Tiếng thét dài dần nhỏ lại rồi tắt hẳn trong hư không. Doanh Thừa Phong đứng lên, trong mắt toát ra thần sắc hưng phấn không gì sánh nổi.
Cảm thụ được chân khí mênh mông mãnh liệt trong đan điền, trong lòng hắn chợt trào dâng tráng chí hào hùng trước nay chưa từng có.
Sau khi có Bá Vương Thương và Thiết Linh chi thạch, hắn đã có thêm một loại thủ đoạn trên bước đường thăng cấp. Hơn nữa, so với việc sử dụng đan dược đơn thuần thì nó càng thêm kích thích lẫn mang hiệu quả cao hơn nhiều.
Dù quá trình này có phần tanh máu nhưng đối với hắn mà nói, sự kích thích bằng giác quan cỡ đó chưa đủ để khiến tinh thần của bản thân hắn phải sụp đổ.
Đột nhiên, tai Doanh Thừa Phong khẽ giật. Hắn mơ hồ nghe thấy được một âm thanh rất nhỏ.
Thoáng biến sắc, hắn đảo mắt qua rồi vung tay thu thập tất cả nhanh như chớp, sau đó thi triển Quỷ Ảnh bộ pháp lướt xa huyệt động này tựa như quỉ mị. Hắn biết, nhất định tiếng thét dài trong lúc hưng phấn của mình đã vô tình hấp dẫn những kẻ xung quanh tới đây rồi.
Mặc dù hắn không sợ, nhưng lại càng không muốn rước thêm phiền toái vào thân.
Thân hình không ngừng phiêu hốt chạy vội trong rừng một cách linh hoạt. Lúc này, hắn cứ đi tới khắp nơi mà không có mục đích.
Chuyến vào Kỳ Liên sơn mạch lần này, mục đích quan trọng nhất của hắn là muốn lấy được một loại Hoạt tính lực có thuộc tính đặc biệt. Giờ đây chẳng những đã sớm hoàn thành việc phong ấn Thiết Linh chi lực vào trường thương sáo trang, hơn nữa còn nhân tiện tăng chân khí lên đến tầng sáu.
Kết quả như vậy, dù ngay cả bản thân Doanh Thừa Phong lúc trước nhất định cũng không dám nghĩ đến.
Hiện tại hắn vẫn rong ruổi khắp khu này, chỉ đơn thuần mang tâm lí muốn du lịch. Về phần gặp mặt Trầm Ngọc Kỳ… luận về phạm vi rộng lớn như Long Đầu Nham, Doanh Thừa Phong cũng không ôm bất kì hi vọng xa với nào vào chuyện này.
Chân khí cuồn cuộn dồn xuống hai chân không dứt, hắn đã phát hiện ra một việc khá bất ngờ. Đó chính là sau khi chân khí thăng cấp, lúc hắn thi triển Quỷ Ảnh bộ pháp thì dường như lại nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa uy lực của nó tựa hồ có khuynh hướng càng lúc càng mạnh.
Đây là một sự tiến bộ rất tự nhiên. Căn cứ theo sự lớn mạnh của chân khí thì uy lực của chiến kĩ đã tu luyện cũng được tăng lên như vậy.
Doanh Thừa Phong hưng phấn thử nghiệm, hắn tăng tốc chạy càng lúc càng nhanh.
Song có lẽ do vui quá hóa buồn. Lúc thân hình hắn xuyên qua một mảnh rừng rậm, trước mặt hắn bỗng dưng tối sầm lại. Một chiếc lưới lớn chợt phủ xuống từ mấy gốc cổ thụ mà không có dấu hiệu nào báo trước.
Nếu chỉ là Võ sĩ bình thường, dù có chiến lực vượt qua Doanh Thừa Phong chăng nữa, nhưng khi đối diện với tấm lưới lớn này thì cũng e khó lòng thoát khỏi.
Doanh Thừa Phong giật nảy người. Hắn không hề do dự mà tận lực quán thâu chân khí hùng hậu xuống đôi chân mình.
Trong chốc lát, chân của hắn tức thì phình to lên. Mũi chân nhẹ nhàng chạm đất, thân hình hắn bỗng hóa thành một vệt tàn ảnh, khi chiếc lưới lớn chưa trùm kín hẳn thì đã men theo một khe hở nhỏ giữa các mắt lưới mà xông ra ngoài bằng một tốc độ khó tưởng tượng.
“Kẻ nào!?”
Một tiếng quát đầy tức giận vang lên từ một khóc khuất, sau đó có bảy tám bóng người chợt xuất hiện vây lấy xung quanh.
Thân hình Doanh Thừa Phong chớp lóe liên tục, khi dừng lại thì đã bỏ xa những người này.
Phản ứng cực nhanh lẫn thân pháp quỉ dị của hắn đã vượt xa dự liệu của đám người nọ. Sắc mặt của họ tức thời trở nên nghiêm túc, thậm chí còn có mấy người đưa tay cầm binh khí, tùy thời chuẩn bị ra tay.
Trên mặt Doanh Thừa Phong lộ ra một nụ cười nhạt.
Nhóm người kia mai phục nơi này dù không hẳn nhằm vào hắn, nhưng nếu đã chạm trán mà hơn nữa còn xảy ra xung đột thì nhất định không phải là một việc tốt. Thêm vào đó, hiện giờ Doanh Thừa Phong đã thăng cấp tầng sáu nên cũng là lúc lòng tin tăng lên gấp trăm lần, tự nhiên không thể chấp nhận nhận bại lui dễ dàng như vậy.
Tuy nhiên, còn chưa đợi hắn đánh giá hết tất cả mọi người thì đã nghe được một giọng nói cực kì quen thuộc.
“Thừa Phong sư đệ, sao lại là đệ?”
Doanh Thừa Phong chợt giật mình giương mắt nhìn tới, sau đó vẻ mặt hắn tức thì trở nên vô cùng quái dị.
Vậy mà lại là Tam sư huynh Trương Xuân Hiểu của mình! Lúc này, thần sắc của Trương Xuân Hiểu cũng chứa đầy sự kinh ngạc lẫn khó tin, thoạt nhìn còn cổ quái hơn Doanh Thừa Phong đến mấy lần.
“Trương sư điệt, ngươi biết hắn?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Sau đó, một nam tử trung niên từ từ bước ra khỏi đám người.
Trung niên nam tử này có diện mạo anh tuấn, biểu hiện cho thấy ông ta là một nhân vật có vị trí cao đã quen ra lệnh, trong mỗi động tác đều biểu lộ khí thế uy nghiêm và sắc bén rất tự nhiên.
Trương Xuân Hiểu vội khom người, nói: “Hồi bẩm sư bá, hắn là cháu ruột của sư phụ và cũng là môn hạ đệ tử, Doanh Thừa Phong!” Dứt lời, gã xoay người đối diện với Doanh Thừa Phong mà nói: “Thừa Phong sư đệ, vị này là đồng môn sư huynh của sư phụ, Lâm Tự Nhiên sư bá. Đệ nhanh đến bái kiến!”
Ngay lập tức, Doanh Thừa Phong trở nên u u mê mê. Mặc dù hắn không e ngại nguy hiểm nhưng vẫn phải kiêng kị vài phần với đồng môn sư huynh của thúc thúc. Đối mặt với nhân vật như vậy, bất kể thế nào hắn cũng không thể hô đánh hô giết được.
Thầm cười khổ, hắn khom mình gần đến sát đất rồi nói: “Tiểu chất Doanh Thừa Phong, bái kiến sư bá!”
Sau khi hắn làm lễ, sắc mặt tất cả mọi người xung quanh đều trở nên hòa hoãn, không khí cũng đã không còn khẩn trương đến mức giương cung bạt kiếm như trước. Chẳng qua vẫn có một số người vẫn giữ sắc mặt hậm hực, dường như vẫn canh cánh trong lòng chuyện Doanh Thừa Phong đột nhiên xông vào nơi họ đã bố trí bẫy rập một cách tỉ mỉ.
Lâm Tự Nhiên ung dung gật đầu. Sau khi biết được thân phận của Doanh Thừa Phong, thần sắc tức thì biến đổi: “Không tệ! Đệ tử do Doanh sư đệ giáo dưỡng quả nhiên bất phàm! Thân pháp của ngươi rất không tệ đấy, học được từ đâu?”
Khi rõ ràng ngọn nguồn đồng môn sư huynh đệ, ông ta tự nhiên biết được Doanh Lợi Đức không am hiểu công pháp khinh thân nhưng tên sư điệt vừa trên trời rơi xuống này ở lúc nguy cấp đã biểu hiện một thân pháp huyền diệu lẫn tốc độ cực nhanh cực nhạy, đã khiến ông ta nhìn hắn bằng cặp mắt khác. Nếu đổi lại là mình, ông ta cũng không chắc chắn có thể làm được tốt hơn.
Cho nên, ông ta đã khẳng định bộ thân pháp này hẳn là không có xuất xứ truyền thừa từ sư đệ của mình.
Doanh Thừa Phong thầm nghĩ thật nhanh, cùng lúc mở miệng: “Tiểu chất từng lấy được một quyển công pháp chiến kĩ, nên đã tự học trong một thời gian ngắn.”
Hắn tự nhiên không thể kể lại cả quá trình vì sao mình lấy được Quỉ Ảnh bộ pháp ra, vì vậy mới đẩy hết cho việc tự học. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Lâm Tự Nhiên chợt giật mình, trong mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc, hỏi lại: “Ngươi là tự học thành tài?”
Doanh Thừa Phong gật đầu, nói rất nghiêm túc: “Không tính là thành tài, nhưng đúng là tiểu chất tự học.”
Sau khi nghe câu này, sắc mặt đám người Lâm Tự Nhiên cũng thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Mặc dù thời gian song phương tiếp xúc cũng chưa lâu nhưng có thể đến nơi này thì ai cũng chẳng phải là hạng người dễ nhằn. Tự nhiên ai cũng có thể nhận vừa khoảnh khắc Doanh Thừa Phong thoát thân vừa nãy là chuyện không đơn giản.
Hơn nữa, chuyện khiến bọn họ càng thấy khó tin hơn là, hết thảy đều do hắn từ học…
Một người trẻ tuổi đột nhiên cười ha ha rồi nói: “Trương sư huynh, thì ra môn hạ của Doanh sư thúc còn có một nhân vật tuyệt đại thiên tài như vậy! Vì sao trước nay ngươi chưa bao giờ nhắc đến thế?”
Sắc mặt Trương Xuân Hiểu lập tức trở nên xấu hổ. Thú thật, biểu hiện của Doanh Thừa Phong suốt mấy năm nay, gã là người tận mắt chứng kiến.
Tuy rằng trong hai lần đồng môn giác kĩ gần đây danh tiếng của hắn đã trở nên vang ội. Nhưng chuyện này vẫn không thể che dấu nổi thực tế Doanh Thừa Phong đã tu luyện đến năm năm mà chỉ dậm chân ở chân khí tầng một.
Người như vậy, trước mặt người khác gã còn che dấu không kịp, huống hồ cứ phải mở miệng rêu rao mỗi ngày cho người ta biết đây chứ?!
Doanh Thừa Phong tập trung nhìn lại thấy được gương mặt người trẻ tuối ấy giống Lâm Tự Nhiên mấy phần, đặc biệt là thần sắc tự tin trong mắt gã lại càng là độc nhất vô nhị.
Hắn khẽ cau mày, hỏi: “Các hạ là…?!”
Trương Xuân Hiểu vội nói: “Sư đệ, đây là con trai của Lâm sư bá, Lâm Tiểu Tú sư huynh. Đệ nhanh đến làm lễ ra mắt trước đã!”
Doanh Thừa Phong thầm cười khổ. Hắn đã sớm biết một khi đã nhận vị sư bá này thì sư huynh đệ sẽ kéo ra ùn ùn không ngớt. Giờ đây xem ra dự cảm này quả thực không sai.
“Tiểu đệ bái kiến Lâm sư huynh!” Khẽ ôm quyền thi lễ với Lâm Tiểu Tú, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói.
Lâm Tiểu Tú cười hắc hắc mà hoàn lễ. Gã nói: “Doanh sư đệ không cần đa lễ!” Ngừng lại một chốc, gã tiếp: “Có thể gặp được Doanh sư đệ nơi này chính là một việc rất tốt đấy!”
Doanh Thừa Phong liền giật mình, nhìn mọi người bằng ánh mắt không thể hiểu nổi.
Hắn lập tức phát hiện sắc mặt cả đám người, gồm cả Lâm Tự Nhiên và Trương Xuân Hiểu, đều hiện lên vẻ kinh ngạc lẫn vỡ lẽ ra chuyện gì đó.
Ung dung gật đầu, Lâm Tự Nhiên đột nhiên hỏi: “Doanh sư điệt, chuyện gì khiến ngươi vào Long Đầu Nham?”
Doanh Thừa Phong do dự một lúc bèn nói: “Tiểu chất tiến vào Long Đầu Nham vì muốn thí luyện.”
Sau khi nói câu này, trong tâm hắn không khỏi than khổ. Sở dĩ có thể đơn thân ra ngoài lần này, đó là đã mượn chiêu bài của Trầm Ngọc Kỳ. Nhưng sau khi gặp phải đám người Trương Xuân Hiểu thì câu nói dối này lại chẳng ngập ngừng, không hề mất tự nhiên.
Hắn hoàn toàn tưởng tượng được cảnh thúc thúc sau khi nghe được những lời này từ miệng đám người Lâm Tự Nhiên và Trương Xuân Hiểu, sẽ rống lên như sấm như thế nào.
Nhưng giờ khắc này, hắn không còn cớ gì khác để giải thích được cả.
“Thí luyện…” Lâm Tự Nhiên nhìn xoáy vào hắn rồi nói: “Doanh sư đệ đúng là tin tưởng ngươi đấy!” Ông ta đột nhiên cười phá lên: “Nếu môn hạ của lão phu cũng có người luyện được công phu khinh thân như vậy, lão phu ắt cũng an tâm rồi!”
Quỉ Ảnh bộ pháp Doanh Thừa Phong vừa thi triển trong nháy mắt trước cũng đã khiến cho cả đám người nơi này bị khuất phục, cho dù cường đại như Lâm Tự Nhiên cũng không hề ngoại lệ.
Cười hì hì, trong lòng Doanh Thừa Phong bỗng sinh ra một dự cảm xấu. Hắn trầm giọng nói: “Đa tạ sư bá đã khích lệ!” Nói xong bèn quay đầu hỏi: “Trương sư huynh, vì sao huynh lại đến Kỳ Liên sơn mạch?”
Trương Xuân Hiểu mỉm cười khẽ rồi đáp: “Ta phụng lệnh sư phụ theo Lâm sư bá xông xáo trong Kỳ Liên sơn mạch, gia tăng kiến thức.”
Doanh Thừa Phong tức thời hiểu ra. Sau khi Doanh Lợi Đức đưa ba đại đệ tử gia nhập Khí Đạo Tông thì đã cố ý sắp xếp cho họ tiếp tục tu luyện trong tông môn.
Ở Khí Đạo Tông mấy chục năm, Doanh Lợi Đức dĩ nhiên sẽ có mạch quan hệ của mình, phó thác Trương Xuân Hiểu cho một vị sư huynh nào đó chiếu cố, đây là chuyện trong dự liệu hai bên. Có điều là, có thể gặp nhau nơi này, chỉ có thể nói bằng hai chữ “trùng hợp”.
Lâm Tự Nhiên khẽ hắng giọng: “Doanh sư điệt! Nếu ngươi tới đây, hơn nữa còn gặp bọn ta thì coi như là một duyên phận.” Ông ta ngừng một lúc rồi trầm giọng tiếp: “Lão phu có một chuyện muốn mời ngươi tương trợ, chẳng biết có được hay không?”