Tạo Thần

Chương 705: Lôi đài số bốn




- Grào..
Đột nhiên, Bá Vương điên cuồng rống to một tiếng.
Thân thể nó không ngừng nhúc nhích, trong giây lát đã phồng lớn lên gấp mấy chục lần, biến thành một con quái vật cao chừng ba trượng.
Bộ mặt thật của Bá Vương chính là một đầu tinh linh thú, hơn nữa còn là tinh linh thú cấp cao nhất. Ở bên trong Động Thiên Phúc Địa, ngoài tên con cưng của đất trời biến thái Kim Cương Vương kia, nó thuộc hạng xưng vương xưng bá rồi.
Thời gian hơn ngàn năm dừng tại Tử Kim Cảnh đã khiến căn cơ của nó vững chắc vô cùng.
Một khi gặp được cơ duyên đột phá tước vị, lập tức sẽ là một trong các cao thủ tại đây. Uy năng của nó quá lớn, vượt xa tước vị bình thường.
Lúc này nó hiện ra nguyên hình, cả người giống như cự long thượng cổ, luồng hơi thở tỏa ra khủng bố, không gì so sánh nổi.
Đôi mắt nó lạnh như băng, không chút tình cảm nào đang nhìn chằm chằm vào Thượng Kiệt. Mặc dù nó không hề nói lời nào nhưng tất cả mọi người đều biết, lúc này Bá Vương đã cực kỳ tức giận, thiếu chút nữa là nhào tới cắn người rồi.
- Không tốt.
Vị Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà kia sắc mặt đại biến, liền vội vàng tiến lên, nói:
- Nơi đây không cho phép động thủ.
Nhìn ông ta giống như ngăn cản công bằng nhưng thực chất là đang âm thầm bênh vực đồng bạn.
Bởi vì ông ta biết rõ, nếu giờ phút này Bá Vương nổi điên, e rằng Thượng Kiệt ngay cả cơ hội đồng quy tận cũng không có.
Bá Vương hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chưa tiến hành quyết đấu, lão tử sẽ không ra tay.
Nó khẽ quát:
- Mau đi vào đi.

Mặc dù thân hình nó to lớn nhưng tâm tư lại cực kỳ kín đáo, tuyệt đối sẽ không làm việc gì khiến cho mình rơi vào cảnh túng quẫn.
Nếu như nó giết Thượng Kiệt ở giữa trận quyết đấu, dĩ nhiên sẽ không có ai nói điều gì. Nhưng nếu lúc này ra tay, vậy cho dù nó là vật cưỡi của Doanh Thừa Phong thì cũng vẫn bị trừng phạt nghiêm khắc.
Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà thở dài một tiếng rồi xoay người đi đến bên cạnh Thượng Kiệt, thấp giọng nói:
- Thượng huynh, vì sao ngươi phải khiến nó tức giận. Ôi, e rằng lần này nó khó có thể bỏ qua.
Tuy hai bên đã ước định quyết chiến, nhưng nếu Thượng Kiệt vừa tiến vào chiến trường liền nhận thua, như vậy chắc hẳn Doanh Thừa Phong cũng sẽ không đuổi giết tận tuyệt.
Nhưng lúc này, Thượng Kiệt đã toàn toàn chọc giận Bá Vương, muốn xoa dịu quan hệ hai bên gần như là chuyện không thể nào.
Tuy chưa chứng kiến nhưng kỵ sĩ họ Hà cũng đã mơ hồ cảm thấy, nếu bọn họ tiến hành quyết đấu, Thượng Kiệt chắc chắn sẽ bị Bá Vương đánh tới hài cốt không còn.
Khóe miệng Thượng Kiệt hơi nhếch lên, nói:
- Hà huynh yen tâm, tiểu đệ đã chuẩn bị một kiện chí bảo. Chỉ cần dâng vật ấy ra, Doanh Thừa Phong nhất định sẽ buông tha ta một lần đấy.
Khuôn mặt của Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà khẽ nhúc nhích, nói:
- Cái gì vậy?
Thượng Kiệt mỉm cười, cũng không nói tiếp.
Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà lập tức tỉnh ngộ. Đây là chuyện quan trọng liên quan đến tính mạng của y, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng tiết lộ.
- Hà huynh, tiểu đệ muốn làm phiền ngươi một việc.
Thượng Kiệt thấp giọng nói.
- Chuyện gì?
Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà do dự một chút rồi hỏi.
Tuy ông ta rất muốn trợ giúp đồng bạn của mình nhưng càng không muốn bởi vì chuyện này mà mình gặp nhiều rắc rối.
Đừng nói Doanh Thừa Phong là một vị rèn đại sư, chỉ bằng thực lực của Bá Vương cũng đủ để khiến ông ta kiêng kỵ.
Thượng Kiệt nói nhỏ:
- Ta muốn mời người sắp xếp cho chúng ta quyết đấu tại võ đài số bốn.
- Số bốn sao?
Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:
- Vì sao?
Ở bên trong thung lũng này có mười lôi đài quyết đầu, trong đó lôi đài thứ tư được đóng kín hoàn toàn. Sau khi đóng cửa, trừ khi là trận quyết đấu chấm dứt sẽ tự nhiên mở ra, nếu không người ở bên ngoài căn bản là không thể mở được. Hơn nữa, sau khi đóng cửa quyết đấu tràng này, hình ảnh bên trong sẽ khép kín hoàn toàn, người bên ngoài không thể nhìn thấy tình huống cụ thể ở bên trong.
Cho nên mặc dù có mười lôi đài nhưng hiếm khi mới có người nguyện ý sử dụng lôi đài số bốn.
Thượng Kiệt cười khổ một tiếng, nói:
- Hà huynh, ta muốn thỉnh tội với Doanh đại sư, hiến vật quý cầu mệnh, không phải là ngươi muốn đứng ngoài quan sát đấy chứ?
Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà giật mình, sau đó cảm thấy thoải mái.
Quả thật Thượng Kiệt là một vị Kỵ Sĩ Trưởng, tuy thân phận, địa vị kém xa Doanh đại sư nhưng dù gì cũng từng là thống soái của đại quân kỵ sĩ, vì Thánh giáo chinh phạt bốn phương.
Nếu chuyện y quỳ xuống đất cầu xin tha thứ lan truyền ra ngoài, cho dù là còn sống đi ra thì cũng không thể yên ổn ở lại trong Thánh điện.
Nhưng lúc này y cố ý chọc giạn Bá Vương để cho đầu mãnh thú nổi giận đùng đùng tiến vào lôi đài quyết đấu, như vậy sẽ không có ai nghi ngờ y dùng loại thủ đoạn này để cầu xin sự sống rồi.
Như vậy, sau khi y còn sống đi ra sẽ có thể đạt được sự thông cảm của Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ. Tuy không thể huy hoàng như trước kia nhưng ít nhất cũng sẽ không ảnh hưởng tới danh dự kỵ sĩ của y.
- Được rồi, ta sẽ sắp xếp.
Trong lòng Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà âm thầm khen lợi hại, rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý.
Đối với ông ta mà nói, đây chỉ là chuyện vặt mà thôi. Nhưng nếu có thể đổi được sự cảm kích của Thượng Kiệt, ngày sau nhất định sẽ có lợi ích lớn.
Nhưng ông ta không biết rằng, ngay sau khi mình đồng ý và xoay người đi, ở sâu trong đôi mắt của Thượng Kiệt bỗng lóe lên một tia đen đặc.
Đây là màu đen thuần túy, thể hiện một nguồn lực lượng quỷ dị không nói ra.
Nhưng nguồn lực lượng này cũng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất. Đừng nói là Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà, ngay cả đám người Doanh Thừa Phong cũng không hề phát hiện ra.
- Các vị, mời.
Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà hơi cúi người thi lễ, lại lần nữa dẫn đường.
Thân hình Doanh Thừa Phong nhoáng lên một cái đã nhảy lên người Bá Vương. Đầu Bá Vương hơi lay động, theo bản năng muốn quật ngã Doanh Thừa Phong. Nhưng nó lập tức nghĩ tới sự uy hiếp của Kim Cương Vương và bộ đồ thánh khí trên người, liền nhanh chóng đè ép ngọn lửa trong lòng xuống.
Nó há miệng rộng, mở đùi ra, hung hăng tiến về phía trước.
Mỗi bước chân nó đều dẫm thật mạnh, phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Thật ra, với thực lực của nó thì hoàn toàn có thể đi lại không tiếng động, những những tiếng ầm ầm phát ra lại như mang theo một nguồn ma lực thần kỳ nào đó, đánh thật sâu vào trong lòng mọi người, khiến uy thế của nó càng trở nên hung mãnh hơn.
So với con tuấn mã mà Thượng Kiệt đang cưỡi kia, tuy không biến thành hạng tôm tép nhưng trong ánh mắt bọn họ cũng trở nên sợ hãi hơn rất nhiều. Vật cưỡi của hai bên lập tức được phân biệt cao thấp rõ ràng.
Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà dẫn bọn hắn tiến vào trong sơn cốc, chậm rãi đi dọc theo đường núi.
Tuy thung lũng này rất lớn nhưng tốc độ của đám người bọn họ cũng không chậm, trong phút chốc đã tới trước một đài cao.
Đài cao này cách mặt đất một trượng nhưng khi nhìn lên, phạm vi chỉ vẻn vẹn có mấy trượng mà thôi.
Bá Vương nháy mắt vài cái, nói:
- Chỗ quyết đấu này quá nhỏ, lão tử không thể xoay người ở trên đấy được.
Đối với cường giả bình thường, tòa đài cao này cực kỳ rộng rãi đấy. Nhưng đối với quái vật khổng lồ như Bá Vương thì lại là quá nhỏ.
Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà khẽ mỉm cười, nói:
- Bá Vương, ngươi hiểu lầm rồi, tại mỗi lôi đài của chúng ta đều có được lực lượng không gian thủ hộ. Ở dưới đây ngươi cảm thấy nó rất nhỏ, nhưng nếu tiến vào trong đó sẽ thấy không gian bên trong rộng lớn dị thường.
Ông ta quả quyết nói:
- Sau khi các ngươi tiến vào, nếu cảm thấy trói buộc thì cũng có thể yêu cầu thay đổi.
Lúc này Bá Vương mới gật đầu một cái. Nó nhìn chằm chằm vào Thượng Kiệt đang cưỡi trên lưng ngựa, nhếch miệng nhe răng cười độc ác. Sau đó tám cột trụ ầm ầm mở ra.
Trong tích tắc Bá Vương xuyên thấu qua không gian xung quanh lôi đài, thân thể đột nhiên nhỏ lại.
Giống như nó vừa xuyên qua một lối đi thần kỳ, lúc xuất hiện, ước chừng đã nhỏ đi hơn mười lần.
Nhưng mọi người đều không cảm nhận được loại biến hóa quỷ dị này. Bởi vì trong mắt bọn họ, không hề phát sinh bất kỳ dị biến nào, thân thể của bọn họ vẫn tràn đầy sức mạnh.
- Uỳnh…
Một tiếng nổ vang truyền tới từ một phương khác.
Ngay sau đó, không gian trước mặt chợt vỡ ra, Thượng Kiệt đang cưỡi con tuấn mã phá không mà đến.
- Grào…
Lập tức, Bá Vương điên cuồng hét lên một tiếng, mở lớn miệng ra, muốn tiến lên cắn xé.
Tuy đã chiếm được nguyên bộ thánh khí, nhưng lúc này nó căm hận Thượng Kiệt vạn phần, muốn dùng lực lượng cắn chết y ngay tức khắc.
Nhưng đúng lúc này, Thượng Kiệt đột nhiên vươn tay ra, hô to:
- Chưa bắt đầu quyết đấu. Nếu như ngươi vi phạm quy định, chắc chắn sẽ bị Giáo Tông Bệ Hạ trừng phạt nghiêm khắc.
Một ngụm kia của Bá Vương lập tức được giữ lại trong không trung. Nó nháy hai mắt, trong lòng không ngừng nghi ngờ.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ tham gia quyết đấu. Hơn nữa, bởi vì thực lực quá hùng mạnh cho nên không ai nói tỉ mỉ cho bọn hắn biết quy tắc quyết đấu.
Cho nên, bọn họ cũng không thể phán đoán những lời này của Thượng Kiệt là thật hay giả.
Sau khi thở phào nhẹ nhõm một hơi, Thượng Kiệt vội vàng nói:
- Doanh đại sư, lúc ở trong cửa hàng đan dược, tại hạ đã đắc tội ngài, kính xin ngài thứ lỗi.
Doanh Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Khi nào quyết đấu mới có thể bắt đầu? Có cần người làm trọng tài không?
Đột nhiên trên mặt Thượng Kiệt hiện lên một nụ cười quỷ dị. Y chậm rãi nói:
- Thật ra, ta lừa các ngươi đấy. Bởi vì trận quyết đấu của chúng ta đã bắt đầu rồi.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ rùng mình. Hắn mơ hồ cảm giác được có chuyện bất thường.
Bá Vương nổi giận gầm lên một tiếng. Tới lúc này, nó mới biết mình đã bị đối phương trêu chọc, tức giận đến sôi máu. Nó liền bước nhanh chân, muốn lập tức giẫm đạp về phía đối phương.
Nhưng đúng lúc nó nhấc chân lên, đột nhiên lại bị xiết chặt.
Chẳng biết từ lúc nào, trên mặt đất đã có vô số nhánh dây màu đen.
Không ai biết những nhánh dây mầu đen này xuất hiện ra sao, nhưng chúng nó như những con trăn lớn đang quấn quanh đùi Bá Vương và không ngừng lan tràn lên phía trên.
Thượng Kiệt vừa kiếm cớ kéo dài thời gian, chính là vì để phóng ra đám nhánh dây quỷ dị này.
- Hừ, cút đi cho lão tử.
Bá Vương nổi giận gầm lên một tiếng, kiệt lực giẫy giụa.
- Xẹt.
Nhánh dây lập tức đứt gẫy, nhưng không đợi Bá Vương thoát khỏi, những nhánh dây mới đã sinh ra, không ngừng cuồn cuộn vọt lên, lại tập trung trên người Bá Vương.
Bá Vương liên tục rống lên, sức lực toàn thân được dùng đến cực hạn nhưng vẫn không thoát khỏi đám cành dây màu đen này.
Doanh Thừa Phong chau mày, biểu hiện của Thượng Kiệt vượt ngoài dự liệu của hắn.
Không ngờ người này không cầu xin tha thứ, ngược lại là dừng một loại lực lượng thần bí tiến hành công kích.
Hơn nữa, không ngờ đây lại là nguồn lực hắc ám.
Hắn mơ hồ cảm thấy, chắc chắn Thượng Kiệt còn mang trong mình một bí mật long trời lở đất đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.