Tay Bắn Tỉa Ở Sarajevo

Chương 10: Cái khó ló cái khôn




Linne chờ đến tận 1 giờ rưỡi sáng, đợi cho sương mù bao trùm khắp các con đường, nhuộm chúng thành những đường cống ngầm. Phía xa đã nổi lên những ngọn đèn của sân bay, từng chiếc từng chiếc, giống như những hộp sọ bốc khói trắng trôi ra từ những đường cống ngầm ấy.
Cậu không ở lại trạm điện thoại. Bên kia đường phố cách đó không tới 50 mét chính là trạm xe công cộng, cậu lẻn lên một chiếc xe bus, ngồi cạnh cửa sổ kiên nhẫn quan sát. Nửa giờ sau, lính tuần tra sân bay thay ca, đổi cùng lúc một đội 20 người, trên đường cũng bắt đầu có lính đi tuần. Bầu không khí trở nên nặng nề, Linne biết, Reto đã bắt đầu đi tìm cậu.
Mười phút sau, một chiếc xe hơi nhỏ màu đen từ từ lái về hướng sân bay. Sau khi lướt qua trạm điện thoại, nó dừng lại nhưng không vội tắt động cơ, đèn pha trước xe nhấp nháy ba lần --- Đây là tín hiệu riêng, chỉ chờ Linne đến đó.
Nhưng tay bắn tỉa không hành động ngay, cậu im lặng ẩn nấp trong chiếc xe bus tối om, nín thở tiếp tục quan sát. Ba phút sau, hai tên đàn ông mặc áo đen xuống khỏi xe, lúc đóng cửa xe, một trong hai tên lấy tay che giấu khẩu súng giấu trong bộ vest, dường như đang do dự có nên rút súng hay không. Người còn lại tới gần trạm điện thoại, xem xét tình hình xung quanh.
Linne cách bọn chúng không tới 100 mét, cậu lặng lẽ chuồn ra cửa sau xe bus, lợi dụng bóng của chiếc xe để che giấu chính mình. Hai người áo đen đi đón cậu không tìm thấy Linne ở trạm điện thoại, quay ra trao đổi vài câu đơn giản rồi bắt đầu gọi điện thoại, Linne đoán chúng đang hỏi cấp trên xem tiếp theo nên hành động thế nào.
Nếu cậu không xuất hiện, có lẽ hai tên áo đen sẽ rời đi, vậy thì Linne sẽ mất cơ hội tốt nhất để rời khỏi Sarajevo.
Nhưng Linne phải chắc chắn rằng đám người này liệu có đón cậu về Serbia một cách đơn giản hay không. Cậu không thể tin tưởng Baleramović hoàn toàn, bị bắt ba ngày rồi tự dưng xuất hiện, nếu Baleramović nghi ngờ cậu, ông ta sẽ lấy chuyện đón cậu về Serbia để ngụy trang, thực tế thì muốn tóm cậu, hoặc là giết người diệt khẩu, quay về Serbia chắc chắn là một con đường chết.
Linne là một trong số ít người đã tham gia nhiệm vụ ám sát. Nếu Baleramović muốn đẩy trách nhiệm tình báo sai lầm cho cậu, phương pháp tốt nhất là giết cậu trước, bảo đảm không bị Linne cắn ngược, một khi Linne đã chết, thật giả trắng đen tùy vào ngài thượng tướng.
Tên áo đen còn chưa gọi điện thoại xong, hai tên lính tuần tra Bosnia–Herzegovina đã chú ý tới chúng, yêu cầu xuất trình giấy tờ. Một trong số đó lấy ra giấy tờ giả --- Đây là cách cơ bản nhất, Quân đội Nhân dân luôn luôn chuẩn bị giấy tờ giả để ngụy trang thân phận.
Bầu không khí hơi căng thẳng, tên áo đen vô thức vén vạt áo, lộ ra một khẩu súng lục. Linne cười lạnh trong bóng tối, quả nhiên Baleramović cũng không tin cậu, lúc nghe điện thoại thì vờ như quan tâm, khi phái người tới thì lại chuẩn bị bắn chết cậu bất cứ lúc nào.
Tay bắn tỉa không quan tâm tới sự giằng co của đôi bên, cậu lặng lẽ chuồn ra khỏi xe theo cửa sau rồi rời khỏi trạm xe. Lúc này binh lính tuần tra trên đường còn rất nhiều, cậu phải rời khỏi sân bay trước. Nhưng đi khỏi sân bay rồi thì làm thế nào để về Serbia?
Không thể tin Baleramović được nữa, Linne lại không quen nhiều người ở Sarajevo, trên người vừa không có giấy tờ hợp pháp vừa không có tiền, còn phải lẩn trốn sự truy sát của cả hai phe, cậu phải làm gì mới có thể chạy trốn an toàn?
Cậu thầm chửi, đi tiếp qua mấy con phố rồi lại tìm một trạm điện thoại khác gọi cho Baleramović.
"Linne, cậu ở đâu? Ta đã cho người đi đón cậu nhưng lại không thấy cậu đâu cả!" Baleramović vồn vã hỏi.
Linne lười nhiều lời với ông ta: "Nghe đây, tôi không hơi đâu chơi trò người tốt người xấu với ông, ông muốn giết tôi cũng không dễ đâu. Bây giờ tôi cho ông hai con đường để chọn, một là tôi sẽ phơi bày chuyện ông và thuộc hạ phế vật của ông nhận được tình báo giả, để toàn thế giới biết bộ mặt thật của thượng tướng Quân đội Nhân dân Nam Tư, hai là làm cho tôi một thân phận giả, đặt tài liệu và tiền công của tôi ở vị trí tôi chỉ định, sau đó tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt ông nữa."
Đầu kia điện thoại im lặng một lát, thượng tướng lấy lại nghiêm túc: "Cậu đe dọa ta? Đây là phản bội!"
Tay bắn tỉa rốt cuộc cũng chờ được câu này, cậu như nghe được một mẩu chuyện hài: "Phản bội?" Cậu chỉ trích: "Ông và thuộc hạ của ông làm hỏng chuyện, nhưng vì muốn giữ lại mấy ngôi sao trên vai, ông đổ trách nhiệm lên đầu tôi. Baleramović, mẹ kiếp, ông chẳng có tư cách làm quân nhân!"
"Cậu không có chứng cứ, không ai sẽ tin tưởng lời cậu nói."
"Sao ông biết tôi không có? Tôi trốn ra từ quân đội chính phủ Bosnia–Herzegovina, tôi tiện tay nhặt được vài thứ thì sao?"
"Cậu sẽ nói với ai đây? BBC? ABC? Hay là Liên Xô? Bất kể cậu nói với ai, đều là tội phản quốc!"
"Vì sao tôi không thể nói với dân tộc Serb? Ông cảm thấy RTB [1] không hứng thú sao?"
[1] RTB: Đài phát thanh truyền hình Belgrade, tiền thân của đài phát thanh truyền hình Serbia.
"Vậy cứ nói đi, xem bọn họ có dám đưa tin tức này hay không."
"Thập niên 80 còn khó nói. Nhưng bây giờ đã khác, thời đại thay đổi rồi."
"Quân ti tiện! Ta chẳng có tội gì!"
Linne rất điềm tĩnh: "6 giờ sáng ngày mai, để tiền và giấy tờ tùy thân dưới chiếc bàn thứ hai ở quán cà phê lộ thiên trước quảng trường nhà hát opera, bằng không, tôi sẽ liên lạc với mấy người bạn tốt. Thượng tướng, tôi tin rằng mọi người chẳng bao giờ mất đi hứng thú với chuyện hệ thống quan liêu thối nát."
Không đợi thượng tướng đáp lời, Linne quả quyết cúp điện thoại.
Một luồng sáng chiếu vào ngay lúc đó. Linne nhíu mày, đang định trốn đi thì đối phương đã phát hiện ra bóng người trong trạm điện thoại. Đó là lính tuần tra của quân chính phủ Bosnia–Herzegovina.
"Này! Người nào đang ở đó?"
Linne thầm thấy không ổn, nhưng giờ cũng chẳng kịp chạy nữa, hai tên lính đã tới rất gần. Cậu cầm ống nghe giả vờ gọi điện thoại, tới lúc cửa mở ra, cậu lập tức hô lên: "Này! Là tôi! Người mình!"
Cậu còn đang mặc quân phục của Valter, cho nên thoạt nhìn cứ như thật. Lính tuần tra không hề mất cảnh giác: "Lấy chứng minh thư ra." Còn bổ sung một câu, "Người anh em, không có ý xúc phạm, người bọn tôi đang lùng bắt đã trộm một bộ quân phục. Đây là mệnh lệnh cấp trên, bọn tôi cũng chỉ biết nhận lệnh mà làm thôi."
Linne thầm chửi con cáo già cẩn thận Reto ở trong lòng. Cậu giả vờ móc túi quần: "Đương nhiên, tôi hiểu mà..." Lời còn chưa dứt, Linne đột nhiên vung nắm đấm thật mạnh khiến cả đầu và thân của tên lính văng xa! Thậm chí đối phương còn chưa kịp nhìn cậu đấm bằng tay nào. Động tác của Linne cực kỳ lưu loát, đồng thời nhấc chân đạp vào bụng gã lính cao to mặc áo chống đạn còn lại khiến gã lùi về phía sau hai bước, ngã phịch trên mặt đất.
Gã lính cũng không chịu thua, ngã rồi lập tức bổ nhào tới ôm chặt lấy chân Linne, Linne không ngờ còn có chiêu này, thân thể mất trọng tâm, lộn 180 độ trên không rồi cũng ngã ra đất. Bên kia là chân bị gãy, liên tục bị thương khiến cậu lính đặc chủng đau tới mức cắn rách môi, miệng đầy máu tươi.
Hai người ôm lấy nhau rồi lăn trên đất, lúc này tên lính kia đã kịp hồi thần, rút súng định bắn Linne! Tay bắn tỉa đá văng cục nợ trên chân, lăn xuống từ trên vỉa hè, trốn vào phía sau chiếc xe hơi đỗ ven đường, tránh được một phát đạn. Cậu đứng dậy, lợi dụng chiếc xe làm vật chắn, bình tĩnh đếm số lần nổ súng của đối phương, chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Mười phát súng nổ, đối diện quả nhiên ngừng bắn, Linne đứng phắt dậy, chiếc dao găm quân dụng trong tay bay ra, dưới ánh đèn, chỉ thấy một tia sáng xẹt qua cắm phập vào giữa trán tên lính. Đối phương không hề nhìn thấy con dao găm, bởi vì hắn ta đang cúi đầu thay băng đạn, băng đạn rỗng bật ra khỏi súng cùng lúc với thời khắc dao cắm vào đầu, rơi xuống đất phát ra tiếng lạch cạch.
Linne ngã mạnh xuống đất. Cậu đứng dậy đi ra nhặt lấy khẩu súng, nhét băng đạn vào rồi bắt một phát súng vào gã lính ôm chân cậu vừa nãy bấy giờ đang gọi cứu viện, lúc bị bắn chết, gã lính còn mang vẻ mặt trân trân vì kinh ngạc, miệng vẫn há hốc. Tiếng đồng đội gọi gã lính đó phát ra từ bộ đàm.
Linne thở hổn hển, không dám nghỉ ngơi, cậu nhặt hết vũ khí hữu dụng rồi nhét vào người mình. Cậu chọn một khẩu G36K để cầm tay --- hàng Đức luôn khiến người ta cảm thấy an toàn. Cậu giữ lại cả băng đạn sơ cua, lúc này chợt nghe có tiếng xe hơi đang đến gần.
Nơi này vừa xảy ra nổ súng, còn có binh sĩ gọi cứu viện, nhất định rất nhanh sẽ có quân viện trợ tới.
Cậu lẻn vào con hẻm nhỏ bên cạnh trạm điện thoại, chạy xuyên đến ngã tư đường đối diện, không ngờ bên này cũng có truy binh --- Một chiếc xe địa hình chở đầy lính của Quân đội Nhân dân Nam Tư gào thét tiến tới. Chắc là do Baleramović phái đến.
- -- Hành động nhanh thật.
Linne thầm nghĩ, xem ra vị thượng tướng kia đã không nghe lời đe dọa, nhất định muốn giết cậu diệt khẩu.
Phía trước có sói phía sau có hổ, tay bắn tỉa lại bình tĩnh lạ thường. Cậu quay lại con hẻm, xoa bụi bặm trên tường bôi lên mặt mình, xé rách tay áo, sau đó thoải mái đứng ra giữa đường, vẫy tay với chiếc xe của Quân đội Nhân dân.
"Này! Chỗ này! Chỗ này!"
Chiếc xe dừng lại, phát hiện ra một binh sĩ của quân chính phủ Bosnia–Herzegovina đang chật vật vô cùng. Đội trưởng thực ra không muốn đáp lời Linne cho lắm, nhưng một người sống sờ sờ chặn đường đi, hắn ta không thể cho xe nghiền qua được. Đội trường rất cộc cằn, hỏi một cách thô lỗ: "Chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ! Tránh ra!"
Linne lảo đảo tới gần xe, nói bằng giọng địa phương Bosniak đậm đặc: "Cho tôi đi nhờ một đoạn được không? Vừa bị thương vì bắt tội phạm chạy trốn, đồng đội đều chết rồi..." Dứt lời, cậu nghẹn ngào nấc lên, lấy cái tay đen sì toàn bụi bẩn lau lên mặt: "Tôi thực sự không đi nổi nữa, còn 5km là tới nơi đóng quân của chúng tôi, thả tôi xuống gần đó là được."
Đội trưởng nghe thế thì càng thêm giận dữ: "Lực lượng cứu viện của các người đâu?"
"Hôm nay bọn họ cũng bận rộn nhiều việc... Chúng tôi đang bắt một tội phạm bỏ trốn rất quan trọng." Linne hỏi lại: "Các người cũng làm nhiệm vụ muộn thế này sao?"
Đội trưởng biết tên "tội phạm quan trọng" kia, đó cũng là mục tiêu của họ nhưng không tiện nói công khai: "Cậu nhiều chuyện quá rồi đấy!"
Linne cười làm lành: "Vâng vâng vâng, giúp đỡ đi mà. Đều là anh em cả."
Cậu cố ý nhấn mạnh câu cuối cùng. Tuy cậu đang giả trang thân phận lính Bosnia–Herzegovina, lập trường đối lập với Quân đội Nhân dân, hai bên đã ngấm ngầm đấu nhau chết đi sống lại, nhưng ngoài mặt thì vẫn phải ra vẻ hòa thuận đoàn kết hữu nghị. Cho nên khi thấy một binh sĩ của quân chính phủ Bosnia–Herzegovina xin giúp đỡ, họ nhất định sẽ hỗ trợ vì nguyên tắc đoàn kết gắn bó, cũng để tránh bị gièm pha.
Quả nhiên đội trưởng đồng ý: "Lên đi. Muốn xuống thì gọi một tiếng!" Dứt lời, hắn ta nói với mấy người ngồi sau: "Cử mấy người xuống nâng thằng què này lên xe! Nhanh cái chân lên, đừng chậm trễ thời gian!"
Có hai tên lính nhảy xuống nâng Linne lên xe. Thùng sau của xe không lớn nhưng nhét những ba mươi người, trong đêm làm nhiệm vụ đầy ảm đạm này, dường như mọi người đều mang dáng hình mơ hồ tương tự nhau. Ba mươi ánh mắt thận trọng và tò mò nhìn "tên lính Bosniak", giống như sợ rằng chỉ một giây tiếp theo, Linne sẽ lấy ra một tấm thảm rách rưới bẩn thỉu rồi quỳ xuống dập đầu về phía Mecca. [2]
[2] Dập đầu về phía Mecca: Nghi thức cúng tế của đạo Hồi.
Linne vô thức nắm chặt lòng bàn tay, cậu có thể cảm nhận rõ ràng sự miệt thị tới từ họ. Đây đúng là một trải nghiệm kỳ diệu --- là một người Serb, lần đầu tiên cậu được trải nghiệm cảm giác của người Bosniak, cảm nhận được nỗi lòng của dân tộc khác khi đứng trước mặt người Serb. Cậu không nhịn được mà thầm nghĩ, ngày nào những tín đồ Hồi giáo cũng phải đối mặt với người Serb như thế này sao? Bọn họ làm thế nào để cân bằng được loại cảm giác căng thẳng và áp lực cường độ cao này? Khi cậu đứng trước Reto, Reto cũng cảm thấy như vậy khi đối mặt với cậu?
Rốt cuộc, một cậu lính thiếu niên lùn tẹt chủ động dịch ra nhường chỗ cho cậu: "Anh...có muốn ngồi không..."
Linne nở một nụ cười chân thành: "Cảm ơn cậu."
Cậu lính thiếu niên hơi ngại ngùng, an ủi Linne: "Đừng lo lắng, sẽ ổn cả thôi."
Chiếc xe của Quân đội Nhân dân và xe của quân chính phủ Bosnia–Herzegovina lướt qua nhau giữa ngã tư đường một cách hoàn mỹ. Trừ Linne, không ai cảm nhận được khoảng cách cực gần lúc ấy. Cho đến khi trạm điện thoại hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, không còn gặp lính Bosnia–Herzegovina ở trên đường, Linne mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sự căng thẳng tột độ qua đi, não cậu dừng hoạt động vài giây đồng hồ, ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi mà ủ rũ. Trong khoảnh khắc ấy, cậu hoàn toàn không biết mình sẽ đi đâu về đâu, còn con đường nào để thoát hay không. Chỉ có tiếng động cơ xe ồn ào như mãi không chấm dứt vang lên bên tai cậu.
- -------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng Linne cũng được trải nghiệm cảm giác "bị kỳ thị" 233333

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.