Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Chương 140:




Muggle học là chương trình học mang lại cảm giác rất kỳ diệu cho Harry. Cậu lớn lên ở thế giới Muggle, những vật dụng ở Muggle cậu đều rất quen thuộc, nhưng cậu đồng thời lại là một phù thủy, phải dùng ánh mắt phù thủy nhìn thế giới Muggle, nghiên cứu thế giới Muggle. Giống như lời Hermione, theo góc độ của phù thủy nhìn Muggle sẽ có cảm thụ rất đặc biệt, hơn nữa bản thân còn theo góc độ Muggle hiểu rõ về Muggle.
Harry đang chăm chỉ làm bút kí, nhưng giác quan nhạy cảm khiến cậu có cảm giác có người đang nhìn cậu. Ngẩng đầu lên nhìn một vòng xung quanh, cùng ánh mắt James chạm nhau. James lập tức dời tầm mắt, giống như không xảy ra chuyện gì. Harry thu hồi ánh mắt, cậu càng ngày càng cảm thấy quan hệ giữa cậu và James có vấn đề. Không phải ngay từ đầu cậu đã nghĩ như vậy, lúc đầu hắn muốn cùng cậu làm bạn, nhân cơ hội tìm hiểu tin tức, nhưng càng về sau James lại cho cậu cảm giác không ổn. Đặc biệt là trận đấu Quidditch cuối năm học, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc kia, James lại do dự, lúc cậu bắt được trái Snitch, cậu chắc chắc đã thấy được, chỉ trong một cái chớp mắt, trên mặt James như trút được gánh nặng. Vì sao James lại do dự chứ? Vì sao lại cảm thấy hắn có biểu hiện như trút được gánh nặng chứ? Harry tự hỏi nhưng không có kết quả. Lúc này James lại lén nhìn cậu, còn làm bộ như không có việc gì. Harry cảm thấy kỳ lạ, cậu có chỗ nào chọc tới James sao? James muốn làm cái gì cậu đều phối hợp tốt, sao James càng ngày càng kỳ lạ? Chẳng lẽ cậu lại phải dùng chiết tâm bí thuật? Nói thực ra, cậu không thích pháp thuật rình xem suy nghĩ người khác, mỗi người đều có bí mật của riêng mình.
Sau tiết học, James tới trước mặt Harry, ” Harry, có thể nói chuyện một chút chứ?”
Harry do dự một chút, rất nhanh đáp: ” Có thể.”
James tìm một nơi yên tĩnh, một góc của hành lang, dừng lại. ” Tớ nghe nói, cậu sẽ không tham gia chọn lựa quán quân của cuộc thi tam pháp thuật?”
Harry thừa nhận: ” Đúng vậy.”
” Bởi vì giáo sư Voldemort sợ cậu bị thương?”
” Cũng không phải tất cả đều như vậy,” Harry vò vò đầu, ” Đây là một phương diện.”
” Vậy phương diện khác?” James hỏi.
Harry bất đắc dĩ đem những lời ngày hôm qua nói với Snape nói lại với James một lần, ” Tớ không muốn tham gia cuộc thi tam pháp thuật, tớ không thích bị mọi người nhìn vào.”
” Cậu, cậu nói đùa sao?” James không thể tưởng được Harry lại không muốn tham gia, lập tức giật mình kêu to ra tiếng. ” Sao cậu…… Sao có thể…… Cậu…… Cậu không thích?”
” Không thích, nói chính xác, là căm thù đến tận xương tủy.” Harry xác định trả lời.
” Vậy, vậy vậy…… Vậy năm ngoái, cậu…… Cuộc sống được ca ngợi và tiếng vỗ tay vây quanh, cậu thực sự không thích sao?” Nói câu sau, James nâng cao âm lượng, vô cùng nghi ngờ. Năm trước, Harry nổi tiếng, cũng không thấy không vui vẻ.
Harry buông lỏng tay, ” Nếu có thể, tớ hy vọng mình không ở đó, mà là Voldy. Cậu không phải tớ, cậu sẽ không hiểu được sau đó tớ gặp rắc rối thế nào đâu.”
James không nói gì. Có thể nói thế nào chứ, hắn còn nghĩ Harry vì không thể tham gia cuộc thi tam pháp thuật mà buồn bã, kết quả là chính mình tự suy diễn, Harry là không muốn làm những việc tạo danh tiếng như cuộc thi tam pháp thuật, không được phép tham gia vừa đúng với tâm ý của cậu. Hắn có chút không thể chấp nhận kết quả này, không thể chấp nhận việc mình không hiểu suy nghĩ của Harry. ” Nhưng cậu không thấy khó chịu sao, giáo sư Voldemort không được sự đồng ý của cậu, tự tiện ra quyết định, không cho cậu tham gia cuộc thi tam pháp thuật?”
” Đúng, sẽ không.” Harry lắc lắc đầu, ” Voldy là vì tớ, tớ không có gì để tức giận.”
Trong lòng James càng buồn bã, hậm hực xoay người, ” Vậy sao, vậy thì tốt rồi.”
Harry suy nghĩ một chút, gọi James lại, ” James, đợi chút.” Cậu đi đến trước mặt James, ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lá nhìn thẳng vào James, ” Trận Quidditch cuối cùng của năm học trước, vì sao lúc đó cậu lại do dự?”
Giống như bị một gậy đánh trúng, James lảo đảo lui về phía sau vài bước, vẻ mặt bối rối, biểu tình biến hóa, cuối cùng thành hờ hững, ” Tớ không rõ cậu đang nói cái gì. Trận đấu đó tớ chịu thua, thua tâm phục khẩu phục, cậu xuất sắc về Quidditch hơn tớ.”
Harry đột nhiên trợn to mắt, người này…… Sao có thể…… Cậu cố giữ bình tĩnh, ” Vậy sao, tớ hiểu rồi.”
James nhanh chóng rời đi, móng tay của hắn đã đâm thật sâu vào bàn tay.
Harry yên lặng, đứng tại chỗ, chuyện hoang đường kia khiến cậu chỉ biết cười gượng, ” James, James Potter, sao cậu có thể …… Cậu chỉ có thể cùng Lily Evans mà thôi……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.