Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Chương 227:




Nghe được lời của Snape, Harry sửng sốt một chút, lập tức giận dữ, nhỏ giọng quát: “Cậu đừng nghĩ linh tinh! Lần này cậu không thể tự làm theo ý mình, cậu cũng nên nghe ý kiến của người khác!” Trước kia Snape giấu diếm Remus, cậu có thể không để ý, ngoài mặt hai người không có quan hệ gì mờ ám, có cũng chỉ là hận nhau thấu xương, dưới tình huống đó, dù Snape giấu diếm thế nào, tuy có chút tự ngược nhưng cũng không tổn thương người khác, Harry không đặc biệt hiểu rõ cá tính Snape nhưng có thể hiểu cách làm của hắn, do đó cậu không ngăn cản. Đành phải tự an ủi, phương pháp giải quyết tốt nhất của Snape chính là tự tổn thương chính mình, những người khác không thể giúp gì. Nhưng tình huống hôm nay đã khác, Snape và Remus có quan hệ thân mật, hơn nữa chuyện này nhanh chóng bị mọi người biết, nếu Snape cứ dùng phương pháp như trước giải quyết vấn đề, ví dụ như nói cho Remus biết Hoàng tử lai đã chết hay dùng thần chú khiến hắn quên đi mọi chuyện, tổn thương, không chỉ là Snape, còn có Remus Lupin.
“Trước kia cậu tự hành hạ mình, cũng không tổn thương đến người khác, tớ không có lập trường để khuyên cậu, nhưng chuyện lần này không giống, cậu không nghĩ cho Remus sao? Hắn có bao nhiêu yêu Hoàng tử lai tớ hiểu rõ hơn cậu, hôm nay hắn phản bội bạn bè, chỉ còn Hoàng tử lai là trụ cột tinh thần duy nhất của hắn, mà cậu nói cho hắn biết Hoàng tử lai đã chết…… Cậu nghĩ hắn sẽ thế nào?”
Mặt Snape vừa trắng vừa xanh, run rẩy nhắm mắt lại, nói không nên lời.
“Cậu không nói được chứ gì? Để tớ nói cho cậu biết! Hắn sẽ chết, bởi vì hắn đã không còn lý do sống! Cho dù cậu có thể cứu hắn một lần, hai lần, ba lần, nhưng cậu có thể cứu hắn mãi không? Mà hắn chỉ cần có cơ hội là sẽ rời bỏ thế giới này! Huống hồ, cho dù cậu có thể cứu hắn, tâm chết, còn sống chỉ là cái xác, còn không bằng chết đi.” Thấy Snape muốn mở miệng, Harry vươn tay ngăn cản, “Tớ biết cậu muốn nói cái gì. Cậu muốn nói, đợi chiến tranh thắng lợi, cậu sẽ chính thức lấy thân phận Hoàng tử lai xuất hiện tại trước mặt hắn, phải không? Nhưng như tớ đã nói, lúc trước tâm hắn đã chết, hắn chết cậu mới nói cho hắn thì có tác dụng gì nữa? Huống chi, lúc trước cậu nói cho hắn biết Hoàng tử lai đã chết, sau đó lại nói cho hắn biết Hoàng tử lai không chết, cậu nghĩ hắn còn có thể tin lời của cậu nữa sao?” Cậu nhìn Snape, ” Nói đi, cậu nghĩ hắn còn có thể tin lời của cậu nữa sao?”
Snape không nói.
Harry bĩu môi, “Là tớ, tớ sẽ không tin. Nói không chừng còn có thể nghi ngờ, là cậu hại Hoàng tử lai.” Cậu hung dữ nhìn bạn tốt. “Nếu là tớ, tớ liền nhân cơ hội hiếm có này, nói rõ ràng mọi chuyện, dù Remus có phản ứng gì, ít nhất Hoang tử lai luôn đối xử thật tốt với hắn, hắn sẽ không nghĩ đến chuyện chết đi, chỉ cần hắn không chết, mọi chuyện đều có cách giải quyết. Cậu nói đúng không?”
Snape khép mở môi mấy lần, cuối cùng phát ra âm thanh thấp đến mức khó có thể nghe rõ, “Nếu chiến tranh, bên chúng ta thất bại……”
Harry nhướn mày, lớn tiếng cắt ngang lời hắn, “Bên chúng ta sẽ không thất bại, người thắng cuối cùng nhất định là chúng ta!”
Thái độ kiên quyết của Harry khiến Snape sững sờ một hồi lâu, nghĩ thầm, chẳng lẽ cậu ấy đã từ bỏ thái độ trung lập sao? Quả nhiên không ai có thể bình tĩnh nhìn thấy người mình yêu thất bại.
“…… Được rồi, tớ thừa nhận cậu nói có lý. Trở về tớ sẽ thẳng thắn với Remus. Dù có bao nhiêu gian khổ, tớ cũng muốn hắn nhận tớ.” Snape cầm lấy ly rượu, “Cheers.”
“Cheers.” Harry cũng giơ ly rượu lên, “A, đúng rồi, còn phải nói cho Remus, hai tháng qua, những chuyện trong trí nhớ của hắn đều là giả. Hình như Voldy không cẩn thận nên quên nói cho hắn.” Ngoài miệng Harry nói như vậy, nhưng trong lòng chột dạ, dù là ai cũng không cho rằng, Voldemort không cẩn thận nên quên nói. Chắc chắn Voldemort tức giận chuyện Remus dây dưa hai tháng mới chịu nói ra bí mật, nên không muốn nói chuyện kia cho Remus biết để hắn tiếp tục đau khổ.
Không cẩn thận sao? Snape yên lặng nhìn Harry.
————————————
Hoàng hôn buông xuống, Harry lười biếng nằm trong lòng Voldemort, mái tóc đen ướt mồ hôi vương trên trán, hai mắt mèo xanh lá mông lung, đôi môi đỏ mọng ướt át. Những ngón tay mảnh khảnh của cậu bắt lấy tay trái của Voldemort, chơi đùa với ngón tay của nam nhân, oán giận: “Voldy, sao ngươi lại bảo người đưa Remus đến nhà Sev? Ngươi biết rõ Sev rất bối rối, đáng lẽ đợi chiến tranh kết thúc ngươi mới nên giao Remus cho hắn.” Chuyện Voldemort đã làm, cậu chỉ có thể thể hiện sự bất mãn một chút, xả giận. Cậu không muốn chuyện Remus và Snape phát triển xấu đi, cho nên chỉ có thể oán giận Voldemort.
Tay phải của Voldemort luồn qua mái tóc mềm mại ẩm ướt của Harry, nghe vậy, hắn chỉ cười, “Ta muốn tốt cho Severus thôi. Ngẫm lại xem, Severus đã thầm mến người sói…… Đã thầm mến Remus Lupin mười năm, nhưng lại định tiếp tục giấu diếm, Harry, là bạn, em chịu được khi thấy bạn tốt tự hành hạ mình như thế sao? Cho dù là ta, cũng không biết chiến tranh sẽ kéo dài đến khi nào, có thể còn kéo dài nhiều năm, chẳng lẽ phải để Lupin ở trụ sở của Tử thần thực tử, để Severus yên lặng nhìn hắn thêm nhiều năm? Trước kia không có cơ hội, bây giờ có cơ hội, vẫn ngây ngốc đứng xa nhìn, không phải rất lãng phí sao.”
” Nhưng, Sev sẽ phải giải thích với Remus thế nào? Nếu ngươi không làm theo ý mình, giải thích còn dễ dàng hơn một chút.”
“Nếu ta không làm theo ý mình, thì càng không có cái gì giải thích.” Voldemort trả lời.
“Nhưng……”
“Không có nhưng gì cả, đây là vấn đề của Severus, chính hắn tự giải quyết, em, giải quyết vấn đề của chúng ta là được.” Voldemort vừa nói, vừa xoay người áp đảo Harry, ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn đang định nói.
“Tình yêu của Slytherin, chính là tự mình giành được, dù phải sử dụng bất kì thủ đoạn nào. Chỉ có người thắng mới có tư cách hưởng thụ tình yêu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.