.
- Ầm…
Trên bầu trời bên ngoài cung điện, đột ngột vang lên một tiếng sấm nổ vang rền.
Ngay sau đó, một đám mây đen từ phía xa kéo đến, ngưng tụ giữa không trung, trên nóc Thánh Điện.
Những người nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều biết rõ, các vị đại sư trong Thánh Điện lại bắt đầu rèn thánh khí. Hơn nữa còn chế tạo thành công được một loại Thiên Kỵ Thánh Binh.
Đương nhiên, hiện tượng thiên văn này cho thấy rằng Thánh Binh này vẫn chưa được ra lò, cũng không tiến hành ma luyện ở giữa Thiên Kỵ, cho nên căn bản cũng không có ai biết là bảo vật sắp xuất thế sẽ là cái gì.
Khấu Nhuệ kinh ngạc ngẩng đầu, ông ta nhíu mày lại, trong miệng thì thào nói:
- Thật kỳ quái, vị đại sư nào đã rèn thành công rồi?
Ở trong lò rèn Thánh Điện, có hơn hai mươi vị đại sư. Bọn họ có thể bế quan rèn binh khí bất cứ lúc nào, mà không nhất thiết phải thông báo cho người trực ban là ông ta. Cho nên, lúc nhìn thấy bầu trời đột ngột xuất hiện mây mù và sấm sét, ngay cả ông ta cũng không biết là người may mắn rèn ra được Thiên Kỵ Thánh Khí là ai nữa.
Tuy nhiên, việc này cũng không làm khó được ông ta.
Nhanh chân bước tới đại sảnh tầng thứ nhất, Khấu Nhuệ giơ tay ra, ở giữa mặt đất lập tức nhô lên một cây cột. Ông ta tự tay điểm vài cái ở trên cây cột đó, lập tức trên đó hiện ra mô hình của toàn bộ cung điện.
Ánh mắt Khấu Nhuệ nhanh chóng quét qua tìm kiến khắp nơi, ngay sau đó, ánh mắt của ông ta liền tập trung chú ý vào một căn phòng.
Cây cột này là một vật không thể thiếu trong cung điện, nó có thể điều tra ra tại sao trên bầu trời lại xuất hiện mây mù và sấm sét như vậy.
Nhưng mà, sau khi ông ta đã xác định được ở gian phòng kia, cũng là lúc hai mắt ông ta trừng lớn, miệng hít một ngụm khí lạnh.
Là hắn, trời ạ, tại sao hắn có thể rèn ra được một Thiên Kỵ vậy.
Ngay lúc ông ta đang không ngừng khiếp sợ, một thanh âm quen thuộc chợt vang lên ngay bên cạnh ông ta, đó là thanh âm thuần hậu của Nặc Y Nhĩ đại sư:
- Là ai đã rèn ra được Thánh khí Thiên Kỵ?
Khấu Nhuệ vội vàng quay đầu, nói:
- Nặc Y Nhĩ đại sư, là…
Ông ta do dự một chút, vẫn là nói ra sự thật:
- Doanh Thừa Phong đại sư.
- Ồ, lại là Doanh Thừa Phong.
Ánh mắt của Nặc Y Nhĩ lập tức phát sáng.
Tuy rằng vóc dáng của ông ta rất thấp, nhưng lại vô cùng rắn chắc. Thân thể đầy cơ bắp làm cho người ta có cảm giác mạnh mẽ, cường tráng.
Khấu Nhuệ cười khổ một tiếng, nói:
- Đúng vậy, chính là Doanh đại sư.
Ông ta lắc đầu nói:
- Biểu hiện gần đây của Doanh đại sư, đúng là ngoài dự đoán của mọi người.
Nặc Y Nhĩ cười ha hả, nói:
- Doanh Thừa Phong đã trở thành đại sư, vậy thì việc rèn ra được Thiên Kỵ Thánh Khí cũng được coi là một việc hết sức bình thường, ngươi không cần phải ngạc nhiên.
Khấu Nhuệ đáp lại một tiếng, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ.
Vừa mới đạt được danh hiệu đại sư, không ngờ chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi lại rèn ra được hai cái… không, là ba cái Thiên Kỵ Thánh Khí, hơn nữa còn là một bộ Thánh khí. Thành tích như vậy, đủ khiến cho phần đông các đại sư khác phải xấu hổ. Nếu như vậy vẫn chưa đủ để cho người ta chấn động, vậy thì ông ta thật sự không nghĩ ra còn có thứ gì đáng giá để cho ông ta kinh ngạc nữa.
Nặc Y Nhĩ ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói:
- Khả năng thiên phú của Doanh Thừa Phong rất tốt, trên người lại kế thừa bí pháp, sau này nhất định sẽ vượt qua cả ta và ngươi.
Khấu Nhuệ liên tục gật đầu, nói:
- Đó là điều đương nhiên.
Nhìn một cách đơn giản, vào độ tuổi này của Doanh Thừa Phong, chỉ biết là tiền đồ vô lượng, chắc chắn có thể tiến xa hơn cả giới hạn của một đại sư bình thường.
Chỉ có điều, trong nội tâm của ông ta, vẫn có một điều khiến cho ông ta vui vẻ mà ông ta không muốn cho người khác biết.
Doanh Thừa Phong chính là truyền nhân đời trước của kỵ sĩ Vương Điện hạ của Thánh giáo. Xem như đây chính là đệ tử do Thánh giáo bồi dưỡng ra, vì thế không thể nào giống với những đại sư bình thường từ bên ngoài đến được.
Người đứng ở đỉnh cao như vậy, mới có thể mãi mãi đứng ở trung tâm Thánh giáo.
Nhưng, nếu để cho ông ta biết được ý nghĩ thật sự trong lòng Doanh Thừa Phong, thì chắc chắn ông ta sẽ không bao giờ có cái suy nghĩ như vậy nữa.
- Ầm…
Đột nhiên, trên đỉnh đầu vang lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Hai người bọn họ đều ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, khi nhìn thấy mây mù và sấm sét trên bầu trời, sắc mặt bọn họ dần trở nên ngưng trọng.
Thiên Kỵ Thánh Khí một khi xuất hiện sẽ khiến cho trời đất xuất hiện hiện tượng lạ.
Mà ở bên trong Quang Minh Thánh giáo, biểu hiện rõ ràng nhất chính là sấm sét từ trên trời giáng xuống.
Chỉ ngắn ngủi trong vòng nửa tháng, ở nơi này đã xuất hiện liên tiếp ba lần sấm sét như vậy rồi. Nhưng sấm sét lúc này đây, dường như không giống với những lần trước.
- Đây là…
Khấu Nhuệ thì thào nói:
- Mây mù và sấm sét lúc này dường như dày hơn rất nhiều.
Ánh mắt Nặc Y Nhĩ đại sư chợt lóe lên, lúc lâu sau, ông ta đột ngột lên tiếng:
- Không đúng.
Khấu Nhuệ ngẩn ra, nói:
- Cái gì?
- Đây không phải là lực Thiên Kỵ bình thường.
Nặc Y Nhĩ đại sư đè thấp thanh âm nói:
- Nếu lão phu không nhìn nhầm, thì đây là lực Thiên Kỵ do hai vòng Thánh khí mang đến.
- Không thể nào.
Khấu Nhuệ không hề để ý đến hình tượng, hô to lên.
Ông ta cũng đã biết một chút về lai lịch của Doanh Thừa Phong, tên tiểu tử này là một thợ rèn thiên tài đến từ Linh Vực. Bởi vì lúc rèn ở Linh Vực, tạo ra được lực Thiên Kỵ, cho nên mới có tư cách trở thành niềm mơ ước của đám kỵ sĩ, tiến thẳng tới Thánh Giáo và tiến hành khảo hạch khả năng rèn ở Thánh Điện.
Kết quả là, Doanh Thừa Phong đã thành công rèn ra được Thiên Kỵ Thánh khí.
Khả năng thiên phú như vậy, cho dù nhìn từ phương diện nào, đều là một thiên tài đứng đầu.
Nhưng một thiên tài muốn trở thành đại tài thì vẫn cần phải có quãng thời gian để đúc kết và tích lũy kinh nghiệm.
Doanh Thừa Phong có thể rèn ra Thiên Kỵ Thánh khí, cũng đã là một thành tựu rất lớn rồi, nếu nói hắn có thể rèn ra được hai vòng Thiên Kỵ Thánh khí, đây chẳng phải là quá là thần thánh rồi sao.
- Khấu huynh, không biết Doanh Thừa Phong đã rèn ra đồ tốt gì rồi?
- Lôi vân trên bầu trời này không hề đơn giản, hẳn không phải là Thánh khí Thiên Kỵ thông thường đâu.
- Lão phu nhìn thì thấy giống hai vòng Thiên Kỵ Thánh khí.
- Là vị đại sư nào ra tay mà có thể rèn ra được hai vòng Thiên Kỵ Thánh khí, quá giỏi!
Mấy người khác từ trong Thiên điện đi đến, bọn họ đều cảm ứng được mây mù sấm chớp trên bầu trời, trong lòng không khỏi có chút cảm thán.
Trên thực tế, nếu chỉ là mây mù sấm chớp của Thiên Kỵ bình thường, thì những đại sư đó cũng không để ý như thế, thậm chí còn không thèm ra xem nữa.
Bởi vì bọn họ cũng không phải là người thường, hễ muốn trở thành đại sư rèn thì ít nhất cũng phải rèn ra được Thiên Kỵ Thánh khí, vì thế những người này cũng không xa lạ gì đối với Thiên Kỵ Thánh khí.
Nhưng, nếu nói đến hai vòng Thiên Kỵ Thánh khí thì đối với những người này, đó chính là một sự dụ dỗ rất lớn.
Nhìn thấy mọi người đều nhao nhao hỏi, Khấu Nhuệ chỉ có nước cười khổ một tiếng, nói:
- Các vị đại sư, mây mù và sấm chớp Thiên Kỵ lúc này đây, vẫn là do Doanh Thừa Phong đại sư làm ra đấy.
Khi ông ta nói ra những lời này, toàn bộ đại sảnh lập tức trở nên yên tĩnh không một tiếng động.
Tất cả mọi người đều trố mắt líu lưỡi mà nhìn ông ta, dường như là vừa nghe thấy một chuyện gì đó không thể tin nổi.
Một lúc sau, một người đè thấp thanh âm nói:
- Không phải mấy ngày trước, Doanh Thừa Phong đại sư mới rèn ra được hai kiện Thiên Kỵ Thánh khí sao?
Khấu Nhuệ gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Đây là Thánh khí thứ ba rồi. Ha ha, bổn tông xuất hiện một vị đại sư tài giỏi như vậy, thật sự là điều may mắn của tông môn.
Những lời khen ngợi này của ông ta là từ những lời từ đáy lòng, nhưng khi lọt vào tai những người khác thì lại mang theo những tâm tư khác nhau.
Năng suất cao. Đúng là năng suất cao. Đến lúc này mới hơn nửa tháng, mà đã có thể rèn ra ba kiện Thiên Kỵ Thánh khí rồi, nhìn khắp Quang Minh Thánh giáo, thì còn có ai có thể làm được như vậy nữa đâu.
Nói về khối lượng thì Nặc Y Nhĩ đại sư có lẽ là có thể vượt qua, nhưng nói đến tốc độ rèn Thiên Kỵ Thánh khí thì lại không thể nhanh hơn Doanh Thừa Phong đại sư được.
- Ầm…
Lại một tiếng nổ nữa truyền đến, làm cho tâm trạng mọi người đều trở nên kích động.
Một lão già ngẩng đầu, trong lòng nhẩm tính một chút, nói:
- Không phải, tốc độ và tổng số lượng mây mù và sấm chớp không hề tầm thường như mọi khi. Không biết đến tột cùng là Doanh Thừa Phong đã rèn ra loại Thánh khi thế nào nữa, làm sao lại tạo ra được lôi vân như thế này.
Thật ra, thân là những đại sư của Thánh Điện, bọn họ đều hiểu rõ một việc.
Đồ vật được rèn ra càng tốt bao nhiêu thì lôi vân Thiên Kỵ tụ lại càng lớn bấy nhiêu, uy lực cũng càng mạnh hơn, ngược lại là đồ vật không có chất lượng thì cho dù là muốn tạo ra lực Thiên Kỵ thì cũng chỉ là mộng tưởng hão huyền mà thôi.
Giống như đã được nhắc nhở, tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.
Bầu trời trên kia đã trở nên âm u. Từng dòng khí đen xì như mực cuồn cuộn lưu chuyển trên không trung. Cho dù là những người trong Thánh giáo Quang Minh, thì loại Lực Thiên Kỵ giống như ngàn tia sấm sét giáng xuống này cũng làm cho lòng người ta run sợ.
Lôi vân dần lan xuống phía dưới, giống như dưới những đám mây đó có một đôi bàn tay vô hình, chậm rãi đè đám mây khủng bố đó xuống dưới.
Trong lòng bàn tay của tất cả mọi người đều túa ra mồ hôi lạnh.
Nếu Doanh Thừa Phong đại sư vẫn không xuất quan, vậy thì bọn họ đành phải dùng lực lượng phòng vệ của cung điện để đối phó với đám mây mù và sấm chớp không ngừng ép xuống này rồi.
- Ầm, ầm…
Một tiếng vang lớn truyền đến, giống như đánh trực tiếp vào trái tim của mọi người, khiến cho sắc mặt của bọn họ đều biến đổi.
- Không đúng, cho dù là hai vòng Thiên Kỵ Thánh khí đi nữa, thì cũng không đến mức hung hãn như thế này chứ
Sắc mặt của hai vị bô lão trở nên âm trầm, chậm rãi nói.
Nặc Y Nhĩ đại sư vẫn một mực giữ im lặng, ông ta chăn chú nhìn lôi vân trên bầu trời, dường như đang tính toán điều gì đó. Lúc này, rốt cục cũng thở dài một hơi, nói:
- Mọi người nói không sai, lôi vân lần này có hơi mạnh mẽ hơn một chút. Ha ha Doanh đại sư cũng không phải là đang rèn hai vòng Thiên Kỵ Thánh khí bình thường, mà là hắn đang rèn chân khí đấy.
Mọi người đầu tiên là ngẩn ra một lúc, sau đó lập tức thảo luận ồn ào, trong mắt mỗi người đều mang một vẻ kinh hãi khó có thể tin được.
Khấu Nhuệ sửng sốt hồi lâu, ông ta gãi gãi đầu một lúc, dường như là nhớ ra điều gì, nói:
- Ta nhớ ra rồi, Doanh đại sư đã mang theo rìu lớn Thiên Kỵ mà Bá Vương đã ban cho vào đó. Nếu..
Ông ta dừng lại một chút, chỉ cảm thấy miệng có chút khô khốc, nói tiếp:
- Nếu Doanh đại sư muốn gia công lại lần nữa kiện Thiên Kỵ Thánh khí này, vậy thì sẽ dẫn đến mây mù sấm chớp cường đại như vậy cũng là điều đương nhiên.
- Khấu huynh, huynh nói Doanh Thừa Phong đại sư là muốn gia công lại lần nữa Thiên Kỵ Thánh khí ư?
Một vị đại sư kinh ngạc hỏi, mà những người còn lại đều dựng thẳng lỗ tai lên, cẩn thận lắng nghe, sợ để sót chữ một chữ nào đó.
Bọn họ đều là những đại sư, tất nhiên cũng hiểu được hàm ý của từ “gia công” đó, cũng biết rằng gia công lại lần hai một món Thiên Kỵ Thánh khí sẽ hết sức khó khăn.
Ít nhất, trong những người ở đây, cũng không ai dám cam đoan rằng mình có thể rèn ra hai vòng ngụy Thánh khí, lại càng đừng nói đến cái gì là Thánh khí thật.
- Lôi vân phải ép xuống, haiz, đáng tiếc.
Nặc Y Nhĩ đại sư khẽ thở dài.
- Mở cấm chế đi, chúng ta không thể để cho mây mù và sấm sét tiếp cận với cung điện trong vòng ba trăm thước.
- Vâng.
Trong lòng Khấu Nhuệ mặc dù có tiếc nuối, nhưng vẫn đi tới cây cột phía trước, giơ tay điểm vào một vị trí trên cây cột đó.
Nhưng mà, một khắc trước khi ngón tay của ông ta sắp chạm tới cây cột, trên người cũng đột ngột phát lạnh. Sau đó, ông ta nghe được trong tiếng nổ thật lớn kia, dường như có chút bất thường gì đó.