Huân nhi tự nhiên không biết thế giới này kì thật rất vật chất, căn bản không giống Thương Lam đại lục, ma lực đạt tới giai đoạn nhất định có thể thuấn di cự ly. Hơn nữa đối với ma pháp sư không gian mà nói, từ một nơi nào đó đột nhiên xuất hiện rồi lại nháy mắt biến mất căn bản không đáng ngạc nhiên. Dù sao, đây chỉ là thường thức ở Thương Lam đại lục. Chính là đối với người ở thời không này thì quả thật có chút kinh thế hãi tục. Chờ Huân nhi mang theo Bảo Bảo, Nguyệt Bán hiện thân thì đó là công viên, một nơi thực yên lặng, chung quanh cơ hồ không có người. Phía sau, Mạn La cũng chầm chậm hiện thân phía sau Huân nhi. “Mạn La, ngươi có thể lấy tin về thế giới này không?” Mạn La là loại hoa thần bí cao quý nhất minh giới, tự nhiên có năng lực trao đổi với tất cả các loại thực vật. Đám cây cỏ yếu ớt không có thực lực, chỉ có thể lẳng lặng đứng một chỗ chậm rãi sinh trưởng kia không thể nào kháng cự lực chi phối của Mạn La. Mà thực vật, thường là cách tìm hiểu thông tin dễ dàng nhất nhưng cũng an toàn nhất. Tất cả hoa cỏ trên thế giới này theo sự phát triển văn minh của nhân loại từ thời viễn cổ đến hiện đại, lượng kí ức khổng lồ được trao đổi cùng lưu truyền lại vô cùng rõ ràng, tuyệt đối không có chuyện lừa dối. “Có thể. Bất quá phải một đoạn thời gian. Thông tin quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn không thể tiếp thu hết.” “Không sao. Dù sao nếu chúng ta đã tới đây thì khẳng định không thể lập tức rời đi. Hiểu biết vẫn rất cần thiết. Ta không hi vọng mình sinh sống ở một thế giới lạ lẫm mà không thể tự nắm giữ bản thân, cũng không hi vọng trước khi phụ hoàng tìm tới đã lâm vào hoàng cảnh tiến thoái lưỡng nan mặc người ta xâm lược.” Nơi này đã không còn là Thương Lam đại lục mà mình quen thuộc, cũng không phải Tây Lam quốc mà mình sinh sống, hoàn cảnh lạ lẫm cùng con người kì quái nhắc nhở Huân nhi, cứ việc mình có sức mạnh cường đại, nhưng thế giới xa lạ này vẫn tồn tại rất nhiều cường giả có sức mạnh quỷ dị. “Chủ nhân, có người đến.” Kéo y phục thiếu niên, Bảo Bảo nhìn về phía trước hưng phấn nói. “Người?” Ngẩng đầu nhìn qua, Huân nhi liền thấy ở công viên trước mặt có một thiếu niên thân hình khá gầy, trên mặt đeo một cái kính gọng đen khó coi, mái tóc dài cơ hồ che khuất ánh mắt, đang từ từ đi về phía bọn họ. Thiếu niên hẳn mười bảy, mười tám tuổi, lúc này đang cúi đầu không biết đang xem gì đó, lúc đi đường có vẻ hơi lơ đãng, vì thế không hề chú ý tới sự tồn tại của Huân nhi cùng nhóm Bảo Bảo. Có lẽ nghe thấy âm thanh Bảo Bảo, thiếu niên đi tới có chút ngây ngốc ngẩng đầu nhìn về phía Huân nhi. Lúc nhìn thấy bộ dáng cùng cách ăn mặc của Huân nhi, người nọ rõ ràng sửng sốt, cước bộ cũng khựng lại. “Trong tay ngươi là cái gì?” Huân nhi không chú ý tới biểu tình thiếu niên, vẻ mặt ngưng trọng cùng nghi hoặc chăm chú nhìn thứ đối phương đang cầm trong tay. Đó là một tờ giấy rất lớn được gấp lại. Loại giấy cũng không tốt, khá thô ráp, bất quá làm Huân nhi cảm thấy hứng thú chính là những dòng chữ chi chít cùng những hình ảnh đủ màu sắc trên đó. Trong đó, ở phần chói mắt nhất, bức hình của một cô gái đã hút hết toàn bộ lực chú ý của Huân nhi. Bức hình này, nếu Huân nhi không nhận sai thì giống hệt Khúc Vị Trì có linh hồn từ dị giới xuyên tới, hiện giờ đã kế thừa chức vị đại tế tự đi. “A? A! Cậu nói cái này à? Đây là báo a! Sao vậy, có vấn đề gì sao?” Có chút ngây ngốc gãi gãi đầu, Quý Hạ Thiên chất phác đáp. Thật là thiếu niên kì quái. Sao lại ăn mặc như vậy mà ra ngoài? Chẳng lẽ giống đứa em gái cuồng nhiệt nhà mình, đều ham thích cos? Bất quá, thiếu niên xinh đẹp tuy ăn mặc hơi kỳ quái một chút, nhưng gương mặt rõ ràng bóng loáng nhẵn nhụi, căn bản không giống đám em gái mỗi lần cos đều bôi một lớp phấn trắng thật dày, thậm chí còn trang điểm thật đậm. Bởi vì nhà mình có một đứa em gái thực cuồng nhiệt nên đứa anh bộ dạng tuấn tú, tính cách lại trầm mặc hiền lành như anh từng bị đứa em sống chết kéo đi cos. Cũng sau lần đó, mỗi lần thấy em gái vẻ mặt bất thường xuất hiện thì lập tức muốn đi đường vòng, ước chi chính mình chỉ là một khúc cây hay đồ vật gì đó không làm người ta chú ý, để em gái không nhìn thấy mình. Cho nên, cứ việc không có hứng thú với yêu thích của em gái, nhưng từ lần bị ép ngồi trên ghế bị người ta bôi đen hai con mắt, lại còn dùng thuốc màu vẽ một chữ ‘yêu’ màu đỏ trên trán, nói là hóa trang thành hỏa ảnh ‘Gaara’ thì anh thực sự cung kính mà tránh xa mấy thứ đó. May mắn, bình thường tính tình trầm mặc nên diện mạo cũng có vẻ chán chường, không hợp mắt em gái nên sau lần đó, em gái liền chuyển mục tiêu qua các anh em khác, anh rốt cục cũng an tâm. Quý Hạ Thiên không rõ, em gái anh vì sao lại thích cosplay như vậy. Lại còn kéo anh đi chịu tội. Chẳng lẽ vì anh học ôn thi, thức cả đêm thành hai con mắt gấu mèo nên em gái kích động? “Này, ngươi phát ngốc gì đó, chủ nhân của Bảo Bảo đang hỏi ngươi đó. Nhân loại quả nhiên kì quái.” Ngay lúc Quý Hạ Thiên bắt đầu phát ngốc, suy nghĩ bay tới nơi nào đó thì bên tai đột nhiên truyền tới tiếng trẻ con bất mãn làm anh thoáng chốc tỉnh táo lại. “A? A, mọi người nói gì? Thật xin lỗi, tôi thất thần. Thật có lỗi thật có lỗi!” “Trên tờ giấy này viết cái gì?” Chỉ vào chỗ có hình Khúc Vị Trì, Huân nhi nghi hoặc nhìn vào mắt thiếu niên trước mặt hỏi. “A, cậu nói cái này à! Đây là mục thông báo tìm người. Đang tìm một sinh viên khoa y đột nhiên mất tích.” Quý Hạ Thiên cảm khái. Đầu nay nay thực nguy hiểm a! Vất vả đậu vào đại học, cuối cùng lại đột nhiên biến mất? “Thông báo tìm người?” Huân nhi nghiêng đầu. Là tìm kiếm Khúc Vị Trì sao? “Đúng vậy. Thông báo này đăng liên tục suốt năm năm rồi, tới giờ vẫn không ngừng. Đúng là người có tiền a! Nghe nói ngươi đăng tin chính là chồng chưa cưới của sinh viên mất tích, năm năm nay không ngừng tìm kiếm. Đúng là si tình mà. Lúc trước em gái tôi nhìn thấy thông báo tìm người này còn cảm động một phen, hận không thể dứt khoát gả cho chàng trai vừa si tình vừa có tiền này.” “Đúng rồi, tôi gọi Quý Hạ Thiên, quý trong tứ quý, hạ thiên trong viêm nhiệt hạ thiên. Còn cậu, cậu tên gì?” ____________ “Con tên là gì?” Mẹ Quý tỉ mỉ nhìn tuyệt mỹ thiếu niên từ trên xuống dưới một lần. Cuối cùng chăm chú nhìn đôi mắt màu tím thần bí mị hoặc cùng mái tóc bạch kim dài chấm đất, rốt cuộc nhịn không được mở miệng. Thiếu niên lai lịch không rõ, lại mặc quần áo phục cổ cao quý bị đứa con trai thứ hai ngây ngốc nhà mình mang về. Lúc đó, bà đang trong nhà bếp bận rộn nấu cơm, đột nhiên nghe tiếng đứa con trai lớn ở phòng khách hét thảm một tiếng, không kịp suy nghĩ cầm cái sạn xào rau chạy ra. Không ngờ thế nhưng lại thấy một hình ảnh rung động như vậy. Đứa con trai chất phác thành thật nhà bà thế nhưng cũng học cách dẫn người về nhà? Hơn nữa người này không chỉ hồn nhiên làm người ta luống cuống, còn có khí chất quý tộc cao quý bất phàm vô thức tỏa ra làm người ta cảm giác bản thân mình thật cục xúc cùng hèn mọn bé nhỏ. Mẹ Quý là một người phụ nữ mạnh mẽ có chủ kiến. Thời trẻ chồng bà vì tai nạn xe cộ mất đi, để lại một mình bà cùng ba đứa con vẫn còn rất nhỏ, mẹ Quý tự nhiên phải gánh vác nuôi sống cả nhà. Vì những đứa con, một người phụ nữ tay yếu chân mềm phải bôn ba, ngậm đắng nuốt cay chậm rãi nuôi lớn ba đứa nhỏ, kinh nghiệm từng trãi cùng ánh mắt tự nhiên không tầm thường. Bà thấy, thiếu niên xinh đẹp mà Hạ Thiên mang về căn bản không giống nhóm cos nháo loạn của con gái bà. Cung trang xa hoa cổ xưa mà thiếu niên mặc trên người, thủ công hiện đại tuyệt đối không thể làm ra. Đường may chặt chẽ tinh mỹ, còn cả chất liệu, cho dù chỉ là một góc nhỏ thôi nhà bọn họ có táng gia bại sản cũng không mua nổi. Như vậy phục sức lại càng vô giá cỡ nào? Thủ công tinh khiết tinh mỹ cổ xưa, thân phận phải tôn quý thế nào mới có thể mặc nó? Hơn nữa, người bình thường ai lại mặc lễ phục tinh mỹ như đi yến tiệc như vậy? Hơn nữa không hề đau lòng sợ quần áo bị dơ, chỉ xem là một bộ quần áo thực bình thường mà thôi? “Hạ Thiên, con mang người ta từ đâu về đó? Có biết thân phận của họ không?” “Mẹ, con không biết! Con thấy bọn họ giống như không có chỗ để đi, có vẻ rất xa lạ với nơi này, sợ bọn họ bị người ta lừa nên mới đưa Linh Huân cùng Bảo Bảo về đây. Mẹ cũng biết mà, bộ dáng này của bọn họ nhất định rất gây chú ý, lỡ như bị người xấu nhìn trúng thì làm sao bây giờ?” “Linh Huân? Bảo Bảo?” “Đúng vậy. Để con giới thiệu, tên của thiếu niên này là Tây Lam Linh Huân, mười sáu tuổi, nhỏ hơn con một tuổi. Còn đứa bé thật đáng yêu đứng bên cạnh Linh Huân gọi là Bảo Bảo, còn người đứng phía sau là Mạn La, bọn họ đều là em trai của Linh Huân.” “Tây Lam Linh Huân? Bảo Bảo? Mạn La?” Mẹ Quý cảm thấy trong lòng mình thực không bình tĩnh. Nhà nàng không phải lại thu lưu thêm mấy nhân vật không rõ lai lịch này đi? Thiếu niên trước mắt đầy hơi thở trong trẻo lạnh lùng cao quý, dung mạo đẹp đến mức nhân thần căm phẫn, còn có đứa bé đáng yêu cùng đứa em trai trầm mặc ít lời, này sao là đứa nhỏ xuất thân từ gia đình bình thường? Ít nhất, khẳng định sinh ra trong gia đình đại phú đại quý, hơn nữa còn phải là người thừa kế của dòng tộc siêu giàu có này nọ. Bằng không, thần thái nhàn nhã, mỗi hành động đều cao quý vô cùng, nhà bình thường sao bồi dưỡng được đứa nhỏ như vậy? Lúc mẹ Quý lầm bầm suy tư, đứa con lớn Quý Đông Thiên cũng trầm tư chăm chú nhìn thiếu niên cùng Mạn La ở phía sau, ánh mắt có chút lóe sáng, trong lòng đột nhiên xẹt qua một ý tưởng mông lung mơ hồ. Lặng lẽ kéo ống tay áo mẹ mình, Quý Đông Thiên không khỏi ngưng trọng nói. “Mẹ à, mẹ có nghĩ bọn họ là hoàng tử của một tiểu quốc nào đó ở âu mỹ không?” “Nga hoàng tử. Cái gì, hoàng tử? ! ! !”