
- Tỷ phu, ngươi yên tâm đi, chỉ cần đi qua, liền tốt.
Diệp Lưu an ủi.
- Lưu Nhi, ngươi không hiểu, tình cảm ta đối với tỷ tỷ ngươi, đó là tồn tại thiên địa đều không thể dao động, xảy ra chuyện như vậy, không phải đang cắm đao trên mặt cảm tình của chúng ta sao?
Diệp Lưu yên lặng nhẹ gật đầu, có ai hy vọng xảy ra chuyện như vậy chứ?
- Tỷ phu, nghĩ thoáng một chút là được rồi.
Đậu xanh, muội muội Ly Nhi không ngốc, thế mà bảo mình nghĩ thoáng một chút, ngươi muốn gả cho ta như vậy sao?
- Lưu Nhi, vẫn là qua mấy ngày lại nói, ngươi suy nghĩ một chút xem nên xử lý như thế nào.
Dạ Côn nghiêm túc nói, Côn ca ta không phải củ cải hoa tâm, cũng không phải loại vừa nhìn thấy ai liền thích ngươi đó.
Diệp Lưu nghe xong cũng không có cách nào, mình cũng không có biện pháp gì có thể giúp bọn họ, nếu như tỷ phu ngươi không hoa tâm, còn có một tia cơ hội chuyển cơ, thế nhưng tỷ phu hoa tâm, hiện tại ngay cả một chút cơ hội chuyển cơ cũng không có.
- Tỷ phu yên tâm đi, ta hiểu rồi.
Lưu Nhi chấp mê bất ngộ a, gả cho mình có gì tốt.
Dạ Côn mang theo tâm tình bất đắc dĩ rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.