Tây Lam Yêu Ca

Chương 69: Ngọc Dịch Quỳnh Lâu (2)




**quân tử chi giao đạm như thủy: tức là giao tình quân tử tuy nhạt nhưng thân, còn tiểu nhân thì ngọt nhưng tuyệt
*****
“Khải Mạt Nhĩ, thật là ngươi a!” Không ngờ thế nhưng lại gặp A Á Khải Mạt Nhĩ • Lạc Lý ở đây, Tây Lam Vụ Dịch không khỏi có chút giật mình.
Nhìn nam tử cường tráng trên cửa sổ lầu hai của Ngọc Dịch Quỳnh Lâu thò đầu ra, Tây Lam Vụ Dịch có chút sửng sốt, sau đó hồi phục tinh thần mang theo tuyệt mỹ thiếu niên bên cạnh tiến vào tửu lâu.
Nhưng vừa mới tiến vào đại sảnh Ngọc Dịch Quỳnh Lâu, Tây Lam Vụ Dịch liền chú ý tới những khách nhân đang uống rượu bên trong rõ ràng sửng sốt, sau đó ánh mắt tràn đầy dò xét cùng dâm loạn chăm chú nhìn bóng dáng tinh tế lại duyên dáng bên người mình.
Tây Lam Vụ Dịch không khỏi nhíu mày, hàn ý bên khóe mắt chợt lóe rồi biến mất, nhanh tới mức làm người ta hồ nghi đó chỉ là ảo giác. Dù sao dáng vẻ của Tây Lam Vụ Dịch thoạt nhìn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, thân thể tuy không yếu ớt mềm mại như Huân nhi, nhưng so với đám chiến sĩ cường tráng trong tửu lâu thì tinh tế hơn hẳn. Hơn nữa từ nhỏ đã là hoàng tử cao quý, tuy tính tình không giống công tử được nuông chìu từ bé, nhưng bề ngoài vẫn yếu ớt làm người ta có cảm giác dễ khi dễ.
Đương nhiên, sự thật tột cùng thế nào thì không ai biết được. Dù sao, có thể sinh tồn trong hoàn cung, lại còn được Tây Lam Thương Khung chú ý cùng nhóm đại thần quyền quý duy trì, tự nhiên sẽ có một mặt không muốn người ta biết tới. Đó là hắc ám cùng cao ngạo chảy trong huyết thống hoàng tộc! Tuy đối với vị trí cao cao tại thượng, có thể nắm sinh tử chúng sinh trong tay của phụ hoàng, Tây Lam Vụ Dịch chưa từng nghĩ tới. Nó quá mệt mỏi, hoàn toàn không phải cuộc sống hắn muốn. Huống chi, trên hắn còn có hai huynh trưởng vô cùng xuất chúng!
Bọn họ còn hơn cả hắn, có thân phận càng thích hợp hơn còn xử lý tốt những chuyện phụ hoàng giao! Nghĩ tới hai vị hoàng huynh tính cách hoàn toàn khác biệt kia, ánh mắt Tây Lam Vụ Dịch không khỏi trở nên ôn nhu. Tứ ca cùng Lục ca hiện giờ nhất định đang hung thần ác sát hận không thể túm mình về giam bế đi, dù sao chỉ cần mình mình lén chuồn xuất cung cũng đủ làm Tứ ca cùng Lục ca không hài lòng, huống chi hiện giờ còn mang theo cả Cửu hoàng đệ. Cửu hoàng đệ a, tuyệt mỹ thiếu niên phụ hoàng sủng ái nhất a!
“Ngài chính là Vụ Lan thiếu gia đi. Chủ nhân nhà ta đang ở nhã gian lầu trên chờ ngài. Xin đi theo ta!” Ngay lúc Tây Lam Vụ Dịch quay đầu nhìn về phía tuyệt mỹ hoàng tử bên cạnh, một người có vẻ là lão bản tửu lâu thế nhưng đột nhiên đi tới bên cạnh, cung kính nói.
“Chủ nhân? Chẳng lẽ là…” Tây Lam Vụ Dịch không khỏi có chút nghi ngờ nhìn người trước mặt, tựa hồ muốn từ mặt đối phương nhìn ra chút gì đó. Phải biết, A Á Khải Mạt Nhĩ chính là đội trưởng dong binh đoàn ‘A Nỗ Bỉ Tư’, là một chiến sĩ cường đại, sao có thể đột nhiên lại đi mở tửu lâu? Lại còn sinh động thế này? Nếu nói người mở tửu lâu là hắn thì không bằng nói là… Chẳng lẽ người đó đang ở nơi này, lại còn là lão bản phía sau của Ngọc Dịch Quỳnh Lâu?
Tây Lam Vụ Dịch không khỏi nhướng mi, sau đó nắm tay thiếu niên bên cạnh đi theo người dẫn đường lên nhã gian trên lầu hai. Mà theo bóng dáng Tây Lam Vụ Dịch cùng Huân nhi biến mất trong đại lâu, nhóm khách ngồi dưới lầu không khỏi lớn tiếng nghị luận.
Dù sao, bọn họ cũng nhận thức người vừa rồi tới truyền lời với Tây Lam Vụ Dịch cùng Huân nhi. Đó chính là lão bản của tửu lâu Ngọc Dịch Quỳnh Lâu này a, nhưng hắn lại vừa nói ‘chủ nhân nhà ta’? Người được gọi là chủ nhân của lão bản tửu lâu này là ai? Hơn nữa có quan hệ gì với hai thiếu niên thoạt nhìn có thân phận cao quý bất phàm kia? Từ lúc hai thiếu niên kia tiến vào, ánh mắt mọi người liền không ngừng dừng trên người bọn họ. Dù sao, không nói tới phuc sức hoa lệ trên người thiếu niên vừa nhìn đã biết là đại thiếu gia thế gia, hơn nữa chỉ bằng thái độ cùng khí chất vô tình tỏa ra của bọn họ quả thực làm người ta không chú ý cũng khó.
Tuy bắt đầu từ lúc bọn họ tiến vào, thiếu niên đội mũ có mạn che kia làm người ta không nhìn rõ dung mạo. Nhưng bộ dáng thiếu niên bên cạnh cũng không kém chút nào! Huống chi, xuất môn còn cần mạn che mặt, trừ bỏ cực xấu thì chính là cực đẹp? Mà theo dáng người tuyệt mỹ kia thì sao có thể xấu được chứ? Như vậy, chính là tương phản với cực xấu?
Nghĩ đến đây, mọi người không khỏi càng thêm hiếu kỳ với dung mạo thật sự của thiếu niên. Nhưng lão bản Ngọc Dịch Quỳnh Lâu xuất hiện hoàn toàn đánh gảy ý tưởng rục rịch trong đầu bọn họ. Nhìn bóng dáng biến mất ở lầu hai, ai cũng tâm dương khó nhịn. Mà Tây Lam Vụ Dịch lúc mở cửa nhã gian lầu hai, nhìn thấy nhóm nam nhân phong thái khác nhau trong phòng thì hoàn toàn quên bén mất đám người đáng ghét bên dưới. Đám người thô tục kia không đáng để Tây Lam Thất hoàng tử so đo.
“Vụ Lan, ta đã nói là tiểu tử ngươi mà, tên Khải Mạt Nhĩ ngốc kia còn không chịu!” Nguyệt Độ • Lưu từ rất xa đã thấy bóng dáng Tây Lam Vụ Dịch đang đứng ở cửa sổ lầu hai, bưng một ly rượu nhàn nhã uống, đồng thời còn không quên đánh giá thiếu niên tính tế đội mũ có mạn che mặt bên cạnh Tây Lam Vụ Dịch.
“Nguyệt Độ • Lưu, ngươi nói ai là tên ngốc, ngươi mới là cái tên hoa gian lãng tử phong lưu thành tánh.” A Á Khải Mạt Nhĩ • Lạc Lý có gương mặt góc cạnh rõ ràng, vừa cuồng bạo lại có chút tuấn mỹ, giọng điệu trầm ổn rồi lại có chút dữ dằn nói.
“Khải Mạt Nhĩ, ngươi hâm mộ ta đến vậy sao. Ha hả…” Có chút cảnh cáo nói với A Á Khải Mạt Nhĩ • Lạc Lý, Nguyệt Độ • Lưu vẻ mặt tươi cười trào phúng.
“Ngươi! Nguyệt Độ • Lưu, ý ngươi là ta vận quạ đen à!”
“Nếu ta nói phải thì sao?”
“Ngươi…”
“Đủ rồi, hai người các ngươi nếu muốn đánh nhau thì kiếm chỗ nào xa một chút, đừng đánh trong tửu lâu của ta.”
Nam nhân vẫn trầm mặc ngồi một bên uống rượu đột nhiên mở miệng, giọng điệu bình tĩnh hệt như đang hỏi ngươi ăn cơm chưa, nhưng hàn khí tỏa ra cũng thành công làm hai người đang dâng trào phẫn nộ kia nhanh chóng bị dập tắt.
“Ách…”
“…”
“Ám Thiên, Nguyệt Độ, Khải Mạt Nhĩ, sao các ngươi đều ở đây a?” Hơn nữa lại không ngoài dự đoán, luôn cãi cọ không ngừng. Những lời này Tây Lam Vụ Dịch không nói ra nhưng ánh mắt rõ ràng đang biểu lộ ý tứ này.
Mang theo Huân nhi tiến vào nhã gian, Tây Lam Vụ Dịch nhìn tình hình bên trong. Vốn, A Á Khải Mạt Nhĩ • Lạc Lý thân là đội trưởng dong binh đoàn ‘A Nỗ Bỉ Tư’ hẳn là một nam tử cao lớn trầm ổn rộng lượng mới đúng, hơn nữa lúc vô tình gặp phải A Á Khải Mạt Nhĩ, ấn tượng của hắn đối với Tây Lam Vụ Dịch quả thực chính là vậy. Nhưng không biết là trời sinh thủy hỏa bất dung hay bát tự không hợp, dù sao chỉ cần Khải Mạt Nhĩ gặp Nguyệt Độ thì hệt như củi khô bốc lửa, bùng nổ bùm bùm.
Đánh nhau loạn thành một đoàn. Cũng không biết vì cái gì, hai bọn họ chính là không xem vừa mắt nhau. A Á Khải Mạt Nhĩ • Lạc Lý không thích tính tình tùy hứng ăn chơi đàng điếm của Nguyệt Độ • Lưu, mà Nguyệt Độ • Lưu cũng thực chán ghét ánh mắt nhìn mình như nhìn một con côn trùng có hại của A Á Khải Mạt Nhĩ. Vì thế, cả hai luôn chán ghét nhau!
Đi tới một bên nhàn nhã ngồi xuống, không nhìn thấy hai người kia đùa giỡn trước mặt, Lâu Ám Thiên, ám dạ quân vương tỏa ra một thân tà khí, giờ phút này ánh mắt chặt chẽ dừng lại trên người thiếu niên vừa tiến vào. Tấm mạn che mặt kia dấy lên lòng hiếu kì vô hạn của hắn với thiếu niên tinh tế này.
Vừa rồi từ cửa sổ vô tình nhìn thoáng qua, Lâu Ám Thiên không khỏi bị bóng dáng xa xa kia hấp dẫn toàn bộ lực chú ý. Thiếu niên kia, từ trên người tỏa ra khí chất cao ngạo hệt như một vị thần thánh khiết bễ nghễ nhìn xuống phàm trần, làm người ta nhịn không được muốn phá hư màu trắng thuần khiết kia, nhuộm lên nó một màu đen hắc ám. Mà đối với Lâu Ám Thiên đang nhàm chán thì đó không thể nghi ngờ là sức hấp dẫn cực lớn. Hơn nữa chăm chú nhìn dung mạo bị che khuất dưới lớp mạn che kia, Lâu Ám Thiên có dục vọng mãnh liệt muốn vạch trần nó ra, xem thử xem dung nhân bên dưới lớp mạn che kia rốt cuộc thần bí cỡ nào.
“Vụ Lan, người ngươi mang tới là ai vậy! Đã vào phòng rồi sao còn đội mũ a!” Tự nhiên, đối với thiếu niên im lặng đứng bên cạnh Tây Lam Vụ Dịch, vô luận là Nguyệt Độ • Lưu hay A Á Khải Mạt Nhĩ • Lạc Lý vẫn bất hòa với hắn đều rất tò mò, muốn nhìn thấy bộ mặt thật của thiếu niên sau mạn che mặt.
“A? ! Đây là đệ đệ Vụ Linh của ta. Cửu đệ, đây là Nguyệt Độ • Lưu, Lâu Ám Thiên cùng a Á Khải Mạt Nhĩ • Lạc Lý, bọn họ đều là bằng hữu mà Thất ca gặp gỡ ở bên ngoài.” Chỉ ba người trong nhã gian, Tây Lam Vụ Dịch lần lượt giới thiệu cho Huân nhi.
“Đệ đệ của ngươi?” A Á Khải Mạt Nhĩ kinh ngạc chăm chú nhìn thiếu niên dị thường trầm mặt trước mắt, sau đó không khỏi nhìn về phía Tây Lam Vụ Dịch.
Mà Nguyệt Độ • Lưu đứng bên cửa sổ thì hơi nhếch đôi mắt yêu dị, cười đến mức có chút thiếu đánh. Về phần nam nhân nhàn nhã ngồi cạnh bàn uống rượu, trong mắt cũng tràn ngập quang mang biến hóa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Đúng vậy, đệ đệ trước nay vẫn ở trong nhà, chưa từng xuất môn, vì thế hôm nay ta mới cố ý mang Vụ Linh ra ngoài xem thử.” Chú ý tới biểu tình khác nhau của ba người, Tây Lam Vụ Dịch không khỏi cười khẽ.
Đối với mạt kinh dị trong mắt Nguyệt Độ cùng Khải Mạt Nhĩ, Tây Lam Vụ Dịch cũng biết rõ nguyên nhân. Bởi vì bọn họ đều là bằng hữu mình vô tình kết giao ở bên ngoài, nhưng sau lưng khẳng định đều có những bí mật không muốn người khác biết, giống như hắn thân là Tây Lam Thất hoàng tử vậy. Vì thế, tuy bọn họ cảm thấy tính cách rất hợp nhau nhưng đối thân phận lẫn nhau thì luôn duy trì thái độ im lặng, ai cũng không muốn hỏi vấn đề này quá nhiều hoặc âm thầm điều tra. Dù sao, bọn họ cũng là quân tử chi giao đạm như thủy. Vì thế, đối với thân phận của Nguyệt Độ • Lưu cùng Lâu Ám Thiên, Tây Lam Vụ Dịch kỳ thực không biết.
Chắc hẳn, bọn họ cũng không biết thân phận Tây Lam Vụ Dịch. Đương nhiên, này cũng không thể không nói do Tây Lam Vụ Dịch rất cẩn thận. Dù sao, trừ bỏ đại nam nhân cao lớn làm gười ta thực an tâm tin tưởng như A Á Khải Mạt Nhĩ, đối với thái độ vui đùa phóng đãng nhưng vô tình lại toát ra giả dối như Nguyệt Độ • Lưu, Tây Lam Vụ Dịch tuy rất thưởng thức, nhưng hắn không phải một thiếu niên hồn nhiên cái gì cũng không biết, mà trải hết lòng với người khác.
Loại người này, không thể tồn tại lâu trong hoàng cung! Huống chi, bên cạnh A Á Khải Mạt Nhĩ cùng Nguyệt Độ còn có một nam nhân đáng sợ không ai nhìn thấu—— Lâu Ám Thiên. Người này, mặc dù lúc mới nhận thức, hắn giới thiệu bàn thân mình là một kẻ du ngoạn khắp các quốc gia trên Thương Lam đại lục, tìm kiếm kinh nghiệm để trở thành một thương nhân thành công, nhưng không ai trong bọn họ tin nổi.
Dù sao, trên người không có chút vị tiền nào của thương nhân cũng không nói đi, nhưng tại sao bộ dáng lại tôn vinh cùng khí phách cao cao tại thượng như vậy? Huống chi, hơi thở toát ra từ trên người nam nhân này lại vô cùng nguy hiểm, làm hắn hệt như một con báo đang ẩn nấp trong bóng đêm, thờ ơ lạnh nhạt nhưng lại tùy thời mà động, cả người tràn ngập tà khí, tính cách âm tà bất định, làm người ta không biết bất cứ lúc nào sẽ bị hắn vươn móng vuốt sắc bén chém một nhát.
“Vụ Lan, không ngờ ngươi thế nhưng còn có đệ đệ a! Bất quá…” Nhìn thiếu niên tinh tế đội mũ có mạn che từ khi bước vào vẫn chưa nói câu nào kia, Nguyệt Độ • Lưu không khỏi nhếch khóe miệng.
“Vụ Lan, đệ đệ ngươi…” A Á Khởi Mạt Nhĩ có vẻ thành thục ổn trọng, trên mặt không khỏi lộ ra chút áy náy cùng đồng tình.
Dù sao, theo lời Vu Lan nói có thể đoán được thiếu niên này từ nhỏ đã chưa từng được ra ngoài, hơn nữa hiện giờ được Vụ Lan mang ra thế nhưng còn đội mũ có mạn che, kia khẳng định có điều gì khó nói.
Tây Lam Vụ Dịch nhìn biểu tình không đồng nhất trong nhã gian, không khỏi xoay người nhìn về phía thiếu niên tinh tế điềm tĩnh đứng bên cạnh, nói: “Cửu đệ, cởi mũ ra đi.” Nơi này dù sao cũng chỉ có bọn họ, Tây Lam Vụ Dịch cũng không sợ xảy ra chuyện gì.
Dù sao, Nguyệt Độ, Khải Mạt Nhĩ cùng Lâu Ám Thiên thoạt nhìn cũng không phải người thường ni.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.