Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Chương 119:




” Ta yêu em, yêu chính em. Cho dù em thích Muggle, ghét Tử thần thực tử, em không đồng ý với cách làm của ta. Ta chưa bao giờ đem em và hắn lẫn lộn nhau.” Bởi vì vốn là cùng một người, Voldemort thầm nghĩ. ” Ta chưa bao giờ xem em là kẻ thay thế, địa vị của em và hắn trong lòng ta giống nhau. Đừng đem bản thân mình đánh đồng với những kẻ kia, đó là sỉ nhục chính em, càng sỉ nhục ta. Sự tốt bụng của em, sự bình tĩnh, kiên trì của em, làm ta thật sự yêu em. Ta thề, ta vĩnh viễn yêu em, vĩnh viễn ở bên cạnh em.”
Nagini đã sớm tránh ra, để Voldemort có thể ôm lấy Harry, vỗ nhẹ vào lưng cậu, dỗ dành cậu. Một bên thật cẩn thận tỏ rõ tấm lòng của mình, sợ mình nói cái gì không tốt, Harry lại khóc. Quen biết đã hơn một năm nay, đây là lần đầu tiên Harry biểu hiện yếu ớt như thế trước mắt hắn, khiến hắn đau lòng không thôi. Hắn giận chính mình, không phải không biết Harry không có kinh nghiệm trong vấn đề tình cảm, tuy thực lực xuất sắc nhưng cũng chỉ là cậu bé chưa trưởng thành, còn những người kia thì đầy thủ đoạn đấu đá nhau, làm sao yên tâm để bọn họ xuất hiện trước mặt Harry chứ? Bị biểu hiện thành thục của Harry làm mơ hồ, nên luôn xem Harry là người đứng ngang với chính mình, lại quên cho dù Harry biết yêu ở tuổi này, cũng chỉ là tình cảm lưu luyến, chứ chưa biết đến mặt kia của tình yêu. Lần này nếu không phải Jim và Paula nói cho hắn biết chuyện này, hắn sẽ không tới kịp mà ngăn cản, đến lúc đó hậu quả không thể tưởng tượng được. Nếu hắn không thể ngăn chặn những kẻ này, thì chuyện này sẽ xảy ra lần nữa! Lần này cũng may có người báo tin, nhưng lần sau? Lần sau nữa thì sao? Huống hồ, kế hoạch lần này của Miranda rất tệ, cô ta là một kẻ không có đầu óc, mà cũng vì Harry còn nhỏ nên cô ta không dùng thủ đoạn ác độc. Nhưng mà theo kết quả, việc lần này đối với người chưa biết yêu như Harry mà nói, cũng đủ để làm cậu bé sợ mình, rời khỏi mình. Cho dù Harry qua được một lần, lần sau không biết có bao nhiêu người lại hại Harry. Chắc chắn Harry vô cùng tin tưởng hắn mới bị những lời lẽ kia đả kích, huống chi Harry luôn lo lắng chuyện hai người có lập trường khác nhau. Xem ra cần phải cảnh cáo bọn họ…… Tốt nhất là những người đó nên tản ra. Mà mình cũng không còn liên quan gì đến những người đó, nhân dịp này dẹp bỏ hết.
Harry sợ hãi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương sưng phù như bánh bao, trong lòng thề từ này về sau không sử dụng cách này nữa. Đương nhiên, khóc cũng chỉ nên sử dụng lúc này thôi, dùng nhiều sẽ lộ. ” Ngươi thật sự yêu ta?”
” Đương nhiên!” Voldemort vui vẻ đáp, nói nhiều như vậy, cuối cùng cậu bé trong lòng đã phản ứng.
Harry cười, nụ cười không tốt lắm, nhưng đối với Voldemort thì cực kỳ xinh đẹp.
” Ta rất vui, cho dù ngươi gạt ta, ta cũng rất vui.”
” Em có thể dùng chiết tâm bí thuật, ta tuyệt đối không gạt em!” Voldemort tức giận những cùng đành chịu.
Harry nhìn Voldemort, nhìn nửa ngày, kiên định lắc lắc đầu: ” Ta tin ngươi, ngươi nói gì ta cũng tin!”
Vẫn còn không tin sao! Voldemort ôm chặt lấy Harry, rồi lại không biết nên làm thế nào với cậu bé. ” Ta biết, chuyện ta làm rất bừa bãi, sau lại không xử lý tốt, để em chịu oan ức. Toàn bộ đều là ta sai, ta sai rồi, được không? Cho ta một cơ hội, để ta sửa sai, được không?”
Được nửa ngày, Harry mới nhỏ giọng lên tiếng. Như thế là đủ rồi, nếu tiếp tục nháo nữa sẽ khiến Voldemort để ý.
Voldemort không hy vọng lắm Harry sẽ tin tưởng hắn ngay lập tức, hắn chỉ cần Harry lực chọn tin tưởng hắn, lựa chọn ở lại bên người hắn, thế là được, có một số việc phải làm mới khiến người khác tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.