Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Chương 206:




” Có chuyện gì?” Voldemort hỏi.
Lucius và Jim nhìn nhau một cái, Jim cúi thấp đầu, “Chủ nhân, có phải ngài đang phiền não chuyện khôi phục sinh mệnh cho chủ nhân Harry?”
Nghe Lucius nói như vậy, Voldemort lập tức kích động, ngón tay thậm chí co rút lại, tim đập dồn dập. Hiện tại mọi người đều biết thân thể Harry không khỏe, các phù thủy phần lớn đều đoán lúc nào thì Harry phải từ bỏ vị trí phó viện  trưởng kiêm đại diện viện trưởng trở lại trang viên Voldemort tĩnh dưỡng. Lucius và Jim, là hai người thân cận với hắn nhất, hiển nhiên càng rõ ràng tình hình bệnh càng ngày càng nghiêm trọng của Harry, đột nhiên bọn họ hỏi như vậy chắc chắn không phải vì tâm trạng không tốt của hắn, nhất định là đã tìm được phương pháp giải quyết.
Trong khoảng thời gian ngắn, Voldemort ý thức được chính mình có chút thất thố, nhẹ nhàng ho một tiếng  che dấu. “Đúng vậy, ta đang tìm cách có thể khôi phục sinh mệnh cho Harry.” Hắn nhìn hai người, “Trải qua thời gian lâu như vậy, các ngươi cũng có thể hiểu được, ta muốn tìm không phải là phương pháp khôi phục sinh mệnh bình thường.” Yêu cầu của hắn quả thực rất khắc nghiệt. “Đúng vậy, xác thực mà nói, ta cần một phương pháp có thể cho Harry sinh mệnh mới.”
Lucius và Jim lại nhìn nhau một cái, Lucius gật gật đầu, khẽ khom người nói: “Chủ nhân, tuy pháp thuật như vậy rất ít gặp, nhưng cũng không phải không có, bề tôi thấy, việc chủ nhân đau đầu nhất, hẳn là việc tìm không thấy một phương pháp không tổn thương đến những người khác mà vẫn có thể để chủ nhân Harry có được sinh mệnh mới.”
Hai tay Voldemort nắm chặt, nếu không hắn sợ quá kích động mà cảm xúc sẽ trút ra theo ngón tay. Để bảo trì bình tĩnh, hắn thậm chí không thể không rút gọn lời nói, “Nói cho ta.” Chỉ ba từ, nhưng hắn có thể cảm giác được lời nói của mình đã bộ lộ rõ tâm trạng bức thiết.
” Hòn đá phù thủy, chủ nhân vĩ đại.” Hai người hai miệng đồng thanh nói, “Dùng hòn đá phù thủy có thể giải quyết vấn đề của chủ nhân Harry.”
Hòn đá phù thủy? Voldemort sững sờ. Đây là một phương pháp từ xa xưa, nếu không phải Lucius và Jim nhắc tới, hắn cũng không nghĩ đến còn một phương pháp kéo dài tuổi thọ như vậy. Nhưng, nó và các phương pháp khác giống nhau, đều có nhược điểm trí mạng, sinh mệnh của Harry có thể ảnh hưởng đến việc đứa trẻ kia sinh ra hay không? Tâm hắn lạnh xuống, phương pháp này không có tác dụng gì.
Voldemort trầm ngâm không nói khiến hai người đứng dưới hiểu được hắn hiểu sai ý bọn họ. Jim liền nói thêm: “Chủ nhân tôn kính, hòn đá phù thủy không phải để chủ nhân Harry dùng, mà là cho ngài.”
Hòn đá phù thủy dành cho hắn? Nghe lời Jim nói, Voldemort lại rùng mình, nhưng lúc này đây hắn rốt cục hiểu được Lucius và Jim có ý gì, hóa ra còn có chuyện như vậy, chỉ cần chuyển đổi suy nghĩ một chút, mọi việc liền trở nên sáng sủa. Hắn không còn phí tâm che dấu cảm xúc, tiếng cười vui sướng quanh quẩn trong đại sảnh trống trải. “Tốt lắm, tốt lắm, đề nghị của các ngươi, ta vô cùng vừa lòng. Như vậy, các ngươi muốn cái gì? Ta có thể đáp ứng hết.” Hắn đối đãi với những phù thủy không có thành tích đặc biệt nghiêm khắc, nhưng với phù thủy có năng lực thì luôn ban thưởng phóng khoáng.
Lucius muốn địa vị và pháp thuật mạnh, Voldemort đáp ứng hắn, còn tặng cho người thừa kế sắp sinh của gia tộc Malfoy, đứa trẻ vì bị Harry từ chối bắt tay trên chuyến tàu đến Hogwarts nên từ trước đến nay đều gây chuyện với Harry, đứa trẻ có tên Draco, một món quà quý giá.
Jim hy vọng Voldemort có thể đặc xá cho chị của hắn, Kate Green. Lúc trước Kate Green trù tính giúp Miranda cách đối phó với Harry, sau khi bị Voldemort phát hiện, cô ta bị nhốt vào Azkaban. Jim tìm cách để cô ta không phải nhận nụ hôn của giám ngục, hao hết tâm tư, gia tộc cũng vì thế mà tiêu phí vô số Gallons. Bị nhốt trong Azkaban 5 năm, chiến tranh bắt đầu, cô ta bị Voldemort tống ra làm bia đỡ, mỗi ngày đương đầu với tử thần. May mà cô ta số tốt, chỉ mới bị thương một lần. Khoảng thời gian điều trị tại St.Mungo, là khoảng thời gian hắn yên tâm nhất. Jim biết Kate gây tội thì phải chịu tội, nhưng dù sao cũng là máu mủ, hắn vẫn hy vọng chị mình có thể thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm này. Huống chi chị của hắn thật sự hết hy vọng, sau khi chứng kiến sự yêu thương của chủ nhân Voldemort dành cho chủ nhân Harry và pháp thuật rất mạnh của chủ nhân Harry.
Voldemort thoáng lo lắng, tính toán trong chốc lát. “Ta giao Harry cho ngươi, Jim, đừng để ta thất vọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.