- Chính diện Kha Vương điện hạ, phản diện Ái Lệ Ti điện hạ.
Trong phòng, Doanh Thừa Phong đang cầm một đồng xu, tung cao cao. Miếng đồng xu đánh vòng trong không trung rơi xuống. Lúc tiếp xúc với mặt đất, phát ra âm thanh leng keng vui tai.
Doanh Thừa Phong đưa mắt nhìn qua, cười nói:
- Chính diện, vậy thì đi thăm hỏi Kha Vương điện hạ trước.
Sau khi về tới Rèn Thánh Điện, Doanh Thừa Phong nghỉ ngơi một ngày.
Tuy quyết đấu lần này cũng không có mang đến thương tích gì cho hắn. Nhưng đại chiến một trận với loài sinh vật chưa từng thấy như cây mây mặt quỷ, cũng có chút mệt mỏi.
Nhưng sau khi nghỉ ngơi một ngày, tinh khí thần của hắn đã hoàn toàn hồi phục. Nếu lúc này có một cây mây mặt quỷ lại đến, hắn cũng nắm chắc chém chết tại chỗ.
Hôm qua có hẹn với hai vị kỵ sĩ vương điện hạ, đương nhiên hắn không dám gửi bồ câu đưa thư cho kỵ sĩ vương điện hạ. Chỉ là đi thăm hỏi vị nào trước, quả thật là một sự lựa chọn khó quyết.
Đồ Kiến Vĩ trợn tròn đôi mắt, cứng họng líu lưỡi nhìn Doanh Thừa Phong.
Sử dụng cách này để giải quyết đi gặp vị kỵ sĩ nào trước. Doanh Thừa Phong tuyệt đối là người đầu tiên từ trước đến nay.
Hắn cười khổ một tiếng, nói:
- Doanh đại sư, ngài làm như vậy, phải chăng là có chút không đủ tôn kính với hai vị kỵ sĩ vương điện hạ.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Ta rất muốn tôn trọng hai vị kỵ sĩ vương điện hạ. Vậy nhờ ngươi nói cho ta biết, ta nên đi thăm vị nào trước.
Đồ Kiến Vĩ ngẩng ra hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, nói:
- Doanh đại sư, trí tuệ của ngài làm tại hạ vô cùng không phục, cái này quả thật là một cách giải quyết tốt nhất.
Kỳ thật với thân phận địa vị của Doanh Thừa Phong, cộng thêm tấm lòng xem trọng của hai vị kỵ sĩ vương điện hạ biểu đạt với hắn, bất luận hắn đi thăm hỏi vị nào trước đều không có quan hệ gì.
Đồ Kiến Vĩ nghĩ như vậy, cũng là có chút buồn lo vô cớ.
Doanh Thừa Phong phất tay, nói:
- Dẫn đường đi.
- Dạ. Đồ Kiến vĩ đáp một tiếng, liền vội dẫn đường, cùng Doanh Thừa Phong và Bá Vương đi ra khỏi Rèn Thánh Điện.
Ngoài Thánh điện, sớm có một chiếc xe ngựa hoa lệ chuẩn bị sẵn sàng.
Đây là xe ngựa chuyên dùng của Khấu Nhuệ đại sư, bất luận là hào hoa xa xỉ, hay là độ thoải mái, đều không thua gì xe ngựa trong Thánh giáo.
Kỳ thật, mỗi một vị đại sư đều có xe ngựa và hộ vệ dành riêng cho mình.
Chỉ là Doanh Thừa Phong chưa được Giáo Tông Bệ Hạ sắc phong, cho nên tạm thời chưa được trang bị.
Nhưng từ hôm qua sau khi xảy ra chuyện cây mây mặt quỷ, Khấu Nhuệ đại sư liền bất chấp giao phó chiếc xe ngựa này cho Doanh Thừa Phong sử dụng.
Cho dù hắn nhiều lần từ chối, nhưng Khấu Nhuệ đại sư lại vẫn kiên trì.
Doanh Thừa Phong rơi vào đường cùng, đành tiếp nhận hảo ý của đại sư.
Lúc này, khi bọn họ đến trước xe ngựa, vị xa phu đó lập tức cung kính vén màn xe lên.
Doanh Thừa Phong cũng không có lập tức đi vào, mà là quét mắt nhìn bốn tên kỵ sĩ xung quanh xe ngựa.
Bốn người này cũng không thuộc Thánh điện nào, mà là kỵ sĩ chuyên thuộc của Khấu Nhuệ đại sư. Mỗi một người bọn họ đều là kỵ sĩ trưởng tuyệt đỉnh, thậm chí là là tu vi gần tới kỵ sĩ đại công.
Trên tước vị còn có một bậc đại công, trên nữa chính là các kỵ sĩ vương điện hạ tôn quý.
Trên người của bốn vị kỵ sĩ này rạo rực sôi sục khí tức kinh khủng. Ngay cả Bá Vương nhìn thấy bọn họ cũng là đầy mặt ngưng trọng.
Mặc dù nó vừa tiến vào cấp tước vị, cũng không sợ năm tên kỵ sĩ trưởng canh giữ truyền tống trận, nhưng, lúc nhìn thấy bốn gã kỵ sĩ trưởng canh giữ xe ngựa, nó lại thu liễm khí tức hung hãn trên cơ thể, cũng không dám khiêu khích những người này.
Bởi vì nó cảm nhận được cường đại của bốn người này. Cho dù là lấy một chọi một nó cũng không có nắm chắc phần thắng gì.
Ánh mắt dừng lại trên người bọn họ hồi lâu, Doanh Thừa Phong chậm giọng nói:
- Cả bộ thánh khí.
Trên người bốn kỵ sĩ quả nhiên đều mặc nguyên bộ giáp trụ, hơn nữa còn đều là thánh khí cường đại. Tuy trong đó cũng có thánh khí Thiên Kỵ cấp nghịch thiên, cũng đủ làm mọi người nhìn mê tít mắt.
Một trong số đó khom người nói:
- Hồi Doanh đại sư, nguyên bộ Thánh khí trên người huynh đệ tại hạ đều là Khấu đại sư đích thân tạo ra.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, đi vào trong xe ngựa.
Bá Vương theo sau cùng vào, còn Đồ Kiến Vĩ lại lễ phéo gật đầu làm lễ với bốn người mới theo vào.
Y chính là Rèn Linh Sư cấp tước vị, đối với kỵ sĩ cùng cấp bình thường sẽ không đa lễ. Nhưng bốn kỵ sĩ này không giống, bọn họ đều là người bên cạnh Khấu đại sư, Đồ Kiến Vĩ tất nhiên không dám chậm trễ.
Sau khi vào xe, Doanh Thừa Phong than nhẹ một tiếng, nói:
- Khấu đại sư thật là tiền nhiều thế lớn.
Hắn có thể tạo ra cả một thánh khí cho Bá Vương, đó là vì hắn có ban tặng của Thánh Nữ điện hạ và các loại tài liệu của Đồ Kiến Vĩ đưa đến.
Nhưng sau khi cả bộ thánh khí của Bá Vương hiện ra, tài liệu trong tay Doanh Thừa Phong đã tiêu hao tám chín phần.
Nếu hắn vẫn muốn tạo ra cả bộ thánh khí cho người khác, vậy thì cần phải nghĩ cách gom đủ tất cả tài liệu. Chuyện này cũng không phải một sớm một chiều thì có thể làm được. Cho dù là hắn, cũng không dám bảo đảm ngày tháng cụ thể.
Nhưng Khấu Nhuệ đại sư lại trang bị xong cả bộ thánh khí cho bốn tùy tùng của mình. Tài lực như vậy, đủ để làm Doanh Thừa Phong không ngừng cảm thán.
Đồ Kiến Vĩ khẽ mỉm cười, áp giọng, nói:
- Doanh đại sư, ngài tuyệt đối sẽ không thua kém Khấu đại sư. Mục quang của y đảo một vòng quanh bốn bức từng. Khấu đại sư chính là dùng thời gian suốt 10 năm, mới thay đổi xong toàn bộ đồ cho tất cả tùy tùng bên cạnh lão. Nhưng theo ta thấy, ngài ít nhất có thể rút ngắn gấp đôi hoặc thời gian ít hơn nhiều.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, nói:
- Khấu đại sư có bao nhiêu kẻ tùy tùng.
Đồ Kiến Vĩ nghĩ ngợi một chút, nói:
- Không phải rất nhiều, cộng lại cũng chỉ hơn 20 mà thôi. Y dừng lại một chút, lại nói:
- Ngoại trừ hai vị kỵ sĩ cấp bậc công tước ra, người còn lại đều chỉ có tu vị tước vị.
Mí mắt của Doanh Thừa Phong giật lên, hắn làm thế nào cũng không ngờ, thủ hạ của Khấu đại sư lại có thực lực đáng sợ như vậy.
Kẻ tùy tùng tuy cũng là người của Thánh giáo. Nhưng bọn họ chỉ phục vụ cường giả mà mình đi theo, mà cũng không thuộc bất cứ Thánh Điện nào.
Đồ Kiến Vĩ thấp giọng nói:
- Kỳ thật, các đại sư trong mỗi một Thánh Điện đặc thù sẽ có 10 đến hơn 20 kẻ tùy tùng.
Doanh Thừa Phong cả kinh, nói:
- Nhiều như vậy, tu vi của những kẻ tùy tùng này thế nào.
- Tước vị là cơ bản, cường giả cấp công tước cũng không ít. Đồ Kiến Vĩ do dự một chút, nói:
- Nghe nói trong Đan Dược Thánh Điện có một vị Đan vương đại nhân, bên cạnh lão nhân gia ông có tùy tùng cấp bậc kỵ sĩ vương.
Doanh Thừa Phong hít vào một hơi khí lạnh. Kỵ sĩ vương, đây là cường giả cỡ nào, không ngờ muốn trở thành kẻ tùy tùng của người khác, thật là không thể tin nổi.
Bá Vương chậm giọng hỏi:
- Những tùy tùng này là từ đâu đến.
Nó là vật cưỡi của Doanh Thừa Phong, cũng xem là kẻ tùy tùng đầu tiên. Sau khi nghe được câu nói này, nhất thời cảm thấy trên người áp lực tăng cao.
Đồ Kiến Vĩ giải thích:
- Tùy tùng chủ yếu là các kỵ sĩ trưởng đến từ các điện. Y lắp bắp một cái, nói:
- Lúc mỗi một vị đại sư sinh ra, các điện đều sẽ phái ra kỵ sĩ trưởng ưu tú nhất cho đại sư lựa chọn. Một khi trở thành kỵ sĩ chuyên thuộc của đại sư, thì chính là vinh quang vô thượng của vị kỵ sĩ trưởng và tòa Thánh Điện này.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói:
- Có hạn chế danh ngạch các tùy tùng không.
- Không có. Đồ Kiến Vĩ cười nói:
- Kỳ thật, kỵ sĩ trưởng muốn trở thành tùy tùng theo bên cạnh đại sư rất nhiều. Đây là chuyện hầu như mỗi một kỵ sĩ trưởng đều mơ ước tha thiết. Nhưng, sau khi các đại sự có được lòng trung thành của tùy tùng, thì phải cung cấp đầy đủ bảo vật như trang bị, đan dược, phù lục, trận pháp cho bọn họ. Tuy các đại sư vô cùng giàu có, nhưng cũng không chịu nổi tiêu hao quá nhiều cho tùy tùng. Mỗi một vị đại sư đều có kế hoạch của mình, sẽ khống chế số lượng tùy tùng trong một phạm vi có thể chấp nhận.
Doanh Thừa Phong bật cười, nói:
- Ta hiểu rồi, cái này ngược lại là một cách rất tốt.
Trong đại sư cũng có chia ra cao thấp mạnh yếu. Đại sư năng lực yếu, có lẽ chỉ có thể chi trả được đồ trang bị và vật dụng cho mười kỵ sĩ trưởng. Nếu hạng như Khấu đại sư, số lượng tùy tùng của lão lại hơn cả hai chục.
Thực lực của một đại sư mạnh yếu, kỳ thật chỉ cần xem tùy tùng của họ ít nhiều, thì có thể đoán được.
Đồ Kiến Vĩ ha ha cười, nói:
- Doanh đại sư, lần này hai vị kỵ sĩ vương điện hạ mời ngài, có lẽ cũng sẽ đề cập tới chuyện này. Ngài không cần nhận lời, chỉ là tới lúc đó theo tâm ý lựa chọn kỵ sĩ trưởng là được.
Doanh Thừa Phong chau mày, nói:
- Đồ huynh, nếu ta chọn lấy kỵ sĩ trưởng của kỵ sĩ vương điện hạ. Thực lực của bọn họ há chẳng phải giảm đi rất nhiều, tại sao còn có thể hứng thú như vậy chứ.
Đồ Kiến Vĩ vội nói:
- Doanh đại sư có chỗ không biết, trong mỗi điện đều có thánh khí chuyên dùng. Uy năng của những thánh khí này rất hùng mạnh, được gọi là chí bảo cất giấu của mỗi Thánh điện. Nhưng, những thánh khí này cần linh sư cấp bậc đại sư tiến hành gìn giữ và cải tạo. Cho nên, mỗi một Thánh điện tạo quan hệ tốt với ít nhất một vị đại sư trở lên. Khóe miệng của y khẽ kéo lên, nói:
- Vả lại, cho dù kỵ sĩ trưởng rời khỏi Thánh điện đó, nhưng ở trong Thánh điện, vẫn có bằng hữu và người thân của họ. Ha ha, ở bên cạnh đại sư, nào có đạo lý chịu khổ. Chỉ cần bọn họ đủ năng lực, vậy giúp bằng hữu một phen, cũng không đáng là gì
Bá Vương biến sắc, nói:
- Ngươi nói là, những tùy tùng đó là tai mắt của các điện sắp xếp bên cạnh đại sư.
Sắc mặt của Đồ Kiến Vĩ đại biến, nói:
- Nói hươu nói vượn. Bọn họ một khi rời khỏi Thánh điện của mình, kể từ đó chỉ có một thân phận, đó chính là kẻ tùy tùng và thủ vệ bên cạnh đại sư. Bọn họ giúp đỡ bằng hữu, chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, ở đâu có mật báo gì gì, tự tìm đường chết.
Doanh Thừa Phong và Bá Vương lúc này mới thả lỏng một chút.
- Chủ nhân, ngài muốn bao nhiêu tùy tùng. Bá Vương rụt rè cẩn thận hỏi.
Doanh Thừa Phong chau mày, nói:
- Tùy duyên vậy.
Kỳ thật, bí mật trên người hắn không ít, cho nên cũng không muốn quá nhiều tùy tùng. Nhưng hắn càng hiểu rõ đạo lý nhập gia tùy tục. Nếu có người tặng bảo tiêu và đả thủ tới cửa, đương nhiên hắn phải tận sức tranh lấy lợi ích cho mình.
Ngay lúc Doanh Thừa Phong trầm tư, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại.
Vị kỵ sĩ đó mặc cả bộ thánh khí, trầm giọng nói:
- Doanh đại sư, cung điện của Kha Vương điện hạ đã tới rồi.