Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 164: Quan tài




- Cơ hội?
Dạ Côn không rõ này ý tứ trong đó, lao ra thủ tiêu Nguyên Hạo?
- Giúp ta giải quyết hết phong ấn phía dưới Thâm Uyên, ta sẽ vĩnh viễn chống đỡ Thâm Uyên, như thế liền không có sơ hở nào.
- Vĩnh viễn chống đỡ? Tiền bối đây là?
Dạ Côn nhịn không được hỏi.
- Dạ Côn, ngươi vẫn chỉ là một đứa bé, đừng đánh mất tín niệm, mà niềm tin của ta là hy vọng nhìn thấy cố nhân hòa hảo như lúc ban đầu, lúc này đã thấy, tín niệm còn lại chính là ta tận lực lớn nhất, bảo vệ tốt những người phía trên.
Hiện tại chỉ sợ Dạ Côn vẫn chưa khắc sâu đạo lý này, dù sao còn quá trẻ, kinh lịch không đủ, chờ qua ngàn năm vạn năm, Dạ Côn sẽ có thể đứng ở góc độ cường giả để nhìn vấn đề.
- Ta...
Dạ Côn lời còn chưa nói hết, Cổ Sâm Thụ liền trầm giọng nói ra:
- Hiện tại cũng chỉ có ngươi có thể chiến với phong ấn kia một trận, Dạ Côn, ngàn vạn sinh mệnh trên đầu chúng ta đều nằm trong tay ngươi! Nhớ kỹ! Đừng làm ra động tĩnh quá lớn, bằng không thì...
- Được, ta sẽ chú ý.
Dạ Côn quay người nhìn về phía dưới vực sâu, cái phong ấn kia nằm ở dưới sao?
- Tiếp lấy.
Dạ Côn vô thức đưa tay tiếp nhận, một cổ khí tức cực nóng lập tức truyền khắp toàn thân, toàn bộ Thiên Huyền pháp khí trên người hóa thành tro tàn
Lúc này Dạ Côn như bị liệt diễm ăn mòn, liệt diễm màu đỏ tươi thiêu đốt, nhiệt độ xung quanh tăng cao đáng sợ, rễ cây dưới chân Dạ Côn cũng bắt đầu bốc khói bắt hỏa.
Mà trong tay phải Dạ Côn xuất hiện một thanh kiếm.
Đây là một thanh kiếm do lửa tạo thành, là một thanh kiếm vô hình, hoàn toàn tương tự như Thần Kiếm trong tay Dạ Minh, đều không có thực thể.
Khác biệt chính là một cái là do mây mù hóa thành, một cái là do liệt diễm hóa thành.
- Đây chính là Thần Kiếm mà Nguyên Hạo ngày đêm ghi nhớ, Hỏa Vân Phần Thiên! Nhanh đi đi!
Dạ Côn bây giờ còn đang trong trạng thái mộng bức, nghìn tính vạn tính, đều không tính tới, lại dùng loại phương thức này đưa Thần Kiếm cho mình, thậm chí mình còn chưa kịp hô một tiếng...
Đây xem như là lần giao Thần Kiếm qua loa nhất.
Thế nhưng hiện tại vẫn phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thì hơn, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn khác, đáng tiếc trang bị mẫu thân cho đã cháy sạch...
- Tiểu Mã, đưa Dạ Côn xuống.
- Vâng, lão sư.
Ngân Cổ Câu cung kính nói ra, hình thể chậm rãi thu nhỏ, tựa như một thớt ngựa màu bạc, chẳng qua là khẩu hình hơi khó coi, bằng không thì thật đúng là không có gì khác biệt.
Trong lúc Dạ Côn chuẩn bị vươn mình nhảy tới, Tiểu Mã ca đột nhiên lui lại hai bước, kinh ngạc nói:
- Đại oa, ngươi tắt lửa mau, răng cửa đều bị đánh bay, chẳng lẽ ngươi còn muốn đốt chết ta sao...
- Ngại quá, ta sẽ tắt ngay.
Nhìn ánh mắt u oán của Ngân Cổ Câu, trong lòng Dạ Côn rất muốn cười, thế nhưng tình cảnh lúc này vẫn nên bảo trì nghiêm thì tốt hơn.
- Trong lòng đọc thầm là được.
Cổ Sâm Thụ ở bên cạnh cẩn thận dạy bảo, chuyện này khiến Dạ Côn rất nhanh liền thích ứng với Hỏa Vân Phần Thiên, Hỏa Vân Phần Thiên tan biến thế mà biến thành một chiếc nhẫn màu đỏ bọc trên ngón trỏ, thoạt nhìn rất không tồi.
Chu tỷ ho nhẹ một tiếng, Tiểu Mã ca nhẫn nhịn nghẹn miệng, tiểu trọc đầu này tiền vốn không tồi, có thể cùng mình so tài một chút.
Ngồi lên Tiểu Mã ca, Tiểu Mã ca nhảy xuống, bất quá là không có cánh lông vũ chủng loại kia.
Dạ Côn cảm thấy Tiểu Mã ca hình như đang trả thù mình, thế mà bắt đầu lao xuống, chuyện này khiến Dạ Côn phải dùng hai tay nắm lấy sừng của Tiểu Mã ca.
Tiểu Mã ca thế mà phát ra tiếng hí lên phấn khởi, Dạ Côn lập tức nổi cả da gà.
Rất nhanh, Tiểu Mã ca đã mang theo Dạ Côn đến tầng thấp nhất Thâm Uyên, rễ cây nơi này rat61 cứng cáp, như từng dãy sơn nhạc.
Tiểu Mã ca đưa Dạ Côn đến phong ấn cách đó không xa:
- Dạ Côn, kia chính là phong ấn.
Dạ Côn nhìn về phía phong ấn thể hơn ba trượng, thứ này là một cỗ quan tài.
Hơn nữa còn là quan tài phi thường phổ thông, tựa như quan tài hay thấy ở trong huyện Thái Tây, khác biệt duy nhất chính là, phần đuôi quan tài có dán vào một tờ linh phù.
Thủ pháp của Khu Ma Nhân.
Dạ Côn nhảy xuống người Tiểu Mã ca, trầm giọng hỏi:
- Đây là cái gì? Rất lợi hại phải không?
- Ừm, đây là thứ tên tiểu nhân hèn hạ Nguyên Hạo kia để ở chỗ này, cái Thâm Uyên này đều là do một tay y tạo ra, nếu như không diệt trừ, lão sư đều không thể chèo chống, ba người chúng ta không có thực lực kia, chỉ có thể dựa vào ngươi, bái bai...
Không đợi Côn ca đáp lời, Tiểu Mã ca liền chạy, chạy còn nhanh hơn lúc lao xuống nữa.
Có khủng bố như vậy không?
Khủng bố không? Quả thật có chút, còn có chút kinh dị.
Ai không có việc gì lại nằm ở bên trong quan tài, đó khẳng định là người chết, ngay cả ba con yêu thú kia cũng không phải đối thủ, thực lực định bất phàm.
Lại không thể làm ra động tĩnh quá lớn, vậy cũng chỉ có thể xuất ra Thần Kiếm.
Chà nhẹ chiếc nhẫn trên ngón trỏ, liệt diễm hình thành ở trong lòng bàn tay Dạ Côn, Dạ Côn nắm chặt Hỏa Vân Phần Thiên, toàn thân bị liệt hỏa ăn mòn.
Dễ chịu ~
Dạ Côn nhịn không được nói nhỏ một tiếng, tựa như phơi nắng mùa đông, thoải mái từ đầu tới chân.
Đưa tay nhìn Hỏa Vân Phần Thiên trong tay một chút, đúng là rất đẹp trai một, giống như cha...
Chỉ là lúc triệu hóa không có bức cách như cha, nếu không hình tượng sẽ càng hoàn mỹ.
Trong đầu Dạ Côn hiện ra hình ảnh thương khung bị hỏa diễm thôn phệ, hóa thành một đầu Hỏa Long, trong ánh mắt thán phục kinh ngạc của mọi người hóa thành Thần Kiếm bay vào trong tay mình, sau đó toàn thân lại bốc cháy, tràng diện kia, mới có thể sánh ngang với cha.
Bỗng nhiên một cơn hàn phong kéo tới, khiến ngọn lửa trên người Dạ Côn hơi rung nhẹ, tựa hồ đang nói với Dạ Côn, ngươi là xuống đây làm việc, không phải nằm mơ.
Côn ca cũng là đang điều chỉnh tâm tình, dù sao Côn ca ta cũng không phải người không sợ trời không sợ đất, một là sợ những thứ tập trung, hai là sợ quan tài.
Dù cho hiện tại tay cầm Thần Kiếm, nhịp tim Côn ca đều giống như bị Hổ Điêu va chạm.
Dạ Côn đi đến bên cạnh quan tài, trước quan sát một thoáng, không có bất kỳ khí tức nào, quan tài bảo tồn rất tốt, không có hiện tượng mục nát.
Ngoại trừ phần đuôi có một tờ linh phù ra, dường như cũng không có gì khác thường cả.
Chẳng qua là dưới chân hình như có chút dị thường, tựa như dang chậm rãi chìm xuống.
Xem ra đúng là đồ vật bên trong quan tài đào rỗng lòng đất An Khang châu.
Đi đến phần đuôi quan tài, Dạ Côn nhìn Linh Phù, đồ án này chưa từng thấy qua, hẳn là do Khu Ma Nhân phi thường cường đại vẽ.
Nằm ở bên trong rốt cuộc là thứ gì? Trong lòng Dạ Côn cũng không nắm chắc.
Thả, hay là không thả?
Đây là một vấn đề.
Nương theo lòng bàn chân chậm rãi chìm xuống, Dạ Côn không có có thời gian dư thừa suy tư, đỉnh đầu còn có ngàn vạn bách tính An Khang châu.
Chậm rãi đưa Hỏa Vân Phần Thiên tới gần Linh Phù, nhưng mà còn không có chạm đến, Linh Phù đã bị hỏa diễm Thần Kiếm trùng kích, lập tức bùng cháy.
Dạ Côn đột nhiên lui về phía sau, tựa như khi đốt pháo trong tiết Khánh Nguyên.
Chỉ thấy Linh Phù hóa thành tro tàn, phiêu đãng trên không trung.
Mà Dạ Côn chăm chú nhìn quan tài, nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu không khỏi huyễn tưởng, nắp quan tài nổ tung, một cỗ thi thể nhảy ra ngoài.
Trong lúc Côn ca đang điên cuồng não bổ, quan tài phát ra một âm thanh trầm muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.