Tạo Thần

Chương 837: Bán Thần Cường Nhân




Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ biến, nói:
- Bệ Hạ, tại hạ từng tạo ra vô số trang bị, không biết ngài cần xem chính là kiện nào?
Giáo Tông Bệ Hạ mỉm cười nói:
- Trên người của ngươi có loại trang bị phóng thích Lĩnh Vực hàn hệ, bổn tọa muốn xem chính là vật đó.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn lão nhân trước mặt đầy vẻ kinh hãi.
Sau khi Hàn Băng trường kiếm thăng tiến vũ khí bán thần, tự nhiên là có được khả năng Lĩnh Vực. Mà hiện giờ, hắn vì thủ vệ và áp chế Bá Vương Thương sau khi thăng tiến đưa đến đủ loại khuyết điểm, bất đắc dí phải phát động ra Hàn Băng Lĩnh Vực.
Tuy nhiên, khi phát động Lĩnh Vực này, hắn cũng đã điều khiển uy năng Lĩnh Vực của Hàn Băng Khí Linh đến mực thấp nhất.
Nói cách khác, phạm vi hiện giờ mà Lĩnh Vực bao phủ, giới hạn bên trong người Doanh Thừa phong, mà ngay cả Uông Kiệt gần ngay bên chỉ cách vài bước cũng không cảm ứng được.
Nhưng, sau khi gặp được Giáo Tông Bệ Hạ, vị Bệ Hạ sâu không lường được này chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã nhìn ra sức mạnh Lĩnh Vực quấn quanh thân thể Doanh Thừa Phong.
Dường như là nhìn ra khiếp sợ của Doanh Thừa Phong, Giáo Tông Bệ hạ khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:
- Ngươi là Quang Minh Thánh Giáo chúng ta bồi dưỡng ra Tạo Đại Sư, cho nên ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi.
Trên mặt Doanh Thừa Phong hơi hơi giật mình, nói:
- Bệ Hạ, nếu là thuộc hạ không muốn đem Thánh Binh lấy ra, không biết sẽ có hậu quả gì.
Lúc này, ngay tại bên trong đại sảnh, ngoại trừ Giáo Tông Bệ hạ, Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt, cũng chỉ có vị lão giả dẫn đường kia.
Nghe thấy Doanh Thừa Phong nói ra đại nghịch bất đạo như thế, ánh mắt lão giả lập tức trợn tròn.
Tại thời khắc này, thân hình đang khom lưng đột nhiên thẳng thắn, cả người đều vì vậy mà như cao thêm một đoạn.
Một luồng hơi thở từ trên người lão không gì sánh được phóng thích ra ngoài, cổ hơi thở này vô cùng to lớn, phảng phất như núi cao trùng điệp hướng Doanh Thừa Phong mà đè ép.
Cổ hơi thở hùng mạnh này, không ngờ so với Uông Kiệt đã thăng tiến Vương Cấp càng thêm hung mãnh tàn nhẫn, cho dù là Ái Lệ Ti Điện Hạ cũng không bì kịp.
Trong trí nhớ Doanh Thừa Phong, chỉ có Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Hồng Long hệ hỏa cao ngạo kia mới có được khí tức dũng mãnh như thế này.
Thực lực của Giáo Tông Bệ Hạ quả nhiên không thể đo lường, nhìn qua vị lão giả không có chút nào uy hiếp kia thật không cũng là một vị cường nhân giấu tài không để lộ.
Trên đầu Uông Kiệt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gã cắn răng một cái, đột nhiên bước ra một bước, chắn phía trước người Doanh Thừa Phong.
Kỳ thật, gã đối với hành động trái lệnh Bệ Hạ của Doanh Thừa Phong cũng là tràn đầy hoảng sợ. Nhưng, gã cũng hiểu, Doanh đại sư làm như cũng là thân bất do kỷ.
Bởi vì dười Lĩnh Vực của Hàn Băng đại nhân, còn cất giấu một cỗ tràn đầy hơi thở tử vong, sức mạnh đó càng thêm kinh khủng.
Nếu cổ lực lượng này phóng xuất tràn ngập Quang Minh thánh địa…
Uông Kiệt đã không dám tưởng tượng, bọn họ phải thế nào mới thu dọn được tàn cục.
Cho nên, gã lúc này tuy là kinh hãi muốn chết, nhưng vẫn kiên trì tiếp đón.
Lão giả cười một tiếng dữ tợn, tiếng cười kia ầm ầm rung động, lúc này ở trên người lão đã tràn ngập năng lượng sinh mạng khổng lồ, cũng không thấy chút nào hơi thở già nua.
Nhưng mà, ngay khi lão bước ra một bước uy áp to lớn càng tăng thêm. Giáo Tông Bệ Hạ ngồi ở thượng vị cũng là bình tĩnh nhẹ nhàng phẩy tay, nói:
- Không nên vọng động, đi xuống đi.
Lão giả ngẩn ra, khi tức trên thân nhanh chóng suy yếu đi.
Chỉ trong nháy mắt, lão dường như khôi phục bộ dáng già nua ban đầu. Hướng về phía Giáo Tông Bệ Hạ cúi người thật thấp, lão nói:
- Bệ Hạ, hai người kia vô lễ như thế, ngài…
Giáo Tông Bệ Hạ không kìm nỗi cười, nói:
- Ngươi cho là, trên thế này còn có người có thể chạm được ta sao?
Thanh âm của lão bình tĩnh không gợn sóng, như thể là nói một chuyện bình thường không thể bình thường hơn. Nhưng, những lời này kiêu ngạo như thế, ngông cuồng, cũng chưa từng đem người trong thiên hạ để vào mắt.
Lão giả kia khom người xuống, phát ra từ chân tâm thật ý mà nói:
- Bệ hạ, ngoại từ thần linh và thời gian, cũng không có ai có thể làm người bị thương.
- Một khi đã như vậy, ngươi liền lui ra đi.
Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi nói:
- Thuận tiện gọi lão Cường Ni đến cho ta, nói người mà lão mong chờ đã xuất hiện.
- Vâng.
Trên mặt lão giả xuất hiện một tia quái dị, trong đôi mắt thậm còn có một tia kính sợ và sợ hãi.
Ánh mặt Doanh Thừa Phong nhạy cảm bắt được điểm biến hóa này, trong lòng hắn hơi hơi run sợ.
Vị Cường Nị này là người như thế nào, không ngờ sẽ làm cho lão giả cường đại sinh ý sợ hãi.
Lão giả cúi đầu, thân ngươi cong lại, lui về sau rời khỏi đại sảnh. Nhưng lúc này, địa vị của lão giả ở trong lòng hai người Doanh Thừa phong đã bất đồng.
Giáo Tông Bệ Hạ hơi hơi gật đầu một cái, nói:
- Các ngươi ngồi đi.
Ở trong đại sảnh này, có hơn mười cái ghế dựa, nhưng trước khi lão mở miệng, Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt cũng không dám ngồi xuống. Mà sau khi lão mở miệng, hai người bọn họ cũng thuận theo ngồi xuống.
Tuy nhiên, ngay tại một khắc mông chạm ghế, trong lòng Doanh Thừa Phong cũng là bừng tỉnh.
Chính mình dĩ nhiên ngồi xuống, mà còn xem như đương nhiên mà ngồi xuống. Dường như bất kể Giáo Tông Bệ Hạ nói cái gì đó, hắn từ gốc đến ngọn, hoàn toàn làm theo.
Loại chuyện bị người khống chế trong lúc vô tinh cảm giác tương đối khó chịu.
Kỳ thật, ngay tại lúc hắn tiến vào bên trong đại sảnh, liền đã có dấu hiệu này.
Nếu lúc này không phải Hàn Băng trường kiếm phóng thích Lĩnh Vực áp chế Khí Linh Bá Vương Thương…, có lẽ ngay khi Giáo Tông Bệ Hạ nói ra yêu cầu, Doanh Thừa Phong cũng đã u mê đáp ứng.
Vừa nghĩ đến đây, sau lưng Doanh Thừa Phong toát ra một mảnh mồ hôi lạnh.
Hắn mơ hồ cảm thấy, quanh người vị Giáo Tông này, dường như cũng quanh quẩn một loại sức mạnh không nhìn thấy được.
Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của Giáo Tông Bệ hạ, trong đôi mắt khó có thể che giấu vẻ khiếp sợ.
Giáo Tông Bệ Hạ hướng về phía hắn gật đầu một cái, nói:
- Đứa nhỏ, ngươi nhìn đến cái gì?
Trong đôi mắt của Uông Kiệt hiện lên một tia hâm mộ, có thể được Giáo Tông Bệ Hạ gọi như vậy, trong toàn bộ Quang Minh Thánh Giáo chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Hơn nữa, không kể là thân phận địa vị, chỉ là dựa vào tuổi thật, Bệ Hạ người có tư cách gọi như vậy.
Doanh Thừa Phong cúi đầu, cung kính nói:
- Bệ Hạ, ngài đã đặt chân đến Thần Vực sao?
Uông Kiệt ngẩn ra, gã kinh ngạc há to miệng.
Thần Vực, đây chính là khu vực thuộc về thần linh, phàm nhân như thế nào có thể đặt chân đến.
Trên mặt Giáo Tông Bệ Hạ lộ ra một chú ý cười vui vẻ, nói:
- Ánh mắt của ngươi rất tốt, có rất ít người nhanh như vậy có thể phát giác được Lĩnh Vực của ta.
Uông Kiệt a một tiếng, kém một chút là đứng dậy.
Gã nhìn Giáo Tông bệ hạ, không ngờ là có chút run run mà nói:
- Bệ Hạ…ngài, ngài đã thăng tiến Bán Thần rồi hả?
Lĩnh Vực, đó là thứ đồ vật mà tất cả cường nhân Vương Cấp tha thiết mơ ước có được. Bởi vì chỉ có đạt được Lĩnh Vực, mới xem như là bước chân đầu tiên đặt đến Thần Vực.
Chỉ có điều, vô số những năm này, cường nhân Vương Cấp bị vây khốn ở bước này cũng là nhiều đếm không hết.
Giáo Tông Bệ hạ liếc mắt hìn bọn họ, hai tay lão ôm trước ngực, dáng vẻ cung kính nói:
- Chịu ân huệ Quang Minh Thần, giao cho ta vô thượng quanh vinh.
Uông Kiệt lập tức đứng dậy, cũng làm ra động tác như thế.
Doanh Thừa Phong rơi vào đường cùng đành làm theo, nhưng trong lòng âm thầm hoài nghi, Quang Minh Thần chẳng lẽ có thể đem Lĩnh Vực giao cho người thường sao?
Thần linh tuy được xưng là không gì làm không được, nhưng đối với Doanh Thừa Phong đến từ một cái thế giới khác, thần linh chẳng qua là người mở đường trên con đường thành công mà thôi.
Bọn họ đạt đến một mốc khiến cho người bình thường khó có thể bám theo, cho nên mới có thể có được uy năng không thể tin được.
Chỉ có điều, muốn đem người thường đề bạt đến độ cao ngang như bọn họ… Coi như là bọn họ có thể làm được, sợ là cũng phải trả cái giá rất lớn.
- Ca ngợi Quang Minh Thần, khiến ngài đặt chân Thần Vực.
Uông Kiệt nghiêm nghị nói:
- Thần linh vĩ đại có mặt khắp nơi, vẫn luôn là công bằng nhất.
Khóe miệng Doanh Thừa Phong nhếch lên, thầm nghĩ trong lòng, ngươi cái tên này vẫn là đi theo làm người của ta, hay là tùy tùy của thần linh chứ.
Đang lúc khó kìm lòng vì Uông Kiệt, một tiếng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
- Bệ hạ, không ngờ ngài cho gọi ta, thật là khiến ta khó có thể tin, hơn nữa là thụ sủng nhược kinh.
Sau khi nghe giọng nói này, Doanh Thừa Phong không khỏi nao nao, thần sắc trên mặt cũng trở nên cổ quái.
Hắn nhớ rõ giọng nói này, khi hắn đi tới nhà kho Thánh giáo, chủ nhân thanh âm này từng mở rộng cánh của cho hắn, khiến hắn lấy được không ít thứ tốt.
Bởi vì trong giọng nói mang theo hương vị lạnh lùng đặc thù, cho nên chỉ cần là đã từng nghe qua, tuyệt đối sẽ không quên.
Uông Kiệt cũng bỗng nhiên xoay người, trong mắt tràn đầy vẻ không tin được. Sau đó, gã hạ giọng xuống nói với Doanh Thừa Phong:
- Đại sư, vị này chính là người thủ hộ nhà kho Thánh giáo. Lai lịch của lão thần bí khó lường, thủ hộ nhà kho cũng đã hơn mấy trăm năm.”
Dừng một chút gã lại nói”
- Nghe nói có một vị kỵ sĩ Vương Điện Hạ đắc tội lão, kết quả mấy tháng sau, vị điện hạ danh vọng như mặt trời kia ở trên chiến trường bị chúng đồ dị giáo chém chết…
Chân mày Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng nhướng lên, ý trong những lời của Uông Kiệt là, cái chết của vị kỵ sĩ này kỳ quái, có lẽ cũng vị cường nhân trước mắt này không thoát được quan hệ.
Một bóng người dũng mãnh giống như trận cuồng phong kéo đến.
Vóc người của lão cũng không cao lớn, những giữa hành động lộ ra một loại cảm giác mạnh mẽ cuồng ngạo.
Đây là một loại áp bách hùng mạnh tới cực điểm, ngay cả là vị Giáo Tông Bệ Hạ bình thản được bao phủ bên trong Lĩnh Vực, cũng cảm giác được không gì sánh bằng.
Trong lòng của Doanh Thừa Phong hơi động một chút, hắn mơ hồ cảm thấy, vị lão nhân tên gọi Cường Ni này, dường như thực lực cũng không thua kém gì Giáo Tông Bệ Hạ.
Trên mặt của hắn hiện lên một tia cười khổ, bên trong Quang Minh Thánh Giáo quả nhiên là vững chắc, ngay cả đến cấp bậc cường nhân Bán Thần, cũng không phải chỉ có một.
Ánh mắt người kia vừa chuyển, nhìn thấy Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt, không khỏi kinh ngạc ồ lên một tiếng.
Đặc biệt là khi ánh mắt rơi lên trên người Doanh Thừa Phong, lại lộ một tia cảm xúc nóng bỏng khó có thể hình dung.
Cả người Doanh Thừa phong chỉ cảm thấy sợ hãi, vội vàng đứng dậy, he nhẹ một tiếng, cung kính mà nói:
- Vãn bối Doanh Thừa Phong, tham kiến Cương Ni tiền bối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.