Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Chương 117:




Hắn không chỉ yêu Harry lúc trưởng thành kia, mà hắn thật sự yêu Harry của hiện tại, một cậu bé thông minh lại luôn giấu tâm tư vào lòng. Harry gần như là hoàn mỹ. Đương nhiên, thân thế của Harry có điểm đáng nghi, không biết từ đâu đến, cũng không biết bản lĩnh của cậu bé là ai dạy, đây là chuyện khá nguy hiểm, nhưng là Harry chính là Harry, hắn vĩnh viễn không thể kháng cự lại, một đường đi tới, nhìn thấy trong đôi mắt bình tĩnh là ánh mắt trời sáng lạng, không thể không chế mà yêu thương, trên đời này không có bất luận cái gì nữa có thể khiến Voldemort tâm động. Hắn không hỏi, không tìm kiếm điều gì, chỉ cần Harry bên cạnh hắn là được, có thể nhìn thấy một Harry trong sáng như giấy trắng lây nhiễm màu sắc của hắn, hắn sẵn sàng vì nó mà trả giá.
Nhưng ả đàn bà kia, Miranda, cùng kẻ đứng sau cô ta, xúi giục cô ta, còn có những kẻ biết chuyện này mà giả vờ như không biết, ánh mắt Voldemort lạnh như băng. Harry là báu vật của Voldemort, hắn không cho phép bất kỳ ai tổn thương Harry, dù là hắn cũng không được. Đợi Harry tha thứ cho hắn, lần nữa tiếp nhận hắn, hắn sẽ chỉnh đốn Tử thần thực tử, nên giữ thì giữ, nên đuổi thì đuổi, đáng chết thì chết, không thể để một người lòng dạ khó lường xuất hiện trước mặt Harry, tình cảm ban đầu của Harry là điều cần thiết để kéo dài tình yêu cả đời, hắn không thể để những kẻ có lòng ghen tỵ phá hủy. Tình cảm này vẫn đang còn mỏng manh, tựa như ngọc dễ vỡ, hắn phải dùng toàn bộ tâm tư bảo vệ.
Nagini yên lặng bò vào phòng, mở miệng ra, tấm da dê trong miệng rơi trên chân Voldemort. Nó linh hoạt chuyển thân hình khổng lồ, trườn tới bên người Harry, cái đầu nhẹ nhàng cọ cọ chân Harry, đôi mắt màu vàng hiện lên sự ân cần, { Bảo bối, đừng buồn, cô ta lừa ngươi. Ta thề, Voldy yêu ngươi, thật.}
Harry không nói gì, nhẹ nhàng ôm đầu Nagini, lời nói nghẹn ngào nơi cổ họng, lại nuốt trở vào.
Voldemort mở tấm da dê, không cần suy nghĩ đưa cho Harry, ” Ta không biết cô ta nói gì với em, Harry, nhưng ta có thể tưởng tượng được, bởi vì cô ta đưa cho em bức tranh giống cái này. Nhưng xin em tin ta, Harry, ta yêu em. Ta sẽ nói cho em, chuyện của ta và người này, từ đầu tới cuối, không hề giấu diếm, nhưng ta nói rõ với em, ta yêu em, rất yêu em.”
Harry yên lặng cầm lấy bức tranh, vì khóc quá mức mà rất khó mở mắt ra, buồn bực đến sắp hộc máu. Cậu  muốn khóc cho hợp với chuyện Miranda lừa gạt cậu đồng thời trả thù Voldemort một chút, không ngờ lại khóc không thể ngừng, làm cách nào cũng ngừng không được, khiến mình chỉ còn ba phần giống người, bảy phần giống quỷ, thật sự là giết được 1 kẻ địch lại tổn thất mất 100, thật sự mất nhiều hơn được. Vì vậy cậu không dám len lén nhìn vào gương, càng không dám ngẩng lên nhìn Voldemort, quá mất mặt!
Tấm da dê này cũ nhưng được giữ gìn rất tốt, người trong tranh rất giống với bức tranh Miranda đưa cho cậu, có lẽ bức tranh Miranda đưa, là sao chép của bức này. Hình dáng của Harry lúc 26 tuổi, cho dù không có vết sẹo hình tia chớp, nhưng Harry biết đó là mình.
Harry đương nhiên nhớ rõ lúc mình 26 tuổi gặp Voldemort, lúc ấy hắn là Tom Marvolo Riddle, một cậu bé cô độc ở cô nhi viện.
Chẳng lẽ, một lần gặp kia, khiến cho Voldemort thích cậu?
Nếu đáp án là đúng, tức là, Voldemort đã sớm thích cậu mấy chục năm?
Harry cúi đầu, trong lòng rất vui vẻ, thực sự vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.