“Ám hoàng bệ hạ, ngươi thật sự hảo nhã hứng a.” Nhìn Nam Khê Ám hoàng bệ hạ đi tới, Đế Luyện Tà cùng Đông Lăng Quân Nghiêu đều không khỏi cả kinh. Nam nhân một đường máu tanh leo lên ngôi vị hoàng đế của Nam Khê quốc này quả thực làm người ta không thể xem thường. Huống chi, khí thế sắc bén lạnh như băng tỏa ra từ người nam nhân này thực sự làm người ta e sợ. Đế Luyện Tà không thể nào ngờ lại gặp nam nhân vừa gặp trong yến hội Đông Lăng đã làm mình lưu ý thật sâu ở đây. Hơn nữa nghe giọng điệu của vị Nam Khê Ám hoàng này tựa hồ có quen biết với tuyệt mỹ thiếu niên bên cạnh mình? “Quốc sư đại nhân quá khen. Ai chẳng biết ở phương đông của Thương Lam đại lục, Đông Lăng có địa thế ưu việt, nhân kiệt địa linh, vạn vật quy tụ, phong tình tự nhiên bất đồng Nam Khê quốc ta, hơn một phần cổ điển cùng lịch sự tao nhã, bổn hoàng tự nhiên phải thưởng thức một phen. Dù sao khó lắm mới có dịp tới Đông Lăng một lần, nói không chừng đây cũng là cơ hội duy nhất trong đời này, bổn hoàng sao không hảo hảo xem phong tình Đông Lăng chứ. Quốc sư đại nhân, ngươi nói có phải không?” Đối với ý tứ không rõ trong giọng điệu cùng ánh mắt nghi hoặc đầy dò xét của Đế Luyện Tà, Ám Thiên Thính Lâu cũng không để ý nhiều, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thiếu niên xinh đẹp, người làm mình phiền muộn từ khi biết được thân phận thật sự của đối phương. Nhất là lúc nghe đám hoàng tộc tiểu quốc nói huyên thuyên, gì mà Tây Lam Lam đế bệ hạ anh dũng bất phàm cường đại như xưa, mà vị Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ kia yêu mị câu nhân cỡ nào, Ám Thiên Thính Lâu cơ hồ muốn cắn nát răng mình. Bàn tay ẩn dưới lớp phục sức hoa lệ siết chặt, chỉ sợ một phút mất khống chế mình sẽ làm thịt đám bao cỏ này. Huân nhi thế nhưng lại là hoàng tử của Tây Lam Lam đế, đây là nguyên nhân Ám Thiên Thính Lâu không tra được bất kì tin tức nào. Lúc trước ở Ngọc Dịch Quỳnh Lâu gặp được thiếu niên xinh đẹp đứng giữa đám đông vẫn ngạo nghễ đứng thẳng, mặc dù đội sa lạp nhưng vẫn tỏa sáng rực rỡ, một khắc kia trái tim lạnh như băng của Ám Thiên Thính Lâu đột nhiên nổi gợn sóng, hắn muốn tới gần thiếu niên xinh đẹp này, muốn tiếp cận mạt ấm áp của đối phương. Cho nên sau khi thiếu niên theo Vụ Lan đi rồi, Ám Thiên Thính Lâu lập tức phái ảnh vệ điều tra, kế hoạch cấp bách quay về Nam Khê quốc, sau đó lên đường tới Đông Lăng cũng vì thế mà bị hoãn lại vài ngày, hắn muốn chờ tin để có thể gặp lại thiếu niên kia một lần nữa. Gặp lại thiếu niên xinh đẹp tuyệt diễm đã làm trái tim đóng băng của hắn run rẩy. Bất đắc dĩ người này mờ ảo hệt như trăng trong nước làm người ta vĩnh viễn không bắt được, thậm chí chút tung tích cũng không tìm thấy. Sau đó, hoàng đế bệ hạ Nam Khê quốc dùng tên giả Lâu Ám Thiên không khỏi nghĩ đến, Vụ Lan từng nói, phụ thân hắn là một nam nhân rất lạnh lùng ác liệt, hơn nữa sủng nịch Cửu đệ bảo bối của hắn vô cùng, vì thế cơ hồ đi đâu cũng mang theo thiếu niên bên người, không cho bất cứ ai tiếp cận. Ám Thiên Thính Lâu không biết Vụ Lan có nói quá hay không, dù sao một người phụ thân cho dù sủng ái đứa nhỏ cỡ nào cũng không tới mức như hình với bóng đi. Bởi vì cho dù là thê tử cũng chưa từng gặp qua tình huống này. Nhưng lời Vụ Lan nói cũng không giống lời nói ngoa! Bằng không thanh niên mang thiếu niên rời đi nhưng lại nói lần này bọn họ ra ngoài cũng vì Vụ Lan thừa dịp phụ thân không ở dắt Cửu đệ ra ngoài xem phong thổ nhân tình. Lúc ấy, Ám Thiên Thính Lâu còn có chút nghi hoặc. Đối với tình cảm mâu thuẫn vừa sợ hãi lại kính ngưỡng của Vụ Lan, Ám Thiên Thính Lâu cảm thấy quái dị không nói nên lời. Hiện giờ xem ra, bởi vì phụ thân mà Vụ Lan nói chính là Tây Lam Lam đế bệ hạ a! Khó trách! Khó trách có một nam nhân cường đại như Lam đế làm phụ thân, cho dù ngoài mặt Vụ Lan có vẻ bất cần đời nhưng kì thực sâu trong xương tủy vẫn sợ hãi phụ thân mình. Hơn nữa lúc gặp Vụ Lan, tuy mình đã thu liễm hơi thở trên người nhưng Vụ Lan hoàn toàn không bị áp lực của mình ảnh hưởng, điều này đủ làm Ám Thiên Thính Lâu có vài phần kính trọng với Vụ Lan. Không phải người có bản lĩnh, sao có thể được Ám Thiên Thính Lâu hắn thừa nhận! Hắn là vương của Nam Khê quốc, cho dù lúc đi lại trên lấy thân phận là thương nhân thấp kém nhưng cũng không có ai dám khinh thường. Một thân cao ngạo lạnh lùng, trên lưng còn mang theo máu tanh giết chóc đã định suốt đời phải cô độc. Lúc đứng trên đỉnh cao hắn đã ngộ ra điều này. Nhưng thiếu niên Vụ Lan mang tới ngày đó lại làm trái tim băng lãnh không gì phá nổi của hắn dao động. Nam nhân biết, có lẽ có một người vĩnh viễn làm bạn ở bên cạnh, làm mình ấm áp có lẽ là một chủ ý không tồi. Chính là sau khi gặp Tây Lam Lam đế trong yến hội ngày đó, Ám Thiên Thính Lâu liền biết, hiện giờ nếu muốn làm tuyệt mỹ thiếu niên kia ở bên cạnh mình là khó khăn cỡ nào. Nhìn thái độ sủng ái của Lam đế đối với Huân nhi, mặc cho là ai cũng biết ý nghĩa của Cửu hoàng tử truyền thuyết kia trong lòng Lam đế nặng thế nào. Ám Thiên Thính Lâu tự nhiên cũng nhìn ra, trong ánh mắt vị Tây Lam Lam đế bệ kia nhìn về phía tuyệt mỹ thiếu niên tuyệt đối không phải đơn thuần chỉ là tình cảm nhụ mộ giữa phụ tử. Đó là dục vọng nồng đậm cùng yêu say đắm của nam nhân. Lam đế dùng ánh mắt đối với người mình yêu thương chăm chú nhìn nhi tử của mình. Loại tình cảm cấm kỵ này làm ánh mắt Ám Thiên Thính Lâu trở nên âm trầm trước giờ chưa từng có, bắn thẳng về phía vị nam nhân nổi tiếng đã lâu ở Tây Lam quốc kia. Cũng vì thế mà buổi tiệc chào đón của Đông Lăng quốc ngày đó mới có không khí khẩn trương hệt như giương cung bạt kiếm như thế. Mà sau đó, bởi vì để ý thiếu niên xinh đẹp kia nên Ám Thiên Thính Lâu tự nhiên sẽ phái người tìm hiểu xem trong thành viên hoàng thất có hoàng tử nào gọi là Vụ Lan, ca ca của Linh hay không. Mà kết quả quả thực chính xác. Vụ Lan, Dịch Vụ Lan a! Hắn chính là Tây Lam Thất hoàng tử Tây Lam Vụ Dịch đi. Trước kia sao mình không nghĩ tới? Một nam nhân có thể nhận thức mình sao có thể là một công tử tầm thường chỉ biết ăn chơi trác táng. Là vì bộ dáng bất cần đời bên ngoài của hắn làm mình không để ý nhiều, chỉ nghĩ là công tử của vị quan lớn nào đó của Tây Lam quốc mà thôi. Bất quá nếu là vậy, Nguyệt Độ Lưu đồng dạng cũng là người Tây Lam kia có thân phận thật sự là gì, liệu có phải cũng đủ làm người ta kinh ngạc. Giờ phút này, Ám Thiên Thính Lâu quả thực có chút tò mò về một người cũng có bộ dáng bất cần đời kia. Lúc trở về Nam Khê quốc có cần hảo hảo phái người thăm dò thân phận những người mình nhận thức không nhỉ? Xem thử xem có phát hiện kinh dị gì? “Ca ca, sao không đi nữa? Ca ca, ca ca, chúng ta đi đi a!” Ngay lúc Ám Thiên Thính Lâu trầm tư thì đột nhiên nghe thấy đồng âm thanh thúy từ bên người thiếu niên truyền đến. Ngữ khí đơn thuần trong suốt làm mọi người ở đây đều cúi đầu nhìn qua. Là hài đồng yêu dị kia! “Quốc sư đại nhân, này không phải…” Nhìn hài đồng yêu dị rúc sát vào người Huân nhi, Ám Thiên Thính Lâu không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Đế Luyện Tà, trong mắt lóe sáng quang mang u ám. Hài đồng này, không phải yêu đồng Đông Lăng quốc sư phái lên đài ngày đó suýt chút nữa đã giết chết người dự thi Tây Lam quốc kia sao? Tình cảnh ngày đó thực sự có ấn tưởng sâu sắc với Ám Thiên Thính Lâu a. Oa nhi xinh đẹp thoạt nhìn chỉ mới tám tuổi kia thế nhưng lại khát máu như vậy, ra chiêu nào cũng tàn nhẫn muốn lấy mệnh đối phương. Phỏng chừng nếu cuối cùng không xảy ra việc ngoài ý muốn, Tây Lam cùng Đông Lăng hiện giờ chỉ sợ không yên ổn thế này. Bất quá, trong cơ thể nhỏ nhắn của hài đồng trước mặt lại ẩn chứa sức mạnh cường đại như vậy thật sự làm Ám Thiên Thính Lâu kinh hãi. Hơn nữa, Ám Thiên Thính Lâu còn một điểm nghi hoặc là hài đồng thoạt nhìn luôn đề phòng người lạ này sao lại quyến luyến Huân nhi, một hoàng tử từ Tây Lam xa xôi tới. “Ám hoàng bệ hạ, Thần nhi là đệ đệ ta, điểm này không thể nghi ngờ.” Đối với những lời phía sau của Ám Thiên Thính Lâu, Đế Luyện Tà tự nhiên biết vị hoàng đế bệ hạ này nghi hoặc chuyện gì. Bất quá đối với chuyện ngay cả bản thân mình cũng không hiểu, Đế Luyện Tà sao có thể giải thích với người khác. Huống chi, Đế Luyện Tà cũng cảm thấy mình không cần phải làm vậy. Bí mật trên người Thần nhi rất nhiều, lại còn liên quan tới sự tồn vong của bộ tộc Đế Luyện, Đế Luyện Tà sẽ không cho phép người ta dò xét. Nếu không phải lần trước bị Đông Lăng vương bức bách, Đế Luyện Tà cũng không để Thần nhi làm đại diện Đông Lăng quốc dự thi. Mà nếu không phải trận đấu đó, Thần nhi cũng không mất khống chế, hại mình tìm tòi mãi cũng không hiểu được nguyên cớ. Là vì lúc thí luyện xảy ra vấn đề sao? Vì thế hiện giờ Thần nhi mới biến thành dạng này? Nhưng mình dựa theo từng bước trong ghi chép tiến hành a, hẳn không có vấn đề. Hơn nữa nhiều năm qua không phải vẫn tốt sao? Sao hiện giờ lại đột ngột mất khống chế? Hay là lúc tên phản đồ Hắc Nguyệt kia ôm Thần nhi nhảy xuống vách núi đen mười năm trước đã làm gì đó? Nhớ rõ lúc ấy, biết Hắc Nguyệt thế nhưng lại phản bội bộ tộc Đế Luyện, hơn nữa còn muốn kéo Thần nhi chết cùng, Đế Luyện Tà thật khó khống chế cơn phẫn nộ. Nam nhân kia cũng dám ruồng bỏ tín nhiệm của mình! “Quốc sư đại nhân, không biết ngươi định dẫn Huân nhi đi nơi nào?” Nhìn tuyệt mỹ thiếu niên có chút kinh ngạc khi thấy mình sau đó lại khôi phục bộ dáng bình thản lẳng lặng đứng đó, ánh mắt Ám Thiên Thính Lâu không khỏi u ám, sau đó chuyển về phía Đế Luyện Tà, giống như vô tình hỏi. “…quốc sư phủ.” Bỏ qua cảm giác lạnh lẽo trong lòng khi nghe thấy nam nhân dùng xưng hô thân thiết như vậy để gọi tuyệt mỹ thiếu niên, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Đế Luyện Tà thoáng chốc trở nên nguy hiểm mà âm trầm. “Phải không? Quốc sư phủ a! Không biết bổn hoàng có vinh hạnh đến phủ đệ của quốc sư đại nhân quấy rầy một phen không?” Ánh mắt Ám Thiên Thính Lâu nhìn thẳng về phía Đế Luyện Tà, con ngươi mang ý cười nhưng đáy mắt không hề có chút vui vẻ. “Này… Ám hoàng bệ hạ quý nhân bận rộn, sao ta có thể làm chậm trễ thời gian của ngươi.” Hai ánh mắt đối diện nhau, bên nào cũng không thả lỏng. “Không vội không vội. Nếu hiện giờ đang ở Đông Lăng quốc thì tự nhiên không có bao nhiêu chuyện cần bổn hoàng tự mình xử lý. Huống chi, đối với phủ đệ của quốc sư, bổn hoàng rất có hứng thú tham quan một phen. Nếu hôm nay gặp được Huân nhi ở đây, mà Huân nhi cũng muốn tới quốc sư phủ, như vậy chọn ngày không bằng đụng ngày, cứ quyết định hôm nay đi. Hay là, quốc sư đại nhân kì thật không chào đón bổn hoàng.” “Ám hoàng bệ hạ nói đùa, sao ta có thể không chào đón ngươi. Chẳng qua là…” Ngay lúc Đế Luyện Tà còn đang tìm cớ từ chối, một bóng dáng thô cuồng ở phía xa đột nhiên bước nhanh về hướng bọn họ. Mà người này vừa tới chỉ nhìn chằm chằm thiếu niên bên cạnh Đế Luyện Tà, không để ý tới ai khác. “Đó là…” “Linh…” “A Á Khải Mạt Nhĩ Lạc Lý…”