Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Chương 212:




Mượn cớ tới xem vết thương và đưa lang dược, Harry cùng Snape được người canh giữ dẫn tới trước phòng giam Remus, hai người từ cửa sổ nhỏ nhìn vào bên trong. Theo Harry thấy, Voldemort đã sắp xếp cho Remus một phòng giam xa hoa, diện tích ước chừng 50 mét vuông, có giường đơn, có bàn và có ghế dựa, thậm chí còn có một phòng tắm kiêm phòng rửa mặt, nghe người trông giữ bảo một ngày ba bữa cơm ngon, cũng tuyệt không tệ, giống như Remus không phải đến nhà giam mà là đến trụ sở của Tử thần thực tử nghỉ ngơi. Thấy Remus vẻ mặt hồng hào ngồi ở trước bàn ngẫm nghĩ, Snape nhìn Harry đầy biết ơn.
Remus đột nhiên ngửi được hương vị nhàn nhạt quen thuộc, rất nhạt, nhưng mũi hắn vốn nhạy bén. Hắn lập tức thoát khỏi suy nghĩ, nghi hoặc nhìn về phía cửa sổ nhỏ của nhà lao – là ai tới?
Nhắc tới hương vị này, vì sao hắn ấn tượng sâu sắc như thế, hắn cũng không rõ. Nhưng ở sâu dưới đáy lòng, ngửi được hương vị này liền có cảm giác rất quen thuộc, một loại chua xót và bi thương tràn ra, giống như hắn đã mất đi thứ quý giá nhất trong cuộc sống. Hắn nghi ngờ cái này có liên quan tới Hoàng tử lai, bởi vì chỉ có phù thủy tiếp xúc lâu dài với ma dược, hoặc là thân thiết với phù thủy chuyên điều chế ma dược mới có hương vị nhàn nhạt như thế, mà Hoàng tử lai – người duy nhất khiến hắn cảm động chính là phù thủy thường xuyên tiếp xúc với ma dược. Hắn đã từng ngửi được hương vị này trên người rất nhiều người, Harry Potter, Severus Snape, Lucius Malfoy…… Toàn bộ là Slytherin, vừa vặn Hoàng tử lai cũng là Slytherin.
Nhưng hắn không thể khẳng định ai là Hoàng tử lai. Có thể Hoàng tử lai là một trong số những người hắn ngửi được vị dược, cũng có thể không phải – rất ít phù thủy thích trên người có vị dược, đại đa số phù thủy nếu phát hiện trên người có vị dược sẽ tẩy sạch đi, có lẽ hắn không may mắn, cho tới giờ không được gặp Hoàng tử lai. Cũng may, người bên cạnh Hoàng tử lai có địa vị rất cao trong nhóm Tử thần thực tử, cuộc sống của hắn hẳn rất tốt.
Hôm nay, Remus lại ngửi được hương vị này, lại là tại trụ sở của Tử thần thực tử, tuy hắn tự nói với mình, cho dù hắn nhìn thấy Hoàng tử lai cũng không thể biết được, nhưng hắn vẫn đầy chờ mong nhìn ra cửa phòng giam.
Cửa mở, hai người tiến vào, đều là người quen của Remus, Harry Potter và Severus Snape. Giống như Sirius nói cho hắn, Harry Potter quả thật bị bệnh, bệnh cực kỳ nghiêm trọng, vô cùng nghiêm trọng. So với bộ dáng cách đây ba năm tại lễ tốt nghiệp, Harry Potter gầy không thành hình dáng, hai gò má vốn mượt mà lõm xuống, đôi mắt ôn hòa bao phủ tử khí, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu. Thời tiết tháng 5 ở địa lao không gọi là lạnh, nhưng Harry Potter lại mặc trường bào lông dê, bên ngoài còn thêm áo choàng thật dày. Nhưng Harry Potter vẫn xinh đẹp như thế, lại càng làm người ta thương tiếc. So với Harry Potter, Severus Snape không có gì thay đổi, chỉ là Remus cảm thấy Snape nhìn hắn như nhìn một con sên. Hương dược từ người Snape tản ra, đương nhiên Remus sẽ không tự mình đa tình mà cho rằng Snape chính là Hoàng tử lai.
“Lupin, xem ra cậu cũng rất tốt.” Harry vui vẻ nói. Trăm nghe không bằng một thấy, chính mắt thấy thân thể Remus hoàn toàn khỏe mạnh, cậu mới có thể an tâm.
Harry và Snape đứng, Remus cũng đứng, ” Cám ơn sự quan tâm của cậu, Potter.”
” Tớ đến đưa lang dược cho cậu. Sev. Sev.” Harry thoáng cao giọng, hướng Snape bĩu môi.
Snape bị Harry đánh thức, nhìn Remus lần nữa, rồi mở hòm thuốc pháp thuật, lấy lang dược dành cho một tháng đặt lên bàn. “Hy vọng ngươi không vụng về tay chân mà lãng phí, Lupin. Mấy bình lang dược này rất quý, cả đời ngươi cũng mua không được.”
” Sev!” Harry thật muốn cho Snape một đá, thật vất vả mới nhìn thấy người mình yêu, trái lại người này càng thêm kỳ quặc.
Remus nghe vậy, sắc mặt đầu tiên là biến xanh, sau đó nhanh chóng biến hồng, vài giây sau mới khôi phục bình thường, ánh mắt nhìn Snape hiện lên chút căm tức. “Đa tạ ngài Snape nhắc nhở. Chẳng qua, thay vì dùng thời gian lo lắng loại chuyện không có khả năng tồn tại là tay chân tôi vụng về, thì ngài nên dùng nghĩ xem làm như thế nào để cái mũi to của ngài dễ nhìn hơn mới có ý nghĩa.”
Trước khi hai người sử dụng đến tay chân, Harry xen vào giữa, ” Sev, Lupin không có đũa phép, cậu không định đánh nhau với cậu ấy chứ? Chúng ta nên đi thôi!” Cậu hung hăng trừng mắt Snape.
Đi ra địa lao, trở lại trụ sở của Tử thần thực tử, đi vào phòng làm việc của Snape, Harry tăng thêm năm sáu thần chú khóa cửa, sau đó rít gào: “Cậu định làm gì chứ, Sev? Không phải cậu muốn đến thăm hắn sao, vì sao còn chọc giận hắn chứ? Tớ vốn nghĩ rằng giải quyết xong chuyện lời nguyền trung thành liền đem Remus giao cho cậu, hiện tại đã biến thành thế này, xong rồi!”
” Trước khi chiến tranh kết thúc, tớ không muốn hắn lưu lại ấn tượng gì.” Snape nhẹ nhàng nói, “Tớ không thể chắc chắn tớ còn sống đến khi chiến tranh kết thúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.