Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 194: Đơn đấu




Lương Tuấn vươn tay vào trong nội y.
Động tác này khiến Dạ Côn sững sờ, dù sao động tác này nữ hài tử nhìn sẽ đỏ mặt, thật đúng là khó coi.
Keng!
Chỉ nghe thấy một tiếng kiếm reo vang lên, Dạ Côn thế mà trông thấy Lương Tuấn rút ra một thanh kiếm dài đến năm thước!
Trời ạ! Y làm thế nào bỏ vào?!
Không chỉ Dạ Côn nghi hoặc, tất cả mọi người đều như thế.
Kiếm Hoàng rút kiếm! Uy lực tăng gấp đôi!
Bất quá kiếm của Lương Tuấn dài hơn kiếm bình thường rất nhiều, kiếm bình thường chỉ dài khoảng ba thước sáu, mà thanh kiếm kia lại dài đến năm thước.
Thoạt nhìn tựa như một thanh trường đao.
Hiện tại Bùi Thiên cũng đang lo lắng, Kiếm Hoàng rút kiếm cũng không phải đùa giỡn, xung quanh đều là học viên, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy liền khó từ tội lỗi.
Nhưng nếu như ngăn lại, vậy tính làm sao?
Trong lúc Lương Tuấn muốn giới thiệu kiếm của mình ra, Bùi Thiên liền trầm giọng nói:
- Bởi vì tình huống đặc biệt, trận chiến đấu này mời hai vị dừng lại, thực lực đã vượt ra khỏi phạm vi không chế, sẽ tổn thương tới người vô tội.
- Ta nói! Lúc ta nói chuyện, không nên gián đoạn!
Biểu lộ ngu ngơ của Lương Tuấn lập tức biến dạng, trường kiếm trong tay bổ về phía Bùi Thiên.
Oanh!
Một đạo kiếm khí hình bán nguyệt đánh tới Bùi Thiên, kiếm khí mênh mông khiến các học viên sau lưng Bùi Thiên lộ ra vẻ hoảng sợ, kiếm khí kia phảng phất có thể phá hủy hết thảy.
Ngay cả mặt đất đều không thể chống đỡ kiếm khí, dồn dập nứt ra.
Vẻ mặt Bùi Thiên ngưng trọng, đưa bàn tay ra.
Một cái bình chướng màu vàng ngưng tụ ở trước người, hung hăng va chạm với kiếm khí, toát ra hào quang chói sáng.
Một tiếng kẽo kẹt.
Kiếm khí cũng không có tan biến, mà bình chướng lại xuất hiện vết rách, chuyện này khiến Bùi Thiên chấn động, bàn tay lần nữa giương lên.
Chỉ thấy bình chướng nghiêng lên, kiếm khí theo phương hướng bình chướng phát sinh chuyển vị, xông thẳng tới chân trời.
Toàn trường hít sâu một hơi, vừa rồi nguy hiểm thật.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền sau lưng thầm nghĩ tu vi Bùi Thiên lại tiến triển, vậy mà có thể tiện tay gọi ra Pháp Đạo bình chướng cao thâm, dẫn kiếm khí lên trên trời,
- Không hổ là Bùi viện trưởng, một tay liền có thể giải quyết, bội phục.
Lương Tuấn chắp tay nói ra.
Mà lão sư Lương Tuấn hiện tại đã sợ hãi, trước kia Lương Tuấn không phải như thế, vì sao hôm nay đột nhiên thay đổi, mạnh như vậy.
Bùi Thiên cũng không để ý tới Lương Tuấn, nhàn nhạt hỏi:
- Quan Thanh, y đã ở trong học viện chúng ta bao lâu?
Quan Thanh biết cái gì, nhìn về phía lão sư Lương Tuấn, người sau cung kính nói ra:
- Lương Tuấn đã ở tại học viện ba năm.
- Xong chuyện này, điều tra lại nội tình toàn bộ học viên! Ta không cho phép học viện xuất hiện bất kỳ âm mưu quỷ kế gì!
- Vâng!
Quan Thanh trầm giọng nói ra.
Lúc này Dạ Côn biết Bùi Thiên có ý gì, thực lực Lương Tuấn này quả thật có thể tổn thương đến người bên cạnh, hiện tại đã không phải là tỷ võ.
- Chuyển sang nơi khác?
Dạ Côn đề nghị.
Lương Tuấn nâng kiếm, cười ngây ngô nói:
- Sợ đả thương người xung quanh sao?
Ầy, Côn ca ta sợ mình không khống chế tốt.
- Đúng vậy, dù sao ta là một người thiện lương.
- Ha ha ha, câu nói này ta thích, ta liền theo ý ngươi, bất quá ta rất hiếu kì, Bùi viện trưởng, ván này của chúng ta tính thế nào?
Lương Tuấn nhìn về phía Bùi Thiên hỏi.
- Ván này hết hiệu lực, sau này tiếp tục tiến hành, hai vị có ân oán cá nhân gì, mời rời xa An Khang châu giải quyết.
Bùi Thiên âm u nói ra.
Dạ Côn nghe xong không để ý, Lương Tuấn cũng không quan tâm chuyện này, thân thể chậm rãi bay lên không.
- Dạ Côn, tới đi.
Dạ Côn trầm giọng nói ra:
- Đi bộ.
- Đi bộ?
Lần này liền Lương Tuấn đều nghi ngờ.
- Đúng vậy, ngươi không có điếc.
- Có thể.
Lương Tuấn cũng không vội, chậm rãi hạ xuống.
Dạ Côn tới trước mặt thê tử:
- Các nàng về trước đi, ta đi một lát sẽ trở lại.
- Phu quân, ngươi phải cẩn thận đó, tên kia hình như rất lợi hại.
Nhan Mộ Nhi lo lắng nói ra.
- Yên tâm đi, ta có nắm chắc.
Dạ Côn liếc mắt nhìn Đông Tứ và Đát Từ, bảo bọn họ bảo vệ các nàng thật tốt, nói không chừng là kế điệu hổ ly sơn.
Cuối cùng, Dạ Côn liếc mắt nhìn đệ đệ, phát hiện ánh mắt đệ đệ có chút u oán, giống như lúc trước mình lừa y vậy.
Được rồi được rồi, chờ trở về lại nói rõ lí do đi.
Đệ đệ đúng là nghiệp chướng a... tại sao lại gặp phải đại ca như ta chứ.
Đại ca cũng không muốn như thế này.
Nhìn Dạ Côn cùng Lương Tuấn rời khỏi đấu võ trường, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, Kiếm Hoàng phát uy, ở đây... chỉ có mấy người có năng lực tự vệ, các học viên khác chết là cái chắc, Dạ Côn dẫn y đến chỗ khác là tốt nhất.
Nói trắng ra là, các vị viện trưởng cảm thấy người này căn bản cũng không phải là Kiếm Hoàng, rất có thể đã là Kiếm Tông.
Ở đây đoán chừng cũng chỉ có Bùi Thiên là đối thủ, nhưng nếu đọ sức cấp bậc Kiếm Tông, chỉ sợ Học Viện An Kinh sẽ trở thành đống tro tàn.
Bùi Thiên chết đều không muốn nhìn thấy tình huống như vậy xuất hiện.
Một bên khác, Dạ Côn cùng Lương Tuấn đang đi trên đường phố thành tây, lợi dụng thời gian này, Dạ Côn tranh thủ hỏi:
- Ngươi ẩn núp tại Học Viện An Kinh, chính là vì ta?
- Dĩ nhiên không phải.
Lương Tuấn bên cạnh thấp giọng nói ra, cái nụ cười trên mặt kia vô cùng sáng lạn, không biết còn tưởng rằng y là người tốt đây.
- Như thế, ngươi là vì Thần Kiếm.
Dạ Côn đã nghĩ không ra lý do gì.
- Đúng, nhưng cũng không đúng, là Nguyên Tôn Kiếm Đế ở sau lưng.
Nói đến Nguyên Tôn Kiếm Đế, sắc mặt Lương Tuấn liền biến hóa không ít.
Dạ Côn xem như biết, Nguyên Tôn Kiếm Đế không biết chọc bao nhiêu người, hiện tại kiếm ở trên tay mình, những kẻ thù kia đều đến tìm mình.
Hơn nữa còn phải chùi đít cho Nguyên Tôn Kiếm Đế. Mà Nguyên Tôn Kiếm Đế kia không biết đang tiêu dao khoái hoạt ở nơi nào.
Đậu xanh, đừng để lão tử bắt được ngươi!
- Nguyên Tôn Kiếm Đế kia làm sao đắc tội ngươi, ngươi lợi hại như vậy, năm đó làm sao không chặt y?
- Năm đó ta không có ngưu bức như vậy, thanh kiếm này rõ ràng thuộc về ta, là Nguyên Tôn Kiếm Đế lừa gạt! Ta muốn chơi chết y!
- Ta cũng muốn chơi chết y.
Dạ Côn tức a, mình cũng bị Nguyên Tôn Kiếm Đế đùa bỡn.
Lương Tuấn liếc mắt nhìn Dạ Côn:
- Ngươi không phải đệ tử của y à, cũng muốn XXX mẹ y, xem ra ngươi cũng bị lừa gạt.
- Ai là đệ tử của y, ta chẳng qua là một người bị hại.
- Xem ra chúng ta đều là người bị hại.
- Đúng vậy.
- Vậy hôm nay ngươi không chết, chính là ta chết rồi, trên đời này liền ít đi một người bị hại
Dạ Côn cảm thấy tư duy của ngươi này rất không được bình thường, người bị hại không nên đồng tâm hiệp lực à?
- Nếu như ta chết đi, nhớ phải giúp ta báo thù!
Dạ Côn:......
Trời ạ, Côn ca ta vừa phát hiện ra định nghĩa báo thù mới.
- Tốt, không thành vấn đề.
- Vậy còn ngươi?
- Ta sẽ không chết, cho nên ta sẽ báo thù cho ngươi.
Lương Tuấn sửng sốt một chút, gãi gãi cái ót cười nói:
- Ta liền thích người tự tin như vậy.
- Tự tin bắt nguồn từ thực lực, đợi đến khi ngươi đến cấp bậc này, liền sẽ rõ ràng, đó là một loại cô độc.
- Còn nói không phải Nguyên Tôn Kiếm Đế dạy dỗ, ngay cả giọng điệu đều giống nhau đến thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.