Tây Lam Yêu Ca

Chương 41: Tâm Linh Xúc Động




Từ lúc Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi xuất hiện ở ngự hoa viên thì có vài người bắt đầu kinh hoảng bất an. Tỷ như Hoa quý phi vừa rồi vẫn còn thực trấn định, không cho là đúng kia.
Dù sao, Bát công chúa của nàng trừ bỏ Lục công chúa Y Liên hoa được bệ hạ sủng ái nhất thì chính là đệ nhất hoàng nữ, cũng là công chúa có thân phận cao quý nhất.
Mà Thập công chúa Hoa Lạc bất quá chỉ là một công chúa không được sủng, mẫu phi Vận phi của nàng cũng chỉ là một phi tử nhu nhược trong hậu cung mà thôi, ngày thường thấy mình luôn khúm na khúm núm, thân là hoàng quý phi, Hoa quý phi thật sự không đặt Vận phi vào mắt.
Một phi tử hoàn toàn không được sủng, một công chúa có cũng được mà không có cũng chả sao, cho dù Y Vân của nàng đánh mặt Thập công chúa thì sao, bị hủy dung thì sao chứ? Chẳng lẽ bọn họ muốn bản cung bồi tội, giải thích à?
Nếu là bình thường, Hoa quý phi hoàn toàn có thể dựa vào địa vị cùng quyền thế ở hậu cung của mình áp chế chuyện này đi, thậm chí có thể dùng thủ đoạn để hai mẹ con Vận phi không dám lên tiếng.
Chính là hiện tại đã hỏng bét hết, chuyện đáng ra nên âm thầm xử lý lại phát sinh ngoài sáng, thậm chí còn bị đông đảo cung phi, hoàng tử nhìn thấy.
Không nói tới cường địch Y Tô Na, chỉ cần nhóm cung phi hoặc đám hoàng tử vô tình chạy tới bẩm báo bệ hạ thì chuyện này tuyệt đối không dấu được. Nhất là Y Tô Na, nữ nhân kia tuyệt đối sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Không thể không nói, có thể làm Hoa quý phi ngày thường ngang ngược, tác quai tác quái ở hậu cung cố kỵ, thậm chí sợ hãi tuyệt đối chỉ có đế vương ngồi trên vương tọa Tây Lam cao cao tại thượng kia mà thôi. Nam nhân vô tình tàn nhẫn kia chính là nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng Hoa quý phi.
Nhược phi năm đó được sủng ái như vậy, đến cuối cùng thế nhưng không phải bị nam nhân kia không chút lưu tình biếm vào lãnh cung hay sao, còn có Viện phi không phải cũng từng được sủng một đoạn thời gian sao, kết cục cũng thê thảm vô cùng, Hoa quý phi lúc biết những chuyện này thì thoáng chốc rét lạnh, cả người giống như bị rớt xuống hàn đàm, rét lạnh đến tận xương.
Giờ phút này dường như có thứ gì đó vụt lóe trong đầu Hoa quý phi, sau đó nàng đột nhiên tỉnh ngộ, phi tử trong hậu cung mấy năm nay ngày càng ít, được sủng ái hoàn toàn không có. Hơn nữa nhóm cung phi từng huyên náo tranh giành tình cảm tựa hồ cũng trở nên yên lặng.
Nghĩ đến đây, Hoa quý phi đột nhiên hốt hoảng. Nhất là lúc ánh mắt nàng nhìn tới tuyệt mỹ thiếu niên đứng cạnh bệ hạ, nàng giống như ngẩn ra.
Nhi tử của Nhược phi kia, dường như sau khi hắn xuất hiện thì toàn bộ sủng nịch cùng dung túng của bệ hạ đều dành cho hắn, toàn bộ tình cảm cũng đặt hết lên người tuyệt mỹ thiếu niên kia.
Đây là chuyện quỷ dị đến không thể tưởng a!
Bệ hạ mà cho tới giờ các nàng nghĩ hoàn toàn không có cảm tình của nhân loại, đế vương tu la cao cao tại thượng của Tây Lam thế nhưng cũng có lúc chuyên sủng một người, thậm chí còn kéo dài gần mười năm.
Từ lúc thiếu niên vẫn còn là một đứa nhỏ còn chưa được bảy tuổi, nam nhân kia thế nhưng vì hắn cử hành nghi thức hoàng gia long trọng, chỉ vì muốn cho thiếu niên kia một thân phận tôn quý không gì sánh bằng mà thông báo khắp Thương Lam đại lục.
Bất quá chỉ là một hoàng tử của phi tử bị biếm lãnh cung, chỉ là một đứa nhỏ của nữ nhân từng bị y lạnh lùng vứt bỏ, vì sao bệ hạ lại để bụng đối với đứa nhỏ kia như vậy? Lúc đó, đứa nhỏ của Nhược phi hình như chỉ mới bảy tuổi đi.
Bảy tuổi, chỉ là một đứa bé con a! Bệ hạ không phải luôn không thích hài tử sao? Vì sao độc có Cửu hoàng tử kia lại phá lệ?
So với Hoa quý phi tâm hoảng ý loạn, tức giận pha lẫn bất an, Thập công chúa Hoa Lạc vừa nghe thấy âm thanh của Huân nhi liền không khỏi ngẩng đầu, ánh mắt điềm đạm đẫm lệ nhìn về phía tuyệt mỹ hoàn tử bên cạnh Lam đế bệ hạ, khóe miệng không ngừng khép mở, cuối cùng phát ra một tâm thanh thật khẽ.
“Cửu ca ca!”
“Cửu ca ca, Hoa Lạc đau quá, mặt đau quá!”
Bên má bị che, mọi người có thể nhìn thấy máu tươi vẫn không ngừng chảy xuống giữa kẽ ngón tay thiếu nữ đủ để mọi người đoán được vết thương trên mặt Thập công chúa nghiêm trọng cỡ nào, cho dù trị liệu tốt nhất định vẫn lưu lại vết sẹo đáng sợ.
Mặt của thiếu nữ này thế nhưng đã bị hủy. Này đối với một công chúa khờ dại sống an nhàn sung sướng quả thực là một sự thực không thể chấp nhận, là một tai nạn không thể tưởng.
“Hoa Lạc của ta, Hoa Lạc của mẫu phi a, đều là mẫu phi vô năng, đều vì mẫu phi nhu nhược nên mới làm ngươi biến thành bộ dáng này. Hoa Lạc, Hoa Lạc, ngươi sau này nên làm gì bây giờ, nên sống sao a! Ngươi bảo mẫu phi sống sao đây?”
Làm một phi tử nhu nhược không được sủng, hi vọng duy nhất chỉ có hoàng tử hoặc công chúa của chính mình.
Vận phi hiển nhiên không có hoàng tử để dựa vào, hi vọng duy nhất của nàng nằm hết trên người công chúa duy nhất. Hi vọng tương lai nữ nhi có một phò mã tốt, có một nơi quy túc tốt. Chính là hiện giờ, mặt của Hoa Lạc lại bị hủy, cả Tây Lam hoàng triều này còn ai muốn nàng nữa chứ?
“Mẫu phi, đừng khóc, đừng khóc. Đều là lỗi của Hoa Lạc, là lỗi của Hoa Lạc a, mẫu phi đừng khóc!”
“Tây Lam Hoa Lạc, ngươi đừng có mà giả vờ nhu nhược vô tội, ngươi làm vậy là muốn cho ai xem a? Rõ ràng là ngươi, ngươi tự mình chạy tới, hiện giờ thế nhưng lại dám nói xấu ta trước mặt phụ hoàng cùng mọi người? Tây Lam Hoa Lạc, bản công chúa thật không ngờ ngươi thế nhưng lại học được mưu ma chước quỷ của chốn hậu cung này.”
Nhìn thiếu nữ lệ rơi đầy mặt khóc nức nở trong lòng mẫu phi mình, bộ dáng thiện lương nhu nhược, Tây Lam Y Vân tức giận đến mức muốn lao qua bóp chết đối phương.
Nữ nhân chết tiệt này lại dám hãm hại nàng, thậm chí còn không tiếc lấy dung mạo mình ra đặc cược, để nàng bị mọi người chỉ trích cùng phẫn nộ.
“Bát tỷ tỷ, Hoa Lạc biết ngươi vẫn luôn chán ghét Hoa Lạc, ghét Hoa Lạc nhu nhược, ghét Hoa Lạc làm mất mặt mũi hoàng thất, không xứng là công chúa của phụ hoàng. Hoa Lạc vẫn luôn biết. Chính là Bát tỷ, Hoa Lạc cũng muốn sửa, rất muốn sửa a. Hoa Lạc vẫn luôn cố gắng, cố gắng trở thành công chúa kiêu ngạo của phụ hoàng, cố gắng có được tư cách đứng bên cạnh Cửu ca ca. Hoa Lạc, vẫn ~ luôn ~ cố ~ gắng ~ sửa ~ a ~ !”
Giọng điệu mềm nhẹ ở câu cuối cùng thực sự làm Tây Lam Y Vân hít một ngụm khí lạnh, trong lòng cảm thấy bất an. Lời Tây Lam Hoa Lạc vừa nói có ý gì? Nghe sao làm người ta cảm thấy rợn gai ốc như vậy?
“Bát tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được sao? Hoa Lạc đã chậm rãi đứng lên, cố gắng muốn đứng bên cạnh Cửu ca ca. Từ ngày đó ngươi thức tỉnh Hoa Lạc, Hoa Lạc liền tỉnh ngộ, luôn muốn đuổi kịp Bát tỷ tỷ a.”
“Tây Lam Hoa Lạc, ngươi…” Nhìn thiếu nữ nhu nhược giờ phút này cho dù máu đầy mặt vẫn còn cười như cũ, trong lòng Tây Lam Y Vân dâng lên một trận bất an mãnh liệt.
Nữ nhân này, nàng điên rồi sao?
Nàng vẫn là Thập công chúa Hoa Lạc trước kia sao? Vẫn là thiếu nữ nhu nhược mà nàng chướng mắt luôn muốn bắt nạt sao? Vẫn là tiểu nữ hài hay khóc, thiện lương nhu nhược tới mức căn bản không thích hợp sinh hoạt trong hoàng tộc kia sao?
Là cái gì đã thúc đẩy nàng thay đổi, thậm chí có động lực cùng dũng khí đến vậy?
Đối với Tây Lam Y Vân cùng Thập công chúa Tây Lam Lạc Hoa, thậm chí là mẫu phi Hoa quý phi cùng Vận phi đứng phía sau nàng, Tây Lam Thương Khung đều không muốn truy cứu nguyên do, nhất là lúc này tâm tình lại không vui vẻ gì, y lại càng bực bội với đám nữ nhân ồn ào cùng không biết tốt xấu này.
Bất quá, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, mặt Thập công chúa Hoa Lạc bị Tây Lam Y Vân làm hỏng dù sao cũng là thật, hơn nữa, thật sự làm Tây Lam Thương Khung nhíu mày.
“Y Vân, ngươi biết mình sai chỗ nào không?”
Âm thanh nam nhân ẩn chứa âm trầm cùng lạnh như băng làm Tây Lam Y Vân cho dù cao ngạo thế nào cũng không dám đối diện với ánh mắt vô tình lạnh như băng của phụ hoàng. Đó là đôi mắt làm người ta sợ hãi, muốn cúng bái, rồi lại tràn ngập kính sợ cùng e ngại.
“Phụ hoàng, Y Vân… Y Vân… biết sai rồi…”
Hiển nhiên, vẻ mặt âm trầm cùng lạnh băng của Tây Lam Thương Khung giờ phút này làm tất cả mọi người không dám khiêu khích, thậm chí là mở miệng nói chuyện. Cho dù Hoa quý phi ở bên kia có lo lắng cỡ nào cũng không dám xông tới bức râu cọp, chỉ có thể bất an lẳng lặng đứng một bên.
“Sai ở chỗ nào?”
“Y Vân, Y Vân không nên động thủ đánh Hoa Lạc, không nên… không nên…” Bị ánh mắt lãnh liệt không có chút cảm tình của nam nhân nhìn chăm chú, Tây Lam Y Vân lúc này cảm thấy thực khủng hoảng.
“Ngươi sai nhất chính là không nên hủy mặt của nàng. Thân là công chúa hoàng tộc, mặc khác có thể không quan trọng, cho dù ngang ngược hay cao ngạo cũng chẳng sao, nhưng nếu ngươi không biết nặng nhẹ hủy đi mặt của một công chúa khác, vô luận cố ý hay bị người ta tính kế cũng đều là chuyện không cho phép.”
“Thân là công chúa Tây Lam, cho dù không được sủng thế nào thì cũng là người quan trọng trong việc liên minh với các nước khác. Gương mặt non mềm kia chính là mặt tiền của Tây Lam, lúc gả ra ngoài không bị người ta chê cười. Hoa quý phi, xem ra ngươi không biết dạy dỗ công chúa của mình. Nếu đã vậy, tạm thời giao Bát công chúa cho hoàng hậu Y Tô Na trông giữ, chờ một tháng sau sẽ liên hôn.”
“Bệ hạ!” Hoa quý phi tựa hồ muốn nói gì đó, bất quá nhìn thấy âm hàn trong mắt nam nhân, cho dù bất mãn việc Y Tô Na sắp mang Y Vân của nàng đi cỡ nào cũng không dám mở miệng, tránh chọc giận đế vương lạnh lùng trước mắt.
“Dạ, bệ hạ!”
Hoàng hậu Y Tô Na khẽ liếc mắt nhìn Bát công chúa sắc mặt thoáng trở nên tái nhợt ở bên cạnh, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ thở dài. Thân là công chúa hoàng tộc, đây là vận mệnh không thể tránh khỏi a! Nhất là phụ hoàng của các nàng lại là một nam nhân vô tình tàn nhẫn như vậy, bản thân lại càng không cần chờ mong.
Lúc nam nhân kia đối tốt với ngươi, ngươi chính là một thứ quý giá trong cảm nhận của y, y sẽ thực sủng nịch cùng dung túng ngươi. Nhưng một khi y không đặt ngươi trong lòng thì trong mắt y, ngươi chỉ là một người qua đường có cũng được mà không có cũng chẳng sao, ngay cả liếc mắt một cái cũng không đáng.
Không thể không nói, cả hoàng tộc, thậm chí là vương tọa tối cao vô thượng kia đều không được nam nhân kia để vào mắt. Duy nhất có thể kiềm chế suy nghĩ nam nhân này chỉ có tuyệt mỹ hoàng tử mà y vẫn luôn cẩn thận che chở bên người kia mà thôi.
Rõ ràng, Tây Lam Y Vân thân là công chúa hoàng tộc, thậm chí là Thập công chúa Tây Lam Hoa Lạc, trong mắt nam nhân kia chỉ là một công cụ không đáng kể.
Liên hôn, bất quá chỉ là thủ đoạn của y mà thôi.
“Phụ hoàng? !” Liên hôn?
Lúc nghe thấy nam nhân lạnh lùng phun ra từ này, sắc mặt Bát công chúa Tây Lam Y Vân trắng bệch, thân thể cũng hơi run rẩy. Ngay cả Thập công chúa Tây Lam Hoa Lạc vùi đầu vào lòng Vận phi cũng thoáng cứng ngắc.
“Phụ hoàng, ta không cần liên hôn, ta không cần liên hôn a. Phụ hoàng, ngươi đừng đưa Y Vân đi liên hôn được không? Trong hoàng cung có nhiều công chúa như vậy, tùy tiện chọn ai cũng được a! Chỉ cần không phải là ta a. Ta không muốn liên hôn, ta tuyệt đối không muốn. Mẫu phi, ngươi giúp Y Vân nói đi a!”
Hiện giờ tứ đại quốc trên Thương Lam đại lục, trừ bỏ Tây Lam đứng đầu thì còn lại Đông Lăng, Nam Khê cùng Bắc Tang.
Tây Lam là một nước lớn trên Thương Lam đại lục, đối tượng liên hôn tự nhiên phải là quốc gia có lực lượng hùng hậu tương xứng.
Thái tử quần là áo lụa kia của Bắc Tang tự nhiên không cần phải nói, với ánh mắt cao ngạo hơn đỉnh đầu của Tây Lam Y Vân, nàng tuyệt đối không muốn gả cho hắn. Chỉ cần nghĩ tới lần tổ chức nghi thức hoàng tộc chín năm trước, hành động của thái tử Bắc Tang lúc tới Tây Lam làm Tây Lam Y Vân không khỏi cảm thấy ghê tởm.
Về phần Ám hoàng Nam Khê, nghe nói nam nhân kia sát phụ sát huynh mới lên được ngôi vị hoàng đế, cũng là một nam nhân tàn bạo lạnh như băng, xử tử toàn bộ những kẻ không phục mình, thậm chí áp dụng cả thủ đoạn chu di cửu tộc, bạo ngược đến mức làm người ta sợ hãi. Tây Lam Y Vân bất quá chỉ là một thiếu nữ ở độ tuổi non nớt rực rỡ nhất, sao lại muốn cùng hắn liên hôn.
Mà còn lại đông Lăng, Tây Lam Y Vân lại càng chướng mắt. Nam nhân tân vương của đông Lăng năm đó tới Tây Lam không phải nàng chưa gặp qua.
Một nam tử so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, một hoàng tử cá tính nhu nhược có thể so với Hoa Lạc, Tây Lam Y Vân nàng sao có thể để mắt tới.
Thân là công chúa Tây Lam, Tây Lam Y Vân luôn cao ngạo ngang ngược, cho tới giờ nàng chưa từng nghĩ mình thế nhưng sẽ bị chọn đi liên hôn. Thiếu nữ tính cách cao ngạo sao có thể chấp nhận nổi sự thực này.
“Phụ hoàng, Y Vân không cần, Y Vân không cần…” Vô luận là Ám hoàng Nam Khê tàn bạo, thái tử Bắc Tang vô năng, hay tân vương Đông Lăng nhu nhược, nàng đều không muốn. Nếu thật sự phải liên hôn, nàng tình nguyện bị hủy dung ở lại hoàng cung Tây Lam.
Tây Lam Hoa Lạc, có lẽ vừa rồi nàng ta cố tình bị mình hủy dung chính vì đoán được chuyện này? Là một công chúa không được sủng, nàng tình nguyện không có chút tiếng tăm nào ở lại hoàng cung Tây Lam chứ không nguyện ý tha hương.
Ít nhất ở nơi này, có điều nàng vướng bận.
“Y Tô Na, phái người lập tức đưa Bát công chúa tới tẩm cung của ngươi hảo hảo dạy dỗ một chút. Về phần Thập công chúa Hoa Lạc, Y Liên, nếu ngươi hiện giờ thân là thánh nữ thánh điện, hẳn nắm chắc có thể trị liệu vết thương kia?”
“Phụ hoàng, để Y Liên đưa Thập công chúa mang về thử xem, hẳn là có chín phần nắm chắc sẽ khôi phục gương mặt khi xưa của Thập công chúa. Thuật trị liệu của thánh điện luôn có hiệu quả kì diệu đối với miệng vết thương.” Lúc này, Lục công chúa từ đầu vẫn im lặng đứng cạnh hoàng hậu Y Tô Na không khỏi bước tới, mềm nhẹ nói.
“Chuẩn.” Nhìn Thập công chúa Tây Lam Hoa Lạc từ lúc nghe tới liên hôn vẫn lẳng lặng bất động, ánh mắt bình tĩnh của Tây Lam Thương Khung thoáng lóe một tia khác thường.
Đợi mọi người trong ngự hoa viên đều tan, Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi lưu lại tại chỗ. Mà ánh mắt thiếu niên có diện mạo tuyệt mỹ xinh đẹp lại sắc bén nhìn về một hướng.
“Xuất hiện đi.”
“Quả nhiên không hổ là Lam đế bệ hạ cùng Cửu điện hạ a, ta đã ngừng thở nhưng không ngờ vẫn bị bệ hạ cùng Cửu điện hạ phát hiện sự tồn tại của ta trong tình huống ồn ào hỗn loạn như vậy.” Nghe thấy âm thanh trong trẻo của Huân nhi vang lên, một nữ nhân bước ra từ sau một gốc đại thụ.
“Là ngươi?”
Nhìn nữ nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt, bất luận là Tây Lam Thương Khung sắc mặt bình tĩnh hay Huân nhi đã chuẩn bị tinh thần vẫn không khỏi có chút ngoài ý muốn. Khúc Vị Trì, đệ tử đắc ý của A Lý á Nạp đại tế tự, tinh quang tế tự đã gặp ở Tây Diệp La học viện, thế nhưng lại ẩn núp ở nơi này.
Nàng đến đây lúc nào? Lại thấy được bao nhiêu?
“Bệ hạ, Cửu điện hạ, đã lâu không gặp.” Chậc chậc, bộ dáng Cửu điện hạ thật sự càng lúc càng yêu nghiệt, ngay cả nàng nhìn cũng không khỏi cảm thấy tim đập chân run, hô hấp cũng trở nên bất thường a.
Khó trách, khó trách thiếu nữ vừa nãy, công chúa gọi là Hoa Lạc kia nghe thấy âm thanh thì cơ hồ tập trung hết lực chú ý lên người tuyệt mỹ hoàng tử, ánh mắt cũng trở nên nóng rực cùng vui sướng, ngay cả nàng đứng xa như vậy cũng cảm giác được, nàng không tin Lam đế bệ hạ lại không.
“Phụ hoàng, nếu có một ngày Huân nhi biến mất khỏi Thương Lam đại lục, ngươi sẽ tìm được ta sao? Mặc kệ là ở nơi nào?” Nhìn thấy bóng dáng Khúc Vị Trì xuất hiện, không hiểu vì sao tâm huyết Huân nhi đột nhiên sôi trào, bật hỏi.
“Sẽ không. Bởi vì có phụ hoàng ở bên cạnh, phụ hoàng tuyệt đối không cho phép Huân nhi rời đi.” Vô luận là ai, cũng không được.
“Huân nhi nói là nếu a. Nếu có một ngày Huân nhi không thấy, thậm chí là biến mất khỏi phiến đại lục này, khỏi thế giới này, phụ hoàng sẽ tìm Huân nhi về sao?”
Khúc Vị Trì xuất hiện, không phải đã chứng minh ngoại trừ thế giới mà bọn họ sống vẫn còn những không gian khác sao? Nếu một ngày nào đó mình biến mất khỏi thời không này, đi tới một nơi xa lạ thì phụ hoàng sẽ tìm được mình sao?
“Ta nói rồi, vô luận Huân nhi ở nơi nào, cuối cùng chỉ có thể cùng phụ hoàng ở một chỗ.” Cho dù phải phá vỡ pháp quy tối cao nhất của không gian, y cũng không hối tiếc.
Chú ý tới ánh mắt Huân nhi nhìn về phía Khúc Vị Trì, Tây Lam Thương Khung liền hiểu ra. Nhưng trong mắt nam nhân tràn đầy kiên định cùng quyết tuyệt chưa từng dao động. Còn có, bá đạo cùng cường thế tự tin, bễ nghễ khắp thiên khung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.