Rõ ràng là khuôn mặt hờn dỗi, nhưng trong đáy mắt vẫn lộ rõ vẻ quan tâm, trong lòng ta dấy lên chút ấm áp.
Ngồi bên cạnh bà, cười lấy lòng nói: “Mẫu hậu dạy phải lắm, là thần thiếp quá lỗ mãng.”
Thấy ta chủ động nhận lỗi, khuôn mặt Thái hậu cũng giãn ra, kéo tay ta: “Nhìn con này, gầy thế này rồi, trước đây ta vẫn nghĩ do sức khoẻ của con không tốt, bây giờ lại gầy thành thế này, mai sau làm sao có thể sinh con cho Dạ Nhi đây.”
Nụ cười của ta đông cứng lại, lẽ nào các trưởng bối đều thích thúc giục chuyện kết hôn sinh nở hay sao?
Họ không khác biệt qua các thời đại à?
Đang do dự có nên nói với bà ấy chuyện giữa ta và Trọng Dạ Lan hay không thì giọng Trọng Khê Ngọ vang lên: “Mẫu hậu thiên vị quá.
Con vào đây đã lâu vậy rồi, sao người như không trông thấy con vậy?”
Thấy con trai mình đến, nụ cười trên mặt Thái hậu càng nồng đậm, nhưng miệng không lưu tình nói: ”Con còn không biết xấu hổ mà nói à, hiện tại con vẫn chưa có con cái, sao ta có thể không đặt kì vọng lên người Dạ Nhi được đây.”
Bà nói xong còn vỗ vỗ lên tay ta….
Mà ta, một người chưa yêu đương bao giờ, tại sao lại phải ngồi ở đây bàn bạc với họ việc sinh con đẻ cái?
Trọng Khê Ngọ nhìn có vẻ cũng bất lực, ngoan ngoãn ngồi xuống không nói nữa, Thái hậu lại quay đầu nói với ta: ”Bị bệnh lâu như vậy cũng không gửi thư cho ta, báo hại ta suýt chút nữa phái thái y qua xem cho con đấy.”
Ta nhíu mày nhìn Trọng Khê Ngọ, mặt hắn hiện ra vài phần lúng túng.
Mới đầu là người nào nói thái hậu lo lắng cho ta mới bảo hắn phái thái y đến khám bệnh? Đúng là tự vả vào mặt mình một cái, thái hậu nào hay biết chuyện này.
“Là do thần thiếp mệt quá, lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa.” Ta vờ như không biết trả lời Thái hậu, vạch trần Trọng Khê Ngọ cũng chẳng ích gì, mọi người ai ai chẳng biết, sao phải xé lớp mặt nạ đó ra?
“Con còn dám có lần sau?” Thái Hậu gõ nhẹ lên đầu ta một cái: “Có phải con cảm thấy cái mạng già của ta sống lâu quá rồi phải không?” Ta vội vàng xin dung thứ, an ủi nửa ngày mới dỗ dành được lão thái thái này nguôi cơn giận.
Ngày trước tuy thái hậu có chút gần gũi với ta nhưng vẫn có khoảng cách, không giống như hôm nay, quan tâm lo lắng như người một nhà.
Xem ra việc đỡ mũi tên cho Trọng Dạ Lan đã khiến bà thay đổi cách nhìn về ta, cảm thấy ta thật lòng yêu thương Trọng Dạ Lan.
Cho nên những thủ đoạn trước kia của Hoa Thiển bà sẽ không để trong lòng, chỉ nghĩ rằng nữ nhân bình thường khi quá yêu một người mới phạm phải sai lầm.
Trò chuyện với thái hậu một lúc lâu, thấy sắc trời đã muộn, ta cáo từ ra về, vừa dứt lời Trọng Khê Ngọ cũng lên tiếng: “Thời gian không còn sớm, nhi thần cũng không làm phiền mẫu hậu nghỉ ngơi nữa.”
Ta vừa nói muốn đi, hắn cũng đi theo, quá lộ liễu rồi đấy? Nhìn thôi là biết lại muốn kéo ta đi cãi nhau rồi.
Một người thông minh như thái hậu đương nhiên cũng nhìn ra, lông mày bà cau lại, nhưng không ngăn cản.
Ta đành cùng Trọng Khê Ngọ một trước một sau ra khỏi cung thái hậu.
Ra khỏi cung điện, ta bước đi một mạch không hề ngẩng đầu, tốc độ gần như không khác gì trong cuộc thi đi bộ trên đường đua chuyên nghiệp.
“Tấn vương phi.”
Giọng nói của Trọng Khê Ngọ từ sau truyền đến, ta vờ như không nghe thấy, không ngừng bước chân.
Thiên Chỉ sợ hãi kéo tay áo của ta, ta vẫn ngẩng cao đầu sải bước về phía trước.
“Hoa Thiển!”
Ta mặc kệ, tiếp tục chuyên tâm đi bộ.
Đột nhiên cổ tay trái bị kéo lại, ta dừng bước, vung tay ra, nhanh chóng lùi ra sau vài bước, nói: “Hoàng thượng đang làm gì vậy? Nam nữ thụ thụ bất thân, thần phụ hiện tại vẫn là hoàng tẩu của người, hành động của Hoàng thượng ý muốn đưa thần phụ vào con đường bất nghĩa hay sao?”
Lý công công choáng váng trước thái độ bất kính của ta, Trọng Khê Ngọ vẫy tay, Lý công công quả nhiên là người tinh ý, vội kéo Thiên Chỉ đi xa ra vài bước.
“Vừa rồi gọi ngươi mấy lần ngươi cứ giả vờ không nghe thấy, sao giờ lại trách trẫm rồi?” Trọng Khê Ngọ thấy họ đã đi xa mới mở miệng nói.
“Hoàng thượng gọi thần sao? Thần phụ nhớ nhung vương gia, vội vội vàng vàng nên không nghe thấy.” Ta trưng ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
“Vài ngày trước không phải ngươi xin tự nhận kết cục à? Sao giờ còn lấy cái thân phận đó ra cáo mượn oai hùm?” Trọng Khê Ngọ không hề tức giận, còn buồn cười hỏi.
“Hoàng thượng hàng ngày bận trăm công nghìn việc, có phần quan tâm quá mức chuyện nhà người khác rồi thì phải?” Ta lạnh mặt đáp.
Trọng Khê Ngọ cúi đầu cười khẽ: ”Sao hôm nay ngươi như bị dẫm phải đuôi vậy, tính tình nóng nảy thế.“
Ngươi mới có đuôi, cả nhà ngươi đều có đuôi.
“Nếu Hoàng thượng không còn chuyện gì nữa, vậy thần phụ cáo từ.” Ta hành lễ rồi xoay người đi thẳng.
“Sao ngươi không nghe hết rồi hãy đi?” Tiếng của Trọng Khê Ngọ lần nữa vang lên, hắn nắm tay áo ta: “Trẫm chỉ muốn nói tiếp chuyện lúc nãy, ý trẫm là muốn ngươi phải trân trọng mạng sống của mình…”
“Hoàng thượng!” Ta giật mạnh tay áo, quỳ gối, đá nhọn trên mặt đất làm đầu gối đau nhức, nhẫn nại nói: ”Nếu Hoàng thượng thật tâm nhắc nhở thần phụ việc coi trọng mạng sống thì không nên lôi lôi kéo kéo mới phải.
Trong hoàng cung này có bao nhiêu tai mắt, hoàng thượng có từng nghĩ đến việc bị người ngoài nhìn thấy chưa, thần phụ phải đối phó thế nào đây?”
“Trẫm xem kẻ nào dám nói bậy.”
“Tất nhiên sẽ không có ai dám nói Hoàng thượng, nhưng còn thần phụ thì sao?” Ta ngẩng đầu, nhìn đôi lông mày đang nhíu lại của Trọng Khê Ngọ: “Bây giờ thần phụ đã làm mất lòng vương gia, phụ thân đã già rồi, huynh trưởng lại chẳng ra sao.
Thần bây giờ chỉ là một thần phụ cô lập bơ vơ.
Tất nhiên hoàng thượng không thể nhận ra những khó khăn của một người phụ nữ.
Sau này thần phụ không có yêu cầu gì, chỉ mong thanh đăng cổ phật, không đấu tranh với thế sự mà thôi.”
Rất lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng Trọng Khê Ngọ, hắn cũng không cười nữa, ta miễn cưỡng bản thân duy trì biểu cảm đã nhìn thấu hồng trần.
Cuối cùng hắn hỏi: ”Ngươi vẫn nghĩ trẫm đang thăm dò ngươi ư?”
Ta gục đầu xuống, hắn thở dài nói: “Thôi bỏ đi.” Sau đó góc áo màu vàng vụt qua chầm chậm đi xa, Thiên Chỉ vội vàng đến đỡ ta dậy.
Sau khi đứng lên ta mới thở hắt một hơi.
Hai huynh đệ nhà này chẳng ai làm người khác bớt lo được.
Vừa rồi ta mất bình tĩnh, chính là đang phân tích tình hình của Hoa phủ và thể hiện thái độ của bản thân.
Ta bị thất sủng, Hoa Thâm lại vô tích sự, Hoa mĩ nhân trong hậu cung cũng bị ta cắt đứt liên hệ với Hoa tướng.
Hiện giờ Hoa tướng có quyền lực khuynh thành thì đã sao? Suy cho cùng cũng không có người kế nghiệm, Trọng Khê Ngọ hoàn toàn không cần lợi dụng ta gây áp lực cho Hoa phủ.
“Đi nhanh lên.“ Ta cúi thấp đầu nói với Thiên Chỉ.
Nhìn bộ dạng mê muội của em ấy, ta lại nói: “Vừa nãy cãi nhau với Hoàng Thượng một trận, ta sợ hắn quay lại tìm ta tính sổ.“
Thiên Chỉ: “…”
Quay lại xe ngựa, ta nhắm mắt dưỡng thần suy nghĩ.
Chỉ trách trước kia xây dựng hình ảnh Hoa Thiển yêu sâu đậm Trọng Dạ Lan, vì ta biết sai nên mới muốn hoà ly, cách nói này căn bản không thể trụ được.
Nếu không, dựa vào thái độ của thái hậu với ta ngày hôm nay, ta cũng có thể cầu xin bà.
Điều ta muốn bây giờ là Trọng Dạ Lan không truy cứu những sai lầm trước kia nhưng vẫn phải kiên trì hoà ly, vậy chẳng phải vô duyên vô cớ khiến người ta nghi ngờ ư?
Vậy nên muốn hoà ly, một là ta sai, hai là Trọng Dạ Lan sai.
Sai lầm của ta có thể sẽ phải trả một cái giá rất đắt, khiến ta khó được chấp nhận, mà sai lầm của Trọng Dạ Lan….
cũng chẳng dễ dàng gì.
Nếu như xuyên qua sớm một ngày, dù có phải rạch mặt ta cũng phải ngăn cản đám cưới này diễn ra, sao cứ nhất định sau hôn lễ mới xuyên đến đây, đúng là đưa cho ta đề khó mà.
Vừa về Tấn Vương phủ đã thấy hạ nhân của Hoa phủ đến đưa thiếp mời, nói muốn ta ngày mai về Hoa phủ một chuyến.
Những ngày gần đây, Hoa phu nhân không có cách nào đến thăm ta, cho nên hôm nay thấy ta có thể vào cung thăm thái hậu, không đợi được nữa mời ta về.
Xoa xoa ấn đường giữa mi tâm, thái độ của Trọng Khê Ngọ không rõ ràng, Hoa phủ có thể vẫn là cái gai trong lòng hắn, cho nên việc ta có thể làm chính là khiến Hoa phủ không trở thành mục tiêu.
Thật không hiểu nổi vì sao nữ chính vẫn chưa bắt đầu nghĩ cách thao túng Trọng Khê Ngọ, hắn lại sớm hơn dự tính bắt đầu nhắm vào Hoa phủ.
Ngày hôm sau, ta mặc kệ Thiên Chỉ thúc giục, làm biếng ngủ một lúc mới dậy về Hoa phủ.
Hoa Thâm đã đứng sẵn trước cửa Hoa phủ chờ ta, suốt dọc đường hắn vui vẻ hỏi ta có thích những món trang sức hắn đưa qua mấy ngày nay không.
Bị hắn bám riết không buông, ta bất đắc dĩ kéo tay áo, lộ ra chiếc vòng bạc được chạm khắc tinh xảo: “Thích thích, ngày nào ta cũng đeo.”
Hoa Thâm sửng sốt, khuôn mặt mập mạp lộ ra vẻ nghi hoặc, đúng lúc đến sảnh chính, ta không nói chuyện với hắn nữa.
Hoa tướng và Hoa phu nhân ngồi trên ghế.
Hoa phu nhân vừa nhìn thấy ta lập tức vội vàng bước tới, xoay ta một vòng: “Những ngày qua không gặp, sao con gầy thế này? Có phải Tấn vương khắt khe với con không? Trước đây đúng là nhìn nhầm người, cái loại máu lạnh vô tình kia…”
“Phu nhân.” Thanh âm trầm thấp của Hoa tướng vang lên, mang theo một chút cảnh cáo.
Hoa phu nhân yên lặng lấy khăn lau nước mắt, không nói thêm gì nữa.
Lúc này Hoa tướng mới ho nhẹ một tiếng, nói: “Thân thể Thiển Nhi đã hồi phục chưa?”
“Con đã không còn gì đáng ngại.”
Hoa phu nhân kéo ta ngồi xuống, Hoa Thâm cũng chầm chậm ngồi theo.
Hoa tướng vào vấn đề chính: “Ta nghe nói mấy ngày trước con hạ đường với vương gia?”
Đón ánh mắt nghiêm nghị của Hoa tướng, ta nói: “Vâng.”
“Hồ đồ!” Hoa tướng mắng: “Tuổi con không nhỏ, sao vẫn tuỳ hứng như vậy!”
“Lão gia…” Hoa phu nhân thấy Hoa tướng quá lời, mau chóng đẩy tay ông ta một cái, Hoa tướng không thèm để ý đến.
Quả nhiên hôm nay gọi ta về mục đích chính là để hỏi tội.
Bọn họ không vào được Tấn vương phủ nên đành phải gọi ta về dạy dỗ.
Ta cười khổ: “Vì sao phụ thân không hỏi con nguyên do mà đã trách con rồi?”
Chân mày Hoa tướng ngày càng nhíu chặt: “Có thể có nguyên do gì, lúc trước quá nuông chiều con nên con mới không hiểu chuyện như thế.”
“Lão gia, Thiển Nhi tuổi còn nhỏ, ông đừng mắng nó.” Hoa phu nhân đứng ra hoà giải, quay đầu nói với ta: “Thiển Nhi, tuy lần này Tấn vương có chỗ không đúng, nhưng khó khăn lắm con mới gả qua đó được, sao lại hẹp hòi như thế? Phu thê cần có sự bao dung…”
Bọn họ thật sự là cha mẹ của Hoa Thiển ư? Ta bắt đầu hoài nghi.
Tại sao chỉ trách tội mình ta? Sao không hỏi suy nghĩ của ta dù chỉ một lời?
“Mẫu thân, muội muội xinh đẹp như vậy, có nhiều người thích lắm, cần gì cứ nhất thiết phải là Tấn vương đâu?”
Ngàn vạn lần không ngờ tới Hoa Thâm lại nói đỡ cho ta, trong lòng ta chợt cảm thấy ấm áp, cảm giác hắn không còn đáng ghét như xưa nữa.
“Câm miệng!” Hoa tướng tức giận gào thét: “Ngươi có tư cách gì mà nói, ngày ngày không làm nên trò trống gì, nếu ngươi có chí tiến thủ dù chỉ một chút ta còn cần vì cái nhà này khổ tâm bày mưu tính kế sao? Nếu biết trước ngày xưa đã không sinh ngươi ra cho rồi.”
Hoa Thâm co rúm người, sợ đến mức không dám lên tiếng nữa.
Ta thấy vậy, trong lòng cũng bình tĩnh lại: “Phụ thân, người muốn cái gì?”
Ánh mắt Hoa tướng sắc như lưỡi dao phóng lên người ta, ta không hề nao núng: “Muốn quyền thế triều đình và thiên hạ, hay là muốn có một gia đình hạnh phúc?”
“Ngươi đang nói gì?” Hoa Tương nặng nề đặt tách trà xuống nói.
Hoa phu nhân nhìn ta nháy mắt, ta vờ như không thấy: “Như vậy nghĩa là thứ phụ thân muốn chính là cái thứ nhất đúng không!? Lúc nào cũng nói vì cái nhà này, nhưng khi đại ca sa đà trụy lạc người chưa bao giờ thèm để mắt dạy dỗ, thấy nữ nhi chịu oan ức, ngay đến nguyên nhân cũng không thèm hỏi đã vội vàng trách mắng.
Trong lòng phụ thân, có phải con chỉ có giá trị là một Tấn vương phi không?”
“Thiển Nhi!” Cuối cùng Hoa phu nhân phải mở miệng: “Sao con có thể nói phụ thân con như vậy?”
“Con nói sai sao?” Ta cười lạnh: “Lúc đó con và Trọng Dạ Lan đã ân đoạn nghĩa tuyệt, hắn sợ mất mặt nên nhốt con ở vương phủ sống uổng quãng đời còn lại, vì sao con không có quyền mong muốn được rời đi? Chẳng lẽ bảo con phải lãng phí nửa đời còn lại ở Tấn vương phủ sao?”
Hoa tướng giận quá hóa cười: “Trước đây chẳng phải ngươi đòi sống đòi chết muốn gả cho hắn ư? Bây giờ hối hận rồi?”
“Phải, ban đầu con muốn gả, thậm chí còn mạo danh người trong lòng hắn, âm thầm bày kế để hắn phải lấy mình.
Lúc ấy con còn nhỏ, không phân biệt được phải trái đúng sai, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.
Chuyện này phụ thân cũng biết, nhưng mà phụ thân…” Ta cất lời, viền mắt lại đỏ ửng, người đáng trách tất có chỗ đáng thương, lúc trước Hoa Thiển bất lương, nguyên nhân phần lớn là do gia đình.
“Lẽ nào người không biết chuyện con làm là sai ư? Tại sao cho đến tận bây giờ vẫn không nói với con? Lúc con muốn giả mạo thân phận của người khác, vì sao phụ thân không khuyên con chớ nên làm như vậy? Lúc con muốn gài bẫy Trọng Dạ Lan, vì sao phụ thân không bảo nữ tử không nên lụy tình như thế? Làm phụ mẫu, không phải đều muốn con cái tỉnh ngộ khi chúng lầm đường lạc lối hay sao? Mẫu thân từng ở hậu viện, hẳn đã trải qua rất nhiều.
Nhưng phụ thân vẫn luôn là núi Thái Sơn sau lưng con, vì sao người biết rõ chỗ đúng chỗ sai mà vẫn lựa chọn nhầm đường?”
Nếu ngay từ lúc đầu Hoa tướng nghiêm túc dạy bảo Hoa Thiển, phải chăng Hoa Thiển sẽ không đến mức từng bước đi vào địa ngục hay không? Ta không biết mọi chuyện sẽ ra sao, nhưng bây giờ ta thật sự rất buồn.
Hoa tướng không lộ ra biểu cảm gì, ta lau nước mắt nói tiếp: “Bây giờ phụ thân còn nói người không muốn quyền thế nữa sao?”
“Láo xược!” Hoa tướng đập bàn: “Nếu ta không có quyền thế, ngươi nghĩ ngươi và ca ca ngươi muốn có cái gì là có cái đó sao? Cái gì tốt ngươi đều có, bây giờ lại trách ta bỏ mặc các ngươi ư?”
“Phụ thân có biết con thật sự muốn cái gì không?” Ta cũng đứng dậy: “Con chỉ muốn gia đình ta sống an bình như bao gia đình khác, nếu phụ thân thật sự nghĩ cho chúng con, vậy thì từ quan đi! Tiền trong tay con đủ để đến một nơi thanh nhàn, nửa đời sau không lo chuyện áo cơm.”
“Nếu ta từ quan, về sau ai sẽ là người che chở cho người ca ca tùy hứng làm bậy của ngươi đây? Ta để ngươi gả vào Tấn vương phủ là muốn sau này, nếu ca ca ngươi có sa cơ lỡ vận, mà chúng ta đã không còn nữa, ngươi có thể nâng đỡ nó.
Nhưng ngươi chỉ biết mình là đại tiểu thư, chưa một lần suy nghĩ cho người khác.” Hoa tướng mắng càng ngày càng hăng, khuôn mặt đã đỏ bừng, hoàn toàn mất hết hình tượng nho nhã thường ngày.
“Suy cho cùng, phụ thân vẫn không nỡ buông bỏ quyền thế trong tay, lại còn lôi đại ca ra làm cái cớ.” Ta nhịn không nổi bật cười thành tiếng, trong lòng như chứa một dải hoang mạc, ở nơi ấy đến một ngọn cỏ cũng không thể sinh tồn.
“Đã bao giờ phụ thân từng nghĩ đến chưa, rằng quyền thế ngập trời cũng giống như một củ khoai nóng bỏng tay? Nếu một ngày kia phụ thân ngã xuống, chờ đợi Hoa phủ sẽ là chuyện gì? Gia tộc Hoa thị sẽ ra sao? Con sẽ không cho phụ thân bất cứ quyền lực chống đỡ nào, vị trí Tấn vương phi này, con không cần.”
“Chát!” Một âm thanh thanh thúy vang lên.
“Lão gia!” Hoa phu nhân hoảng sợ hô to.
Hoa tướng ngã ngồi xuống ghế, hai mắt như đang phun lửa nhìn ta chằm chằm: “Nghịch nữ, cái loại nghịch nữ này….”
Hoa phu nhân bước lên giúp ông vỗ ngực cho thuận khí, đánh mắt ra hiệu ý bảo ta mau xin lỗi, ngay cả Hoa Thâm cũng lẳng lặng kéo tay áo ta.
Ta xoa một bên mặt vừa bị đánh, chỉ cảm thấy đau rát, xem ra Hoa tướng rất tức giận mới có thể ra tay nặng như vậy.
Ta nhếch môi, không nhịn được hít một hơi thật sâu.
Đau thật.
Ta che mặt nói: “Xem ra con và phụ thân nói chuyện không hợp rồi, không bằng phụ thân cứ suy nghĩ những lời của con thật kĩ! Nếu phụ thân kiên quyết muốn giữ cái chức thừa tướng này, vậy thứ cho nữ nhi bất hiếu.”
Nói xong ta xoay người đi thẳng, mặc kệ Hoa tướng rống lên giận giữ và Hoa phu nhân gọi lại.
Vì Hoa phủ này, việc ta có thể làm đều đã làm xong, chuyện có thể nhắc nhở cũng đã nhắc nhở, chỉ cần chờ sự lựa chọn của Hoa tướng.
Ta ngày ngày vì thân phận là nữ nhi của Hoa tướng mà phải nhận sự nghi kị đủ điều và những ánh nhìn ác ý.
Vừa đi được mấy bước, Hoa Thâm vội đuổi theo, hắn đi sau ta, do dự một lúc rồi kéo tay ta lại.
“Muội muội, vừa rồi sao muội lại cãi nhau với phụ thân như vậy được? Muội xem đã khiến phụ thân tức giận rồi kìa, muội mau quay về xin lỗi phụ thân đi!” Hắn kéo ống tay áo ta, dè dặt nói.
“Đại ca cũng nghĩ ta làm sai ư?” Ta dừng lại, không nhúc nhích mở miệng.
Hoa Thâm ấp úng không biết nói gì, nhớ lại những lời hắn nói đỡ cho ta vừa nãy, lòng ta mềm nhũn nắm lại tay hắn.
Hình như rất lâu rất lâu rồi ta chưa gần gũi với hắn như vậy, nên hành động của ta làm hắn lúng túng không biết phải làm sao, đột nhiên ta thấy sống mũi cay cay.
“Đại ca muốn ngày ngày sống trong giàu sang phú quý, hay là muốn yên ổn sống trong thiên hạ?” Ta nhìn hắn, nhìn không chớp mắt, trong Hoa phủ này chỉ cần một người ủng hộ ta là đủ rồi.
Hoa Thâm lùi lại, nhìn ta trân trân, cuối cùng vẫn nói: “Có phải muội muội nghĩ nhiều quá rồi không? Có phụ thân ở đây rồi còn sợ cái gì? Đang yên đang lành tại sao phải sống chung cùng những kẻ nghèo khổ…”
Ta cười tự giễu.
Hoa Thâm đã quen được ăn sung mặc sướng, là nhị thiếu gia quyền thế ngập trời, hắn không muốn làm một người bình thường trên phố.
Toàn bộ Hoa phủ không có lấy một người chịu tin ta.
Ta phải làm thế nào để thay đổi kết cục Hoa phủ bị chém đầu cả nhà bây giờ?
Ta xuyên vào thể xác của Hoa Thiển, nhưng chưa từng nghĩ chỉ lo cho thân mình, vì vậy mỗi ngày ta tốn biết bao tâm sức bày mưu tính kế, muốn giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất, muốn bảo vệ tất cả mọi người.
Nhưng chỉ bằng sức của một mình ta thì rất khó thay đổi cả Hoa phủ.
Ta buông lỏng tay Hoa Thâm, xoay người tiếp tục đi ra ngoài, Hoa Thâm chỉ lẳng lặng tiễn ta đi, không nói thêm gì nữa.
Cũng không thể nói là thất vọng, để đưa nhân vật phản diện mạnh nhất về con đường chính đạo không phải là chuyện dễ dàng.
Tất cả mọi người không thể chỉ vì vài câu nói mà thay đổi được, chuyện đó chỉ có trong truyện cổ tích mà thôi.
Ra khỏi Hoa phủ, Hoa Nhung Châu đang đứng bên xe ngựa kinh ngạc nhìn về phía ta, xem ra trên mặt ta đã in hằn dấu bàn tay rồi.
Ta miễn cười trừ, nói: “Hồi phủ!”
Hoa Nhung Châu gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Vừa bước vào Tấn vương phủ đã chạm mặt Trọng Dạ Lan, hắn muốn vờ như không thấy, nhưng không biết nghĩ gì lại đột nhiên đi về phía ta.
“Ai đánh?” Hắn mở miệng, giọng nói không chút phập phồng, tựa như đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào.
“Còn có thể là ai? Có mấy ai có thể đánh thiếp!?” Ta nhún vai, bất đắc dĩ trả lời.
Trọng Dạ Lan nhíu mày, không nói lời nào, ta đau mặt nên vội thi lễ một cái rồi lập tức xoay người định bỏ đi.
Giọng nói của Trọng Dạ Lan vang lên sau lưng: “Ngày hôm nay thân phận của nàng vẫn là Tấn vương phi, sau này đừng để người bên ngoài trèo lên đầu ngồi, vô duyên vô cớ làm mất mặt Tấn vương phủ.”
Ta quay đầu lại, Trọng Dạ Lan né tránh ánh mắt ta.
Ta mỉm cười không buồn mở miệng, khóe mắt nhìn thấy một bóng người cách đó không xa.
Trong lòng nảy lên một cái, ta bước tới, dựa đầu vào lồng ngựa hắn.
Ngay lập tức cảm giác thân thể hắn trở nên cứng ngắc y như một tấm sắt.
“Nàng… làm gì vậy?” Hắn hỏi, nhưng không đẩy ta ra ngay.
Tay ta không thả lỏng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của hắn, cười đến là sáng lạn: “Giúp vương gia hiểu chút đạo lý ấy mà.”
Hắn cau mày, ta nói tiếp: “Bởi vì bây giờ… Mục Dao đang ở sau lưng chàng.”
Trọng Dạ Lan vô thức đẩy ta ra.
Hắn dùng sức quá lớn, ta lảo đảo lùi về sau mấy bước, suýt thì ngã nhào xuống đất.
Lúc hắn quay đầu lại thì Mục Dao đã tái mặt bỏ đi rồi.
“Nàng….” Trọng Dạ Lan trừng mắt lườm ta, đáy mắt tràn đầy tức giận.
“Thế nên vương gia à, chàng cũng thấy đấy, nếu ta còn ở lại Tấn vương phủ…” Ta ngắt lời hắn: “Vậy người chàng thương vĩnh viễn chỉ có thể trốn sau lưng chàng, mãi mãi không tiến lên được.”
Trọng Dạ Lan nhìn ta đăm đăm, ta lại mỉm cười.
Lửa giận trong mắt hắn dần dần dịu xuống, sau đó xoay người đuổi theo hướng Mục Dao vừa đi, không thèm để ý đến ta nữa.
Nụ cười chợt tắt, cười một cái là mặt lại đau, cảm giác này vô cùng khó chịu.
“Tiểu thư, sao hôm nay người giống…” Thiên Chỉ ấp úng nói.
“Giống con nhím đúng không?” Ta nối tiếp lời em ấy.
Em ấy gật đầu, ta che mặt, cố gắng không chạm vào chỗ bị sưng đỏ tấy: “Ta dùng cách đơn giản nhất để hắn tỉnh ra, ngày nào ta vẫn còn ở Tấn vương phủ thì ngày ấy người hắn yêu sẽ không thể quang minh chính đại đứng bên cạnh hắn.
Ta đang ép hắn phải lựa chọn.”
Thiên Chỉ day lông mày không nói nữa, khoảng thời gian này bị ta ảnh hưởng, cuối cùng em ấy cũng nhận ra ta không phải là không thể chống lại Trọng Dạ Lan.
Quay đầu đối mặt với đôi mắt lấp lánh có hồn của Hoa Nhung Châu, ta vỗ vai hắn một cái: “Anh bạn nhỏ, không nên học theo thói xấu của người lớn chúng ta đâu nhé.”
Mặt hắn đỏ bừng, đỏ lan cả xuống cổ.
Thiên Chỉ bên cạnh chỉ im lặng đứng đó.
Thật ra ta làm như vậy còn vì một nguyên nhân nữa.
Nỗi sợ lớn nhất của người yếu đuối là nắm lấy bàn tay người khác.
Để dập tắt những ảo tưởng không nên có, ta chỉ có thể dùng cách này để loại bỏ mọi khả năng..