Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Chương 203:




Ngày hôm sau Harry tan tầm trở về, Voldemort đã sớm xử lý xong công việc ngồi đợi cậu, nhỏ giọng thần bí nói cho cậu biết lời tiên đoán mới của Sybill Trelawney. Voldemort không nói ra tính toán của hắn đối với tiểu Harry Potter sắp sinh kia, hắn hy vọng có thể nghe suy nghĩ của Harry khi biết được lời tiên đoán thay đổi.
Harry ngồi trên sofa phủ thảm lông dê thật dày, dựa sát lò sưởi, nghe Voldemort nói chuyện mà hoàn toàn quên tay mình đã đến quá gần ngọn lửa, suýt nữa bị bỏng, làm Voldemort hoảng sợ một trận. Chấn động này quá lớn, hoàn toàn ngoài dự kiến của cậu, chợt, Harry lại có chút thoải mái, mọi việc cậu làm khi đi đến thời đại này, không phải là muốn thay đổi đoạn lịch sử khó khăn này sao? Cho nên lời tiên đoán có thay đổi cũng là chuyện hợp lý, bởi vì sự tồn tại của cậu chính là thay đổi lớn nhất của lịch sử! “Như vậy, ngươi muốn làm thế nào, Voldy? Đặc biệt là về ‘ta’ còn chưa sinh ra?”
Voldemort nhún nhún vai, “Harry thân yêu, ta muốn nghe thử ý kiến của em trước. À…… Dù sao, đứa trẻ đó rất quan trọng với em.”
Bất đắc dĩ cong khóe miệng, Harry cười gượng, “Voldy, đó là ta, cho nên ngươi đừng xem nó như kẻ thù ngươi căm hận nhất được không? Không có nó sẽ không có ta hiện tại.”
Dưới ánh mắt có chút giận dữ của Harry, Voldemort nhấc tay đầu hàng, đây là lần thứ hai hắn nhượng bộ đứa trẻ kia. “Được, được, ta sẽ cố gắng.” Trước mặt Harry, hắn chỉ có thể tận lực kiềm chế.
Harry nhẹ nhàng thở dài. Một lát, cậu lấy lại tinh thần, hướng Voldemort nói rõ lập trường của mình, “Voldy, ta nghĩ bây giờ ngươi không muốn giết chết James Potter và Lily Potter, đúng không?”
Voldemort nghiêm túc gật đầu, trả lời: “Đúng.” Hắn không có lý do gì giết chết cha mẹ của Harry, tuy chuyện này có vẻ rất buồn cười – hắn phải bảo đảm tính mạng của kẻ thù an toàn.
Harry thật vui vẻ, cuối cùng mãn nguyện vì giải quyết được vấn đề cha mẹ cậu có thể bị giết chết. “Lời tiên đoán nói, thái độ của đứa nhỏ sau này là do việc nuôi dưỡng quyết định…… Ngươi không giết chết James và Lily, nhưng nếu để bọn họ nuôi dưỡng‘ ta’, như vậy sau này ‘ ta’ lớn lên, nhất định sẽ là kẻ thù lớn nhất của ngươi.” Giống như cậu trước kia. “Bởi vậy, tốt nhất là mang đứa nhỏ đến bên cạnh ngươi, do ngươi tự dạy dỗ nó, chờ nó lớn lên, ta tin tưởng rằng nó chắc chắn là ‘ta’ thứ hai, trở thành người yêu của ngươi.”
Mặt Voldemort biến xanh, “Em nghĩ như vậy?” Giọng nói âm trầm.
Harry nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, mạnh mẽ nuốt dịch thể đang muốn trào ra xuống yết hầu, cái thai kia bình an lớn lên ở nhà Potter tạo tổn thương không thể tránh cho thân thể của cậu. “Đúng, ta nghĩ như vậy. Ngươi không nghĩ như vậy sao?”
” Đương nhiên không nghĩ như vậy!” Voldemort nhíu chặt lông mày, “Chẳng lẽ em cho rằng, ta còn có thể yêu phù thủy khác ngoài em sao? Em cư nhiên không chút do dự muốn một phù thủy khác làm người yêu của ta?” Hắn tức giận đi qua đi lại trong đại sảnh, chân hung hăng đạp lên thảm lông, chúng nó rất đau, nhưng không dám phát ra một tiếng rên nào.
Bị sự tức giận bột phát của Voldemort dọa đến, Harry sững sờ nói: “Voldy, đó là ta……”
” Đó không phải là em!” Voldemort đi nhanh đến trước mặt Harry, cúi người nhìn cậu, hai cánh tay chống lên sofa, vững vàng vây lấy Harry, hắn dùng sự nghiêm túc chưa từng có nói với Harry, “Ta nói lần cuối cùng, Harry, đó không phải là em. Tuy có cùng cha mẹ, có cùng dì dượng, có cùng cha nuôi, tuy đều sinh ra trong thời kì chiến tranh, nhưng nó không mất đi cha mẹ, không mất đi bạn bè, không có một người cha đỡ đầu đeo trên lưng cái danh phản bội bạn bè, không bị dì dượng ngược đãi, người như vậy, cho dù sau này giống như em đấu với ta 15 năm, nó cũng không phải là em, bởi vì nó vĩnh viễn không hiểu cái gì gọi là cô độc, cái gì gọi là tuyệt vọng.” Hắn hít một hơi, “Harry, lịch sử sẽ không lặp lại, ta cũng sẽ không như trước kia bởi vì thấy thắng lợi sắp tới tay mà đắc ý vênh váo, ta nhất định sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng, bởi vậy đứa nhỏ kia vĩnh viễn không thể trở thành em. Em rõ chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.