Trọng Dạ Lan xuống trước, ta mới hé mành đã thấy hắn mỉm cười đưa tay ra.
Đúng là đẹp mà hung, nụ cười này hại ta bị hụt chân, xém chút ngã xuống.
Đúng lúc Trọng Dạ Lan tiến lên đỡ thân thể đang nghiêng ngả của ta, ta không khỏi bối rối.
Thật là, nói gì đi nữa ta đã 23 tuổi rồi, sao xuyên vào người một cô nương 17 tuổi mà da mặt cũng trở nên mỏng hơn thế này?
Đi theo Trọng Dạ Lan một đoạn nữa là tới cung điện, từ xa đã trông thấy một bóng người màu vàng ngồi trên ghế cao, không đợi chúng ta bước đến gần thêm hắn đã đứng dậy đi tới: “Cuối cùng hoàng huynh cũng đến rồi, hôm qua trẫm định tới Tấn vương phủ chúc mừng hoàng huynh, nhưng mẫu hậu nói sợ quấy nhiễu các huynh nên ta đành thôi.”
Nghe thấy âm thanh, ta khẽ nâng mắt, chợt thấy khuôn mặt giống Trọng Dạ Lan đến năm phần.
Chỉ là khuôn mặt của Trọng Dạ Lan tựa như tảng băng lạnh ẩn chứa sát ý, còn vị hoàng thượng này lại như mỹ ngọc, mang theo nét nhu hòa ấm áp.
Trọng Dạ Lan cũng không xa cách, hai người người một câu ta một câu tiếp lời nhau.
Thuở bé Trọng Dạ Lan được nuôi dưỡng bên người hoàng hậu (bây giờ là thái hậu), tự nhiên có quan hệ không tệ với Trọng Khê Ngọ.
Ta giống như khúc gỗ vô hình, bọn họ hàn huyên xong thì đến thăm cung thái hậu.
Mà Trọng Khê Ngọ trừ lúc chào hỏi dùng ánh mắt xa cách liếc qua ta thì không hề nhìn ta lấy một lần.
Quả nhiên hào quang thánh mẫu chỉ có ở trên người nữ chính, nữ phụ dù xinh đẹp đến mấy cũng vô dụng.
Vào tẩm điện của thái hậu, ta thấy hai người mặc hoa phục.
Người trên mặt có nếp nhăn, tóc đã bạc một nửa hẳn là thái hậu, người còn lại… có lẽ là nữ nhân nhận được vinh sủng nhất lục cung – Thích quý phi.
Hoàng đế chưa lập hậu, vì vậy hiện tại nàng đang đứng đầu hậu cung.
“Nhi thần/Thần thiếp tham kiến thái hậu nương nương.”
Thái hậu cười hiền từ, vô cùng giống bà lão tốt bụng.
Ta không dám xem thường, dù sao đây cũng là nữ nhân trụ được đến cùng ở hậu cung.
Hơn nữa, trong truyện bà ta không thích Hoa Thiển, bởi vì là nữ nhân trong hậu cung, nên vẫn ghét nhất loại người dùng sự yếu đuối của mình để tranh thủ lòng người.
Quả nhiên không quá mấy lời, thái hậu đã đưa ánh mắt chuyển sang người ta, thay đổi hoàn toàn sự dịu dàng vừa rồi: “Nếu đã nguyện gả vào Tấn vương phủ, từ nay về sau hãy yên phận làm Tấn vương phi, đừng làm ra chuyện gì mất mặt.”
Thái hậu và hoàng thượng nhất định đã nhìn thấu bộ mặt giả dối của Hoa Thiển, cho nên mới tỏ rõ địch ý.
Vậy mới nói cả thế giới này chỉ có mình Trọng Dạ Lan bị Hoa Thiển che mắt, người bên ngoài ai nấy đều tỉnh táo.
Đúng là lối mòn thường thấy trong truyện ngược, ban đầu nam chính luôn tin tưởng nữ phụ.
Trải qua đêm hôm qua, ta đã chấp nhận sự thật này.
Nghịch thiên cải mệnh rất khó khăn, nhưng nếu muốn thay đổi cái nhìn của một người, trái lại tương đối dễ dàng.
Nếu là Hoa Thiển, nhất định nàng ta sẽ oan ức nhìn về phía Trọng Dạ Lan cầu xin sự giúp đỡ, nên ta đoán thái hậu nói vậy là đang muốn khích ta một cái, nếu ta để lộ ra vẻ mặt oan ức, bà ta sẽ nhân cơ hội chỉnh đốn ta một trận.
“Thái hậu dạy phải, thần thiếp xin ghi nhớ trong lòng.”
Ta ngẩng đầu nhìn thái hậu, cố gắng tưởng tượng bà thành boss lúc chuẩn bị phát lương cho ta, ánh mắt mang theo muôn phần thành kính.
Thái hậu không ngờ ta đáp lại đúng mực như thế, ánh mắt hơi lóe lên, chưa từ bỏ ý định mở miệng: “Nhớ thôi vô dụng, làm được mới được.”
Ta không nhịn được thích lão thái thái này mất rồi, bộ dạng ghét cái ác như kẻ thù đáng yêu đến mức ta suýt chút nữa bật cười.
Sở thích của ta đúng là kì quái.
“Sau này thần thiếp nhất định sẽ mẫu mực, nghiêm túc phép tắc.” Ta không đỏ mặt chút nào nói mấy lời sáo rỗng, sắc mặt thái hậu hơi hòa hoãn, ngay cả hoàng đế đứng bên cạnh nghe xong cũng không khỏi liếc mắt sang nhìn ta.
Nữ phụ độc ác thực hiện thành công bước đầu tiên trong kế hoạch cải mệnh, thay đổi hình tượng.
Hàn huyên một lúc, hoàng thượng và Trọng Dạ Lan nói muốn rời đi.
Không biết hai người này đi bàn quốc sự hay lén lút ra ngoài nói chuyện phiếm? Theo như diễn biến trong truyện, đến bây giờ Trọng Khê Ngọ vẫn chưa từng gặp nữ chính, hai huynh đệ vẫn chưa có hiềm khích gì với nhau.
Ta ở lại, luôn treo nụ cười giả tạo nghe thái hậu và Thích quý phi tán chuyện.
Dù sao trong lòng thái thậu có thành kiến với ta, nên làm như ta không tồn tại, Thích quý phi cũng không dám trái ý bà nói chuyện với ta.
Hai người coi như bên cạnh chẳng có ai, dù vậy ta không thấy xấu hổ dù chỉ một chút.
Bởi vì trước đây ở công ty mỗi lần đi ăn cơm với các boss ta vẫn luôn cố hết sức xem nhẹ sự tồn tại của mình, loại chuyện giả câm giả điếc như này ta thành thục nhất.
Có điều đêm qua ngủ không ngon, đầu vẫn còn đau nhức.
Ta yên lặng giơ tay lên nhẹ nhàng xoa bóp hai bên thái dương, bên tai chợt nghe thấy giọng nói của thái hậu truyền tới: “Điệu bộ này của Tấn vương phi muốn ám chỉ bất mãn gì với ta sao?”
Ta dừng tay, đối mặt với ánh mắt sắc lạnh của thái hậu.
Ta… chỉ đang thất thần bóp trán thôi mà, bọn họ nói gì vậy?
Không đợi ta trả lời, thái hậu lại hỏi tiếp: “Con nói ta nghe, đối với nữ tử thì điều gì là quan trọng?”
Não ta chuyển động cực nhanh, cố nhớ lại tính cách của thái hậu được nhắc tới trong truyện, do dự mở miệng: “Hồi bẩm mẫu hậu, người xưa nói nữ tử phải có tứ đức: đức, dung, ngôn, công.”
“Con cũng biết chữ đức phải đi đầu, sau này hãy chuyên tâm tu thân tề gia, làm người vợ hiền dâu đảm bên cạnh Lan Nhi.” Thái hậu thấy ta trả lời theo đúng quy củ thì nhàn nhạt châm biếm một câu.
Quả thật thấy ta không vừa mắt, không bỏ qua cơ hội dạy dỗ nào.
“Thần thiếp nhất định không quên.” Ta buông mắt cúi đầu, vạn phần cung kính.
Thích quý phi ngồi một bên thấy bầu không khí không ổn bèn chuyển trọng tâm câu chuyện, nhắc tới cá vàng mới được thả vào hồ trong ngự hoa viên.
Ôi, đúng là nữ phụ làm yêu ma quỷ quái, còn ta phải tới chuộc tội.
Thái hậu nghe có cá vàng lập tức thấy hứng thú, thế nên dòng người trùng trùng điệp điệp kéo nhau ra ngoài ngắm cá, ta cũng ngoan ngoãn đi theo.
Trông một đám người nhìn về phía hồ cá bình phẩm, ta lại thấy buồn chán tột cùng.
Nữ nhân trong hậu cung không thú vị gì hết, cá vàng thì có gì đẹp mà xem?
Có phi tần muốn lấy lòng thái hậu nên luôn tìm cách tiếp cận bà, ta thuận theo tự nhiên đứng ở một góc.
Có khi vô tình cảm giác thái hậu như đang nhìn mình, thế nhưng lúc nhìn sang lại không bắt được ánh mắt của bà, cũng chỉ đơn giản nghĩ do bản thân đa cảm.
Quanh hồ có rất nhiều người đứng xem, ta đột nhiên nhớ tới những tình tiết thường thấy trong tiểu thuyết, lại nói thêm ở hiện đại ta đã từng học vài tiết dạy bơi.
Nếu thái hậu chẳng may trượt chân rơi xuống hồ, ta có thể dùng môn phái mèo cào bơi lội cứu bà.
Chắc chắn bà sẽ thay đổi ấn tượng xấu ban đầu, nói không chừng còn trở thành chỗ dựa vững chắc của ta, đến lúc Trọng Dạ Lan tìm ra chân tướng cũng sẽ không dám động vào ta..
Thế nhưng đây chỉ là ta nghĩ cho vui thôi, thái hậu không ngốc, sao có thể tự nhảy xuống hồ được đây? Vả lại chẳng ai có gan dám đẩy bà xuống nước.
Bị chính tưởng tượng ngựa thần lướt gió tung mây của mình chọc cười, ta chưa kịp bật cười ra tiếng thì phía sau đột nhiên có lực đẩy, nụ cười trong khoảnh khắc cứng đờ.
“Phù phù…”
Làm người quả nhiên phải một lòng hướng thiện, có tâm tư lệch lạc sẽ phải gánh chịu hậu quả, giống như ta bây giờ, chỉ nghĩ thôi mà cũng gặp báo ứng.
“Trời ơi, Tấn vương phi rơi xuống nước rồi, người đâu mau tới…” Thích quý phi đang sợ hãi hô lên thì hơi dừng lại.
Bởi vì nàng tận mắt chứng kiến ta tự lực cánh sinh bơi ếch vào bờ, sau đó bò lên bờ dưới sự trợ giúp của nha hoàn.
Chỗ ta rơi xuống cách bờ rất gần, vậy nên quá trình này diễn ra rất nhanh, nhanh đến nỗi ngay đến thái hậu cũng giương mắt đờ đẫn.
“Từ lúc nào con học được…” Thái hậu vô cùng chật vật mở miệng, có lẽ đang tìm từ để hình dung thế bơi của ta.
Bây giờ đang tiết đầu thu, mặc dù khí trời không tính là lạnh, nhưng toàn thân ta ướt nhẹp, không nhịn nổi run rẩy.
Thấy bộ dạng ta nhếch nhác, thái hậu không hỏi nữa, ra lệnh cho nô tì bên người đưa ta đi thay y phục.
Mặc dù bà chán ghét ta, nhưng thật ra chỉ là những lời dạy dỗ trên đầu môi mà thôi, sẽ không thờ ơ nhìn ta chịu tội.
Bởi vì lão thái thái này không thích mấy trò tiểu nhân, trong lòng ta yên lặng quyết định con đường xu nịnh về sau.
Theo hai cung nữ đến một cung điện, hiệu suất của bọn họ rất cao, chuẩn bị nước nóng cực nhanh.
Ta ngâm mình trong bồn, đến khi đã xua tan được hàn khí mới vội đứng dậy thay y phục, dù gì đi nữa thái hậu vẫn đang chờ.
Vừa mặc xong áo ngoài, đang ngồi trước gương lau tóc thì đột nhiên trong gương xuất hiện một nữ nhân đứng đằng sau ta.
Nha hoàn này sao không hiểu phép tắc gì hết.
Ta quay đầu, thấy nàng mặc hoa phục khác với nô tì trong cung, trong lòng hơi sửng sốt, nhưng ngay lập tức phản ứng kịp, mắt không gợn sóng nhìn thẳng vào mắt nàng.
Hai người trầm mặc hồi lâu.
Hết cách, không phải là ta cố tình ra vẻ bí hiểm, mà vì ta thật sự không biết nàng ta là ai, nếu mở miệng ra mà gọi nhầm thì biết nói sao bây giờ.
Nhưng rồi mỹ nhân mặc hoa phục kia cũng bắt lời trước: “Cuối cùng Thiển muội muội đã đạt được ước muốn làm Tấn vương phi rồi, ta thân làm tỷ tỷ, thật lòng thấy mừng cho muội.”
Tỷ tỷ?.