Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Chương 257:




“Nhưng hiện tại đã không còn đường lui, chúng ta phải đi tiếp.” Voldemort nói.
Thở dài, Harry bất đắc dĩ nói: “Chỉ có thể như vậy.” Đến bước này, ai cũng không thể quay đầu lại. “Voldy, ngươi định làm gì? Ngươi… Thực sự hiểu Muggle sao? Đừng nghĩ rằng dùng Chiết tâm trí thuật để đọc suy nghĩ của Muggle là đã đủ hiểu Muggle, bọn họ giống phù thủy, có được trình độ văn minh của chính mình, nếu không thể xâm nhập để lý giải, rất dễ dàng phán đoán sai lầm.”
Đây là chuyện Harry lo lắng nhất. Thế giới Muggle giống thế giới pháp thuật, đều có được nền văn minh sáng lạn, thời kì gần đây thế giới pháp thuật đình trệ không tiến, nhưng thế giới Muggle lại nhanh chóng phát triển, lúc phù thủy học tập kiến thức lặp đi lặp lại mấy trăm năm, khoa học kĩ thuật của Muggle đã đạt tới trình độ đủ để người ta vừa nhìn đã sợ hãi. Lịch sử của Muggle, không mất đi truyền thống, bọn họ tuân theo quy luật phát triển từ trước tới nay, bọn họ có lối suy nghĩ và nguyên tắc mà người ngoài không thể hiểu được. Phù thủy chưa từng hiểu rõ Muggle, hai thế giới ngăn cách quá lâu, dù Tử thần thực tử và Hội phượng hoàng tăng cương liên hệ với Muggle, nhưng bọn họ vẫn cho rằng Muggle tầm thường, cứ như vậy thúc đẩy chiến tranh, nội bộ thế giới pháp thuật đấu nhau, thế giới Muggle sẽ là ngư ông đắc lợi.
Trước kia Harry không lo lắng, bởi vì cậu luôn nghĩ rằng Dumbledore và Voldemort sẽ giải quyết thắng bại trong phạm vi thế giới pháp thuật, khiến đối phương không có năng lực phản kích mới tiến hành tiếp theo bước, hoặc là giữ nguyên trạng hoặc là xóa bỏ tất cả – giống như hai mươi năm sau, cậu lãnh đạo Hội phượng hoàng chiến đấu với Tử thần thực tử của Voldemort. Không có phù thủy sẵn sàng giúp đỡ Muggle, phù thủy luôn luôn cao ngạo, bọn họ khinh thường Muggle, cho nên, dù là theo pháp luật hay xuất phát từ tâm lí, cậu đều không ngờ mọi chuyện có cục diện như bây giờ.
Muốn chinh phục thế giới Muggle, Voldemort phải mất rất nhiều công sức, hơn nữa cánh chim của Hội phượng hoàng vẫn đang lành lặn. Harry không nói Voldemort sẽ thất bại, nhưng khó khăn sẽ nhiều hơn so với việc đối phó từng kẻ thù, hơn nữa, Tử thần thực tử không hiểu Muggle. Chiến tranh hơn thua ở tin tức chiến, càng nắm giữ nhiều tin tức của đối phương, càng xác định hướng đi, đối sách của họ, khả năng thắng lợi càng lớn, Voldemort cái gì cũng không biết liền đánh nhau, thật sự không thể khiến cậu yên tâm.
“Trong số tử thần thực tử, có Muggle, ta đang nói đến thuần Muggle, cho tới nay luôn sinh trưởng ở thế giới Muggle, tập trung bọn họ, rồi đưa đến bên cạnh Tử thần thực tử cấp cao, giúp Tử thần thực tử hiểu Muggle một chút, à… Bảo bọn họ có gì thì viết ra, giao cho nhóm Lucius mang theo học tập, qua thời gian sẽ có tiến bộ.” Harry không không chế được mà đứng lên, vô thức đi qua đi lại, vắt hết óc suy nghĩ giúp Voldemort. Cậu không quá am hiểu những chuyện này, nhưng cậu còn biết nhiều hơn Voldemort, không am hiểu cũng phải tìm ra một phương án. “Ta…” Cậu ngừng lại, trên mặt hiện lên sự đắn đo, mâu thuẫn, do dự, đau xót, bất đắc dĩ, đủ loại biểu tình, cuối cùng cậu cắn răng, “Ta đem toàn bộ quá trình chiến tranh năm đó kể lại cho ngươi, có rất nhiều Muggle ở các quốc gia khác nhau ủng hộ hoặc phản kháng hành động của ngươi lúc đó, ta nghĩ nó có ích với ngươi.”
Harry không muốn nhớ lại chín năm chiến tranh, không chỉ vì chiến tranh hoàn toàn phá vỡ niềm tin của một Gryffindor như cậu, mà nhắc tới chiến tranh thì cậu phải liên tưởng tới Dumbledore, liên tưởng những chuyệnn Dumbledore làm với cậu. Phát hiện cậu chỉ là quân cờ trong tay người khác, cảm giác rất khó chịu. Nếu có thể, cả đời cậu cũng không muốn nhớ tới trận chiến thất bại đó, hoàn toàn thất bại, nhưng bây giờ, Voldemort rất cần những tư liệu chiến tranh này, cậu phải nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.