Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 100: Ra cửa thật là khó




Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi hơi hơi nghiêng người hành lễ, sau đó cùng Dạ Côn rời khỏi đại môn Dạ gia.
Dạ Côn cùng Dạ Tần đứng ở trước cửa Dạ gia, hai huynh đệ liếc nhau.
Ánh mắt nói cho đối phương biết, chuyện này quá kì quái, mẫu thân thế mà bình tĩnh như vậy, trong ấn tượng, mẫu thân khẳng định đến ôm hai huynh đệ mình thút thít một phen, nhưng nhìn tình huống vừa rồi kia, hận hai người bọn họ không thể đi nhanh một chút vậy.
- Đại ca, ta đoán mẫu thân và cha đang chúc mừng ở bên trong.
- Có chút khả năng, mẫu thân cùng phụ thân cuối cùng đã được giải thoát rồi.
Dạ Côn thở một hơi thật dài, cuối cùng xem như thoát ly quầng sáng của phụ mẫu, bắt đầu cuộc sống mới của mình, mở mang kiến thức toàn bộ Thái Kinh.
Đối với cuộc sống sau này, Dạ Côn thật có chút mong đợi.
Nhan Mộ Nhi cũng nghĩ như thế, ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm liền trực tiếp tìm đến tiểu trọc đầu, còn chưa kịp đi du ngoạn đây, nghe sư phụ nói, thế giới nhân loại có rất nhiều điều thú vị, thật sự có chút không kịp chờ đợi.
Mục đích Diệp Ly không phải du ngoạn, ngoại trừ chơi với Dạ Côn ra, còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm.
- Đại ca, huyện Thái Tây cách An Khang châu rất xa.
Dạ Tần nói nhỏ hỏi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đi thuyền phải mất ba ngày, nếu có ngựa, một ngày liền có thể đến.
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi nghe thấy phải đi ba ngày, trong lòng liền không muốn, rõ ràng mình có thể mấy hơi liền đến, lại phải giả làm như vậy...
Tiểu trọc đầu thật sự là biến tướng tra tấn thê tử.
Hai huynh đệ trực tiếp bỏ đi chủ ý mua ngựa, bởi vì túi tiền mẫu thân cho chỉ lớn như thế.
Một con ngựa có giá gần cả ngàn vàng, tục xưng thiên kim mã.
Vì sao trong nhà ngay cả một con ngựa đều không có, đó là bởi vì mua không nổi.
Nam tử có thể cưỡi ngựa, liền có thể chứng minh, y là một nam nhân thành công, càng đừng đề cập đến loại vật cưỡi như Bạch Vũ Mã, không chỉ phải có tiền, còn phải có quyền thế, bằng không thì nữ hài tử làm sao lại ưa thích nam hài tử một tay dắt Bạch Vũ Mã đây.
- Phu quân, hay là chúng ta thuê một chiếc xe ngựa đi.
Nhan Mộ Nhi ôm chặt lấy cánh tay Dạ Côn, nũng nịu nói ra, ngữ khí như thế, chỉ sợ là nam nhân đều sẽ không cự tuyệt, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn thê tử xinh đẹp như thế vất vả đây.
Dạ Tần bên cạnh cũng tán thành:
- Đại ca, thân thể hai vị tẩu tẩu yếu đuối, không chịu nổi lặn lội đường xa.
Dạ Côn nghĩ cũng đúng, nữ hài tử rời nhà, quá cực khổ.
- Vậy đi hỏi giá cả một chút.
Nghe thấy phu quân đáp ứng, Nhan Mộ Nhi vui vẻ, tính tiểu trọc đầu ngươi có chút lương tâm, Diệp Ly bên cạnh đương nhiên cũng vui vẻ, học dáng vẻ Nhan Mộ Nhi, ôm cánh tay còn lại của Dạ Côn.
Dạ Côn nhìn đệ đệ bên cạnh, thấy đệ đệ một mặt thản nhiên, cũng yên lòng, sợ đệ đệ thấy cảnh thương tình.
Theo Dạ gia huynh đệ đi ra, mọi người xung quanh bắt đầu nhiệt tình vui vẻ đưa tiễn, rõ ràng lực ảnh hưởng của Côn ca ta rất lớn.
Nhìn Côn ca một chút, mới qua lễ thành niên, bên cạnh liền có hai vị kiều thê, bộ dáng ân ái như thế, không hổ là nam nhân ưu tú nhất huyện Thái Tây nhất.
- Côn ca, cố gắng lên!
Một tiểu hài tử khoảng chừng mười tuổi quơ hai tay, một mặt sùng bái, sau này mình cũng phải giống như Côn ca.
- Dạ Côn, ngươi chính là hy vọng của huyện Thái Tây chúng ta.
- Dạ Côn, đừng quên trở lại thăm chúng ta một chút...
- Côn ca nhất định phải chờ ta, chờ ta lớn lên gả cho ngươi.
Một tiểu nữ hài bảy tuổi sùng bái nhìn Côn ca, chuyện này chọc Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi bật cười, tiểu trọc đầu rất được hoan nghênh a.
Bất quá tất cả mọi người đều kêu Côn ca, ta Tần ca phảng phất trong suốt, nhưng Dạ Tần cũng đã quen, từ nhỏ đến lớn ánh mắt tất cả mọi người đều đặt ở trên người đại ca.
Dạ Côn nhiệt tình đáp lại mọi người, hôm nay từ biệt, không biết lúc nào mới có thể gặp lại.
Nhưng vào đúng lúc này, một âm thanh thu hút sự chú ý của Dạ Côn.
- Tiểu nữ bán mình, có ai muốn không?
Đây là âm thanh nhu nhược cỡ nào a, không khỏi khiến lòng người đau nhức yêu thương, Dạ Côn cùng Dạ Tần liếc nhau, sau đó đi đến chỗ phát ra tiếng kêu.
- Phu quân!
- Phu quân!
Tiểu trọc đầu! Ngươi là nam nhân đã có hai thê tử, ngươi còn muốn thế nào?
- Nhìn một chút... chỉ nhìn một chút.
Dạ Côn cười cười.
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi bất đắc dĩ, tại sao nam nhân lại có hứng thú với nữ hài tử bán thân như vây.
Chỉ thấy một đám người vây quanh, ở giữa có một vị nữ tử.
Dạ Côn cùng Dạ Tần xem xét, ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc, dáng dấp hết sức độc đáo a.
Chuyện này khiến Dạ Côn nhớ tới thời điểm Diệp Ly đóng vai xấu, cũng không khác bộ dáng này là bao.
Nào chỉ có Dạ Côn nghĩ như vậy, những người đứng ở chỗ này đều nghĩ như thế, thậm chí đều có người cảm thấy, không lẽ cô nương này đang giả xấu?
- Ta mua!
Không đợi mọi người phản ứng, chỉ thấy một vị hán tử hơn bốn mươi tuổi đi ra, trong mắt tỏa ra hào quang sáng chói.
Không nghĩ tới ngày đó bỏ lỡ cơ hội, hôm nay lại được đền bù.
Bắt ta cô đơn hơn hai mươi năm, nguyên lai lão thiên đã cố ý an bài tất cả.
Nữ tử không nghĩ tới thực sự có người mua mình, biểu tình rất vui vẻ.
Người xung quanh liền hối hận, nói không chừng lại giống mấy ngày trước, cũng là một vị nữ hài tử mỹ mạo, bởi vì tướng mạo xuất chúng mới ra hạ sách này.
Thật sự tiện nghi cho đại hán.
- Cô nương bán thế nào?
Đại Hán hưng phấn nói ra.
- Không cần tiền.
Mọi người một mảnh xôn xao, thế mà không cần tiền.
Lúc này Dạ Côn nói nhỏ một tiếng:
- Ta đều bỏ ra một kim tệ.
Vừa mới nói xong, liền cảm giác thịt bên hông tê rần, tinh thần lập tức tỉnh táo.
Diệp Ly hận không thể vá miệng Dạ Côn lại, một khắc không chọc ta liền cảm thấy khó chịu phải không.
- Đệ đệ, ra tay chậm.
Dạ Côn nhẫn nhịn đau đớn nói ra.
- Ách... đây là số mệnh đi.
Dạ Tần dĩ nhiên cũng nghe nói, đại ca ở chợ phía tây mua tẩu tẩu, mà tẩu tẩu lúc ấy cũng đang giả xấu.
Đại Hán nghe không cần tiền, càng vui vẻ, cứ như vậy nhìn nữ hài, phảng phất đang nói, nhanh biến thân a.
Đừng ngượng ngùng, ta có thể gánh vác.
- Phu quân đừng nóng vội, ở đây có nhiều người.
- Không sai không sai, ở đây nhiều người, chúng ta về nhà biến thân đi.
Nhìn xem hai người bóng lưng rời đi, Dạ Tần thở phào một cái, ai có thể so đến được ta đại ca khí vận a.
Bốn người cuối cùng đi vào nơi cho thuê xe ngựa.
- Ồ, hai vị công tử Dạ gia đến, đúng là rồng đến nhà tôm, tiểu điếm có thể giúp được chuyện gì không?
Ông chủ hết sức nhiệt tình, âm thanh đều cao mấy phần.
Dạ Côn cười nói:
- Ông chủ, chúng ta muốn thuê một chiếc xe ngựa đi đến địa điểm tập kết phi thuyền
- Nếu là Dạ công tử đến, ta cũng không kêu giá, 100 kim tệ.
Còn không đợi Dạ Côn nói chuyện, Dạ Tần liền ở bên cạnh nói ra:
- 50 kim tệ.
Trong lòng ông chủ đắc ý, đã sớm nghe nói Dạ gia nhị công tử trả giá chém một nửa, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.
- Cũng không phải không được, nếu là Dạ công tử, vậy liền 50 kim tệ đi.
Dạ Côn:...
Đệ đệ... sự tình ngươi trả giá đã sớm truyền khắp toàn bộ huyện Thái Tây, người nào đụng phải ngươi đều sẽ cố tình nâng giá mấy lần.
- Vẫn tính tiện nghi.
Diệp Ly nói nhỏ một tiếng.
- Ông chủ, giá tiền này rất công đạo.
Nhan Mộ Nhi cũng đồng ý.
Ông chủ thầm nghĩ, Dạ gia công tử ưu tú, lại cưới hai người vợ bại gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.