Tay Bắn Tỉa Ở Sarajevo

Chương 2: Nhiệm vụ khẩn cấp




Edit: DờThis above all: to thine own self be true (Hamlet - Shakespeare)
(Tạm dịch: Điều này quan trọng hơn cả: Hãy trung thực với chính con.)
Linne Lev về ở ẩn.
Phải đến tận vùng thung lũng chia cắt sông Morava và sông Timok mới có thể tìm thấy nơi cậu náu mình. Khu vực này gần với biên giới quốc gia, là một phần thuộc về phía Đông dãy Carpathians. Dòng Danube chảy dài phía sau, nước sông đi qua nơi này thì bị thu hẹp lại, bờ bên kia bắt đầu nổi lên một cơn gió khoan khoái, chỉ trong chốc lát là đã thổi tới vùng lòng chảo. [1]
[1] "Bờ bên kia" ám chỉ Romania đã giành được độc lập, "cơn gió" là tư tưởng giành độc lập đã thổi tới các nước trong liên bang Nam Tư.
Linne Lev rất hiếm khi ra ngoài, phần lớn thời gian cậu chỉ ở trong phòng, thậm chí còn chẳng đưa mắt ra ngắm nhìn ngoài cửa sổ. Rèm cửa luôn kéo kín mít chẳng để lọt một tia sáng nào, giống như đó không phải là một ngôi nhà gỗ mà là một tòa thành cổ cất giấu đầy bí mật. Chẳng mấy ai gặp được cậu, cho dù là nhóm đi săn trong núi cũng không quen biết người này.
Thỉnh thoảng chạm mặt nhau, họ nhận ra đó là một thanh niên rất xinh đẹp, đôi mắt rủ xuống cùng bờ môi đầy đặn, đó là kiểu người ngang tàng đầy quyến rũ mà phụ nữ thường yêu thích. Nhưng một người đẹp đến nhường ấy mà lại sống một mình sâu trong núi thì thật là kỳ lạ, bởi vậy, có người phỏng đoán rằng cậu đã phạm phải tội gì đó mới chạy trốn tới nơi đây.
Linne biết mọi người hiểu lầm cậu. Thực tế thì cậu vào rừng rất thường xuyên, nhưng người thường khó mà phát hiện ra. Mấy ngày nay cậu vẫn đang đuổi theo một con hươu --- Cậu đã quan sát nó rất lâu, đã quen với phạm vi hoạt động và đường đi của nó, chỉ cần chờ đến giây phút săn mồi.
Đã là những ngày cuối mùa đông, vùng lòng chảo phủ trắng tuyết, bởi cái lạnh căm căm mà càng trở nên tĩnh lặng. Cho dù là giữa trưa, nhiệt độ ngoài trời cũng chỉ -10 độ C. Linne ẩn nấp trong rừng, mượn cành lá và bóng cây cối để che giấu cơ thể. Lúc này tốc độ gió vô cùng phù hợp, nhưng cậu cần tính toán chính xác thời gian và độ cao của mặt trời, bởi vì nếu vị trí của mặt trời thay đổi, bóng cây sẽ sản sinh biến hóa, cậu sẽ bị bại lộ vì không thể giấu mình được nữa.
Họng súng săn im lặng luồn qua những nhành cây, đây là một khẩu súng máy bán tự động kiểu cũ, tầm bắn 700 mét. Trước đó Linne đã tính toán khoảng cách trên sổ tay, cậu rất tự tin với con mồi lần này.
Cũng có lúc xảy ra chuyện ngoài dự đoán. Con hươu đực phía xa ngửi thấy mùi nguy hiểm --- Nó là một con hươu đầu đàn với kinh nghiệm sinh tồn phong phú nên đã trở nên nổi bật trong chính đàn của mình, nó cũng tin vào trực giác của bản thân rằng nguy hiểm đang ẩn nấp ở bốn phía. Lúc này, một con hươu non đột nhiên lại gần, vui sướng khoe đôi sừng mới nhú với con hươu đầu đàn.
Con hươu non nhiều lần che mất điểm ngắm bắn, tạo ra phiền phức rất lớn với cậu thợ săn. Dưới sự dẫn dắt của hươu con, hươu đầu đàn đứng lên, từ một tấm bia cố định thành bia di động, hơn nữa nó còn ra khỏi phạm vi tầm bắn.
Linne vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi, cậu biết mặt trời sẽ không cho mình quá nhiều thời gian, bởi vì tầm bắn đã bị ảnh hưởng, cậu buộc phải lựa chọn đi săn ở phạm vi xa hơn, nếu lần này thất bại, công sức mấy ngày trời của cậu sẽ đổ sông đổ biển.
Khoảng cách, tốc độ gió và vị trí mặt trời hình thành nên ba trục tọa độ trong đầu cậu thợ săn, cái bóng râm rơi xuống điểm mù dần lui xuống, bước chân của con hươu cũng dần nhanh hơn, chuông báo động trong lòng nó ngày càng kêu vang.
Đột nhiên, ánh mặt trời phản xạ một tia sáng cực nhỏ vào ống ngắm, như một ngôi sao sắc nhọn đâm thẳng vào mắt con hươu. Nó kêu lên một tiếng rồi dẫn con non bỏ chạy!
- -- Chính là lúc này!
Khẩu súng phát ra tiếng "Pằng", viên đạn xuyên qua sương mù trong rừng rậm. Chỉ kịp nghe thấy tiếng kêu rên ngắn ngủi của con đầu đàn, viên đạn găm vào đầu nó vô cùng chuẩn xác, chân trước của nó còn chưa kịp chạm đất thì thân mình đã đổ dồn ngã quỵ về phía trước. Con non sợ hãi cuống quýt chạy trốn, bỏ lại thi thể của con đầu đàn.
Cậu thợ săn lúc bấy giờ mới đứng dậy, cất súng đi đến gần con mồi.
Con hươu đực vẫn trợn trừng lên nhìn loài người với ánh mắt đầy khổ sở. Linne tháo găng tay, cúi xuống vuốt mắt nó, lòng bàn tay cảm nhận được bộ lông hươu mềm mại mượt mà.
Con hươu này rất đẹp, màu lông rực rỡ đầy đặn lại còn rất dày, sau khi xử lý có thể làm thành áo lông, có lẽ sẽ rất ấm. Linne đã lên kế hoạch chi tiết với con mồi.
Từ trước đến nay, cậu luôn có kế hoạch và mục tiêu rõ ràng trước khi đi săn. Linne đã muốn một chiếc áo lông hươu từ lâu, phần còn thừa có thể dùng làm khăn quàng cổ hoặc thảm. Thịt hươu cũng không tồi, sừng và xương có thể làm lược chải đầu, dao găm và một ít đồ dùng trong nhà... Chắc chắn không thể để lãng phí toàn thân con vật này.
Mùa đông đàn hươu không thường ra ngoài, đi săn rất khó khăn, có được thu hoạch phong phú thế này thật hiếm thấy. Linne vui vẻ kéo con mồi về ngôi nhà gỗ của mình, từ phía xa đã nhìn thấy hai chiếc Jeep màu đen mới coóng đỗ trước nhà.
- -- Loại xe của Mỹ mà quan chức cấp cao Liên bang thích dùng nhất.
Một quân nhân trung niên xuống khỏi xe: "Linne Lev?"
Linne để ý quân hàm của ông ta: "Đúng vậy."
Ông chú trung niên bắt tay với cậu: "Sánchez Baleramović, chúng ta vào nhà nói chuyện đi."
Trong nhà cũng chẳng ấm hơn ngoài trời, lò sưởi hiếm khi dùng, ngay cả tro củi cũng không nhiều. Linne lấy cái ấm sắt để đun cà phê, cũng tìm một cái cốc tráng men, Baleramović nhìn chăm chú hình vẽ của Tito in trên đó, ông ta từ chối.
"Tìm thấy cậu đúng là chẳng dễ gì cho cam." Vị khách trêu chọc: "Đây đúng là một nơi kỳ quái..."
Linne đứng trong bóng tối ngắt lời ông ta: "Có chuyện gì nói thẳng đi, thượng tướng."
Baleramović chẳng hề để ý đến thái độ vô lễ của cậu: "Ta cần cậu giúp một việc."
Linne ra hiệu cho ông ta cứ nói. Trợ lý của thượng tướng đưa cho cậu một tập tài liệu, Linne không vội mở ra.
Thượng tướng tự nói tự nghe: "Gần đây bộ chỉ huy nhận được tình báo đáng tin cậy, người giữ chức vụ thứ hai trong Ustaša [2] đã xuất hiện, ông ta chuẩn bị tham dự một buổi hòa nhạc. Ta cần cậu đi chấp hành nhiệm vụ ám sát này, ta và đội hành động của ta sẽ phối hợp với cậu. Đây là một nhiệm vụ bí mật, ta trực tiếp phụ trách kế hoạch, không có ghi chép công khai nào cả, tránh phiền phức dư luận."
[2] "Ustaša": tổ chức dân tộc chủ nghĩa cực đoan Croatia, mục tiêu là làm Croatia độc lập khỏi Nam Tư.
Linne dường như vẫn chưa hiểu: "Ngài nhầm người rồi, tôi là lính tuần tra biên giới. Chuyện này ngài nên đi tìm bộ đội đặc chủng."
Thượng tướng nhướn mày: "Cậu không muốn làm?"
Linne trả lại tài liệu: "Ngài nghe rồi đấy, tôi chỉ là một tên lính biên phòng."
Thượng tướng chỉ tay vào điện thoại trên bàn trà: "Mượn một lát được chứ?"
Linne gật đầu: "Tùy ngài."
Baleramović gọi điện thoại: "Nối máy Bộ Chỉ huy Bộ đội Biên phòng, ồ trung úy, buổi tối tốt lành, tôi là Sánchez Baleramović... Đừng khách sáo, chúng ta nói thẳng đi, tôi cần một thằng nhóc cấp dưới của ông, có lẽ khoảng một tuần, cậu ta tên là Linne Lev... Đúng vậy, được, cảm ơn."
Sau đó ông ta gác máy: "Được rồi, giờ cậu không còn là lính biên phòng. Thế nào?"
Linne trả lời ông ta bằng ánh mắt u ám nhưng đầy bình tĩnh.
Thượng tướng bắt chéo chân, thong dong đánh giá cậu: "Linne Lev, người Serbia, tốt nghiệp học viện Khoa học Quân sự hoàng gia Nam Tư, 19 tuổi được nhà nước cử đi Anh tham gia dự án huấn luyện lính đặc chủng SAS, 21 tuổi về nước làm tay súng bắn tỉa trong Đơn vị đặc nhiệm [3], năm 90 đã từng đi Croatia, giành được cống hiến hạng ưu tú 1 lần, hạng một 3 lần, hạng hai 2 lần, cũng phá kỷ lục tầm bắn tỉa 2.5km. Cậu là tay bắn tỉa chủ bài của liên bang, bộ đội đặc chủng xuất sắc nhất Quân đội Nhân dân. Lính biên phòng? Ôi, cậu thực sự muốn sống hết đời ở nơi khỉ ho cò gáy này ư? "
[3] Đơn vị đặc nhiệm: Bộ đội đặc chủng chống khủng bố của Quân đội Nhân dân Nam Tư.
Tay bắn tỉa ung dung nhấp cà phê: "Tôi thấy cuộc sống hiện tại rất ổn."
Thượng tướng đứng lên, đi qua vỗ vai cậu: "Chàng trai ạ, đừng gục ngã bởi thất bại nhất thời. Ta cũng từng bị biếm chức, nơi nào mà chẳng có những kẻ ti tiện ganh ghét nhân tài? Chúng ta là quân nhân thì phải nhìn xa trông rộng hơn, quốc gia nuôi dưỡng cậu, cậu cũng nên báo đáp. Quân lệnh đã cất lên thì tức khắc phải lên chiến trường, vì tổ quốc, cũng vì dân tộc..."
Nói đến đây, thượng tướng đứng thẳng lưng siết chặt nắm đấm: "Vì cộng đồng Serbia vĩ đại [4], vì mục tiêu to lớn! Người Croatia thì là cái đinh gì? Đúng không? Là ai đang che chở cho cái vùng Slovenia bé như lỗ mũi này? Còn đám tín đồ Hồi giáo nữa, ai đã nhượng quyền tổ chức Thế vận hội mùa đông cho bọn chúng? Đó vốn là vinh dự của chúng ta!" [5]
[4] Serbia vĩ đại: tức chủ nghĩa Serbia, là tư tưởng dân tộc chủ nghĩa cực đoan muốn người Serb khống chế toàn bộ bán đảo Balkan để thành lập quốc gia thống nhất.
[5] Thế vận hội mùa đông tổ chức năm 1984 ở Sarajevo, lúc ấy vẫn còn là thời kỳ thuộc CHLBXHCN Nam Tư, để thể hiện tính đoàn kết dân tộc, thế vận hội vốn dĩ được tổ chức ở Belgrade thủ đô Serbia nhưng được tổng thống Tito chỉ thị dời tới Sarajevo, bởi vì lúc bấy giờ Sarajevo là thành phố đa nguyên hóa nhất liên bang các dân tộc Nam Tư.
Đôi con ngươi màu lam của tay súng bắn tỉa vẫn không động đậy.
Nhưng thượng tướng đã sắc bén bắt được một tia sáng căm hận lóe lên một khoảnh khắc trong đôi con ngươi ấy, ông ta một lần nữa đưa ra tập tài liệu: "Chúng ta đều sẽ chết, Linne, dù gì ta cũng sẽ chết trên chiến trường, ta không biết cậu có dự định gì, ta không biết, rằng giây phút trút hơi thở cuối cùng mà chưa làm nên nghiệp lớn cho dân tộc, cậu có hối hận hay không?"
Linne cúi đầu nhìn con dấu "tuyệt mật" sậm màu trên túi tài liệu, ngập ngừng trong chốc lát rồi rốt cuộc cũng mở ra.
Bên trong có ảnh chụp người và vật, hồ sơ tư liệu, vé buổi hòa nhạc và danh sách tiết mục. Cậu nhìn địa chỉ in trên tấm vé vào cửa, hơi nhíu mày khi đọc tới tên thành phố: "Sarajevo?"
Vốn dĩ thượng tướng sắp ra khỏi cửa, lúc này quay đầu lại nở một nụ cười đầy hàm ý: "Ừ, cậu sẽ thích nơi đó thôi."
- ---------
Chú thích đều là của tác giả ó, ôi người chị não to và có tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.