“Giết! Giết! Giết!”
Doanh Thừa Phong quát lớn, chân bước như bay, xung quanh hắn ánh hồng phất phới tung trời.
Hắn đi qua nơi nào, nơi ấy trở thành núi thây biển máu. Trong phạm vi một trượng hai xích quanh thân thể hắn, không một con Dã lang nào có thể sống sót. (1trượng = 3,33m ; 1 xích = 33,3cm)
Mặc dù Bá Vương Thương có uy lực vô song nhưng khuyết điểm lớn nhất chính là hao tổn chân khí quá nhiều. Đừng nói là cao thủ chân khí tầng năm, cho dù là những cao thủ hàng đầu có chân khí tầng mười cũng không thể phát tận cùng huy uy lực của thương pháp này trong thời gian dài được.
Nhưng sau khi có Thiết Linh chi lực, một võ sĩ nhỏ nhỏ chân khí tầng năm như Doanh Thừa Phong lại giống như sở hữu một động cơ vĩnh cửu, luôn luôn giữ vững được trạng thái mạnh mẽ nhất, khiến cho bầy sói vây khốn hắn lớp bị giết, lớp bị thương vô cùng thảm trọng.
Ba canh giờ… Chỉ sau ba canh giờ, trường thương trong tay Doanh Thừa Phong vẫn vung lên như trước, từng luồng khí nóng truyền tới khiến cho chân khí của hắn vẫn luôn ở trạng thái đầy đủ.
Không những thế, thậm chí hắn còn cảm nhận được Bá Vương thương trong tay càng lúc càng tỏa ra khí tức nóng rực. Không khí xung quanh cũng vậy, tràn đầy khí tức như hỏa diệm sơn. Hắn thoạt cảm thấy kỳ quái, dường như Bá Vương thương đã dung hợp với cơ thể của mình, hơn nữa còn sinh ra trạng thái cộng minh trước giờ chưa từng có.
Lúc này, hắn và Bá Vương thương giống như một ngọn núi lửa đang bị áp chế. Nhưng nó bắt đầu rục rịch, hơn nữa còn ở trạng thái có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Đôi mắt đột nhiên sáng rực, Doanh Thừa Phong quát lớn một tiếng, trường thương trong tay quét một vòng với tốc độ hung mãnh không gì sánh kịp. Chỉ một lát sau, một luồng lửa nóng màu đỏ từ mũi thương phát ra.
Đây là Hỏa chi lực, Hỏa chi lực mạnh mẽ đến cự độ! Luồng Hỏa chi lực này một khi phóng ra liền đốt cháy hết tất cả, không có gì có thể ngăn cản.
Bầy sói phát ra vô số tiếng kêu thảm thiết, mười trượng xung quanh Doanh Thừa Phong đột nhiên biến thành biển lửa. Vô số cự lang toàn thân bốc cháy bỏ chạy về phía xa. Bọn chúng lăn lộn trên mặt đất, lăn qua lăn lại để dập tắt lửa trên người. Nhưng chúng bi ai phát hiện ra, thứ lửa này giống như bám chặt trên người chúng, cho dù có giãy dụa thế nào thì cũng không thể làm cho thế lửa yếu bớt được một phân.
Không những thế, thứ lửa này còn giống như ôn dịch có thể phát tán khắp nơi. Cứ hễ vừa chạm phải một con cự lang khác thì ngọn lửa lại lan sang, khiến cho càng lúc càng nhiều cự lang bị cuốn vào trong biển lửa.
Mặc dù sự thiêu đốt lan truyền này đã mất đi uy lực không gì không đốt cháy lúc ban đầu nhưng vẫn tạo thành thương vong rất lớn không thể bù đắp cho bầy sói.
Liệt diễm đỏ rực không ngừng thiêu đốt, vô số Cự Lang gào thét thê thảm. Nghe những tiếng gào thét đó, ý chí chiến đấu của đám Cự lang từ từ biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi và hoảng loạn.
Đột nhiên, hỏa tường màu đỏ tách ra, Doanh Thừa Phong cầm Bá Vương thương đạp từng bước, mở ra một con đường từ trong liệt hỏa.
Nơi nào hắn đi qua, ngọn lửa nơi ấy tự động tách sang hai phía. Hắn giống như một Chiến thần đến từ viễn cổ, toàn thân tràn đầy chiến ý ngập trời, vĩnh viễn không thất bại.
Bầy sói dao động.
Những con Cự lang này mặc dù hung hãn, độc ác nhưng dù sao chúng vẫn là sinh vật bình thường. Bọn chúng có thể không hề ý tới những con sói đã chết, thâm chí xác của đám đồng bọn còn trở thành đại tiệc ngon lành cho những con còn sống. Nhưng bất cứ chuyện gì cũng có giới hạn. Khi số lượng thương vong của bầy sói đạt tới mức nào đó, thì cho dù Lang Vương ở xa kia cũng không thể duy trì sự thống trị của mình được nữa.
Không biết là con cự lang nào cụp đuôi chạy đầu tiên. Sau đó là con thứ hai, thứ ba, thậm chí nhiều hơn nữa bắt đầu lùi lại. Bầy sói giống như thủy triều rút xuống, nhanh chóng rời xa Doanh Thừa Phong
“Hú…u…u…”
Lang Vương ở phía xa hú lên đầy bi thương oán độc. Nó giống như một đạo hắc quang từ trên sườn núi xông xuống, lao nhanh về phía Doanh Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong thở hổn hển từng hơi dài. Sau ba giờ chém giết, mặc dù chân khí trong cơ thể vẫn tràn đầy như cũ nhưng cả thể lực lẫn tinh thần của hắn đều đã cực kỳ uể oải. Nhưng điều khiến hắn không tưởng tượng nổi chính là thân thể mặc dù đau nhức, đầu óc choáng váng giống như sắp ngất đi, nhưng khi nhìn thấy Lang Vương lao xuống, chỉ trong nháy mắt hắn lại trở nên hưng phấn.
Cổ tay khẽ lật, nâng Bá Vương Thương lên ngang ngực. Sau đó, hắn quát khẽ một tiếng, chủ động đón đầu Lang Vương đang xông tới.
Lang Vương đang ở giữa không trung, đột nhiên dùng lực uốn thắt lưng một cái, ngoặt người với tư thế cực kỳ cổ quái, tránh thoát được Bá Vương Thương kinh khủng do Doanh Thừa Phong đâm tới.
Lang Vương bổ nhào về phía trước, tràn đầy khí thế xả thân một đi không trở lại. Đập vào mắt Doanh Thừa Phong là hàm răng sắc nhọn cùng đầu lưỡi đỏ tươi đang lao tới.
Chân khí trong cơ thể Doanh Thừa Phong vận chuyển nhanh chóng, điên cuồng dồn xuống hai chân. Đôi chân của hắn lập tức biến lớn.
“Bốp…”
Bàn chân đạp mạnh xuống mặt đất, thân thể biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Lang Vương hung hãn cắn vào cổ Doanh Thừa Phong, nhưng nó lập tức phát hiện, thứ mình cắn trúng không phải cơ thể của loài người mà chỉ là một tàn ảnh.
Nó liều mạng giãy dụa thân thể, muốn thay đổi phương hướng nhưng bên người bỗng vang lên một tiếng xé gió bén nhọn. Ngay sau đó, một bóng thương màu đỏ đã tàn nhẫn đâm xuyên qua thân thể nó. Sự đau nhức nhanh chóng lan tràn ra từng bộ phận trong người. Một loại lực lượng giống như ma quỷ không ngừng hút lấy máu thịt và lực lượng sinh mệnh của nó.
Ngay cả một tiếng kêu rên cũng không kịp phát ra, nó đã tắt thở bỏ mình.
“Ô…”
Đàn sói ở cách đó xa xa không chịu nổi loại cảm giác sợ hãi kinh khủng này. Bọn chúng xoay người, chạy nhanh về phía núi.
Doanh Thừa Phong quay đầu nhìn về phía bọn chúng bỏ chạy, trong lòng dâng lên cảm giác hào hùng. Hắn cất tiếng cười dài, cực kỳ sảng khoái.
Chẳng qua, chỉ một lát sau, hắn dừng cười rồi nhanh chóng phân giải trường thương cất lại vào trong hộp,sau đó mới thi triển Quỷ Ảnh bộ pháp biến mất khỏi hiện trường.
Lúc Doanh Thừa đại chiến với bầy sói, tràn ngập khí tức hung ác và bạo ngược ở hiện trường đã sớm kinh động những cường giả ở phụ cận, nhưng không có người nào chạy tới dò xét mà ngược lại còn tránh đi. Cho đến khi mọi thứ hoàn toàn bình tĩnh thì mới có người lục tục chạy tới.
Chỉ là, sau khi thấy vô số núi thây biển máu ở đây, sắc mặt mọi người đều tái nhợt, không còn chút máu.
“Làm sao có thể thế này được? Là vị đại nhân nào ra tay đây, lại giết sạch đàn sói ở nơi này?”
“Hắc hắc! Đám sói này nhờ vào ưu thế số lượng lớn mà cũng được coi như bá chủ một phương ở Long Đầu Nham. Bất kỳ nhân loại nào xông vào trong lĩnh vực của bọn chúng, ít nhất có ba phần trong số đó chết thảm. Hừ hừ, nhất định là bọn chúng đã giết hại con cháu của một vị đại nhân nào đó, khơi dậy lửa giận của vị đại nhân kia nên khiến vị ấy tới đây trả thù.”
“Lão Từ, nhãn lực của ngươi tốt nhất, có thấy rõ được là vị đại nhân nào ra tay hay không?”
“Sao mà thấy được! Bầy sói ở đây nhiều như vậy, ta cũng không dám tới gần chịu chết!” Một nam tử trung niên lắc đầu đáp: “Ta chỉ nhìn thấy một vùng đỏ rực. Vùng hồng ản này có uy lực tuyệt luân, bầy sói có vây quanh bao nhiêu cũng chỉ có đường chịu chết.” Y ngừng một chút, trong lòng vẫn còn kinh sợ mà nói tiếp: “Vùng hồng ảnh này cuối cùng hóa thành một bức tường lửa rừng rực, đốt cháy rất nhiều cự lang. Thật sự là vô cùng lợi hại!”
Đám người quanh hắn nhìn nhau, một người khẽ thở dài nói: “Vị đại nhân kia chắc chắn là sử dụng linh khí Sư cấp mới có được uy năng mạnh mẽ như vậy.”
Vài ngày sau, biến cố ở cốc Dã Lang được truyền ra xôn xao. Những người vào núi đều biết được chuyện đàn dã lang ở đây vì chọc giận một vị đại nhân nào đó mà bị đuổi giết. Nhất thời, số người đến đây du lịch tăng vọt. Bọn họ đều mơ đến chuyện thử vận may xem có thể gặp được siêu cấp cường giả, người phát ra liệt diễm hỏa tường màu đỏ trong truyền thuyết hay không.
---o0o---
Những chuyện này Doanh Thừa Phong hoàn toàn không hay biết gì. Sau khi thu gọn binh khí, hắn lập tức rời khỏi hiện trường.
Thiết Linh chi lực của Bá Vương thương mặc dù có thể nói là nghịch thiên, nhưng loại năng lực này chỉ có thể phát huy công dụng khi đối phó với đám người yếu hơn vây công mà thôi. Nếu như hắn phải chiến đấu với vị cường giả nào đó có chút thành tựu thì kết quả sẽ hoàn toàn khác.
Hoặc là hắn có hao tổn hết chân khí thì Bá Vương thương cũng không thể làm tổn thương đối phương được.
Chiến thắng bầy sói không khiến cho Doanh Thừa Phong bị che mắt, ngược lại còn làm hắn càng thêm tỉnh táo. Thực lực hiện giờ của hắn còn chưa đủ mạnh để hắn có thể không cần kiêng sợ. Tất cả nên thu mình một chút thì tốt hơn.
Không bao lâu sau, hắn đã trở lại u cốc, hơn nữa còn ngồi xếp bằng trong huyệt động. Đến lúc này, hắn mới chính thức thả lỏng. Mà tinh thần vừa thả lỏng, cảm giác mệt mỏi tới cực điểm liền ập tới một cách mãnh liệt.
Trong vòng ba canh giờ, số dã lang chết trong tay Doanh Thừa Phong đã không thể đếm hết được. Mà tương ứng với điều đó, tình hình bản thân hắn cũng không mấy lạc quan.
Mặc dù có lực lượng thần kỳ của Thiết Linh chi thạch bổ sung chân khí nhưng cả thân thể lẫn ý chí tinh thần của hắn đã đạt đến cực hạn có thể chịu đựng rồi. Dù sao, hắn cũng là người, chứ không phải một vị thần có động cơ vĩnh cửu.
Chém giết trong thời gian dài như vậy đủ để hút cạn toàn bộ lực lượng của bất kỳ người nào. Huống hồ có nhiều sinh linh chết dưới tay hắn như vậy, loại tinh thần trùng kích này cũng không thể xem nhẹ. Nếu như ở bên trong thân thể này không phải là một linh hồn có kinh nghiệm hai đời thì có lẽ hắn đã sớm hỏng mất trong vòng vây của bầy sói rồi.
Doanh Thừa Phong kiểm tra thân thể một chút, khuôn mặt khẽ giật giật. Trên bộ giáp kia có hơn mười vết xước trắng bạc. Những dấu vết này đều được lưu lại khi chiến đấu với đám cự lang.
Tuy rằng Bá Vương thương cuồng bạo vô song nhưng phát huy trong thời gian dài như vậy vẫn khiến cho bầy sói có thời cơ để lợi dụng. Chẳng qua, đám dã lang xui xẻo kia cũng không thể nghĩ được, trên tay Doanh Thừa Phong không những có binh khí đáng sợ mà ngay cả đồ phòng ngự cũng mạnh mẽ như vậy. Cho nên, khi đám dã lang công kích đến hắn chỉ để lại một chút bạch ngân chứ không thể làm tổn thương hắn được.
Sau trận chiến này, Doanh Thừa Phong càng thêm hiểu rõ tầm quan trọng của trang bị. Nếu như trên người hắn không có thêm hai loại linh khí sáo trang này thì bầy sói ở cốc Dã Lang sẽ không bị chém giết gần hết mà bỏ chạy, còn hắn thì có lẽ sẽ vĩnh viễn ở lại nơi đó.