Tạo Thần

Chương 66: Gặp lại bầy sói




Bên ngoài cửa động truyền tới vô số tiếng gió rít sắc bén, trong khi đó Doanh Thừa Phong bên trong huyệt động thu mình lấy thế, rút trường kiếm và tấm thuẫn nhỏ ra nhanh như chớp.

Khẽ vung tay, thân hình hắn đã được bảo vệ hoàn toàn bởi một rừng kiếm hoa.

Sau đó, bất chợt có vài điểm hàn tinh bay vụt vào huyệt động rồi va chạm kịch liệt với kiếm hoa, sức mạnh của nó làm người ta khó có thể tin được. Mặc dù chân khí của Doanh Thừa Phong vẫn phóng ra vô cùng vô tận nhưng cũng không cách nào hóa giải hoàn toàn.

Kiếm quang trong tay vừa mới có dấu hiệu dừng thì một đạo hàn tinh đã theo khe hở đâm thẳng tới.

Có điều, Doanh Thừa Phong đã sớm chuẩn bị, hắn rụt cổ tay rồi giương tấm thuẫn nhỏ chắn trước ngực, chặn đạo hàn tinh đó lại.

Cổ tay khẽ run lên, Doanh Thừa Phong chợt giật mình thầm kinh trước hãi sức mạnh của nó.

Hắn đảo mắt, ngay lập tức cất cái xác Đoạt Mệnh Phong vô dụng vào hộp gỗ, bắt đầu thi triển Quỷ Ảnh bộ pháp chạy ra khỏi huyệt động bằng tốc độ nhanh nhất.

Khẽ liếc mắt nhìn về phía sau, hắn không khỏi hít vào một luồng khí lạnh.

Xung quanh cửa động là một mớ linh khí nổ vụn hỗn độn. Linh khí nổ tung đã tạo thành lực phá hoại vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

Loại năng lượng này không hề kém chút nào so với thuốc nổ hạng nặng kiếp trước.

Hắn thầm kêu may mắn. Nếu vừa rồi không phải hắn nhanh tay lẹ mắt vứt trường kiếm ra ngoài mà cứ tùy ý để trường kiếm nổ tung trong huyệt động thì…lúc này sợ là hắn đã biến thành một cái xác máu thịt bầy nhầy không rõ hình dạng.

Thoáng nghe ngóng một chút, dường như có âm thanh rất nhẹ truyền đến từ phương xa.

Doanh Thừa Phong không chút nghĩ ngợi liền quyết định chạy tới nơi an tĩnh.

Mặc dù hắn cũng không gây ra tội ác tày trời gì nhưng cũng không muốn chạm mặt với người khác dưới tình huống này.

Sau khi hắn rời đi không lâu, mấy người kia rốt cuộc cũng tới nơi. Có điều khi họ thấy rõ cảnh tượng bừa bãi này, sắc mặt ai nấy đều đại biến bèn lập tức xoay người rời đi, không ai tình nguyện ở lại chỗ này thêm chút nào nữa.

Việc linh khí thất khống* dẫn đến nổ tung tạo thành uy lực đáng sợ đã làm cho tất cả mọi người chết khiếp.
*Thất khống: không thể khống chế

---o0o---

Đây là một sơn cốc tương đối rộng lớn, Doanh Thừa Phong đi dạo xung quanh gần nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được nơi ẩn thân từng có người ở.

Trí Linh, ghi chép sao rồi?” Hắn tràn trề hy vọng hỏi.

“Đã ghi chép xong!” Trí Linh hơi không cam lòng nói: “Đáng tiếc phẩm chất của thanh trường kiếm kia quá kém, không thể dung nạp nhiều linh lực, nếu không ta nhất định có thể quán linh thành công.”

Mặc dù nó không phải nhân loại, nhưng không biết có phải vì bị ảnh hưởng từ Doanh Thừa Phong hay không mà vẫn vô cùng háo thắng. Cho dù biết rõ thanh trường kiếm này chỉ là vật thí nghiệm nhưng nó vẫn muốn quán linh thành công một cách hoàn mĩ.

Doanh Thừa Phong bật cười, nói: “Trí Linh, việc thanh trường kiếm ấy nổ tung là một chuyện tốt.”

“Chuyện tốt?” Trí Linh không hiểu gì hỏi.

“Đúng vậy! Ngươi cảm thấy khi nổ tung nó sinh ra uy lực như thế nào ư?”

“Rất mạnh!” Trí Linh thành thật đáp.

Doanh Thừa Phong sáng mắt lên, nói: “Ngươi suy nghĩ một chút xem, nếu như chúng ta chuẩn bị vài món ám khí như vậy thì…”

Trí Linh tức thì im lặng. Mặc dù năng lực tính toán và thiết kế của nó cao hơn Doanh Thừa Phong, nhưng về sự sáng tạo thì còn lâu mới bằng.

Cười hắc hắc liên hồi, Doanh Thừa Phong nói: “Trí Linh, ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy. Trước tiên chúng ta quán linh Bá Vương Thương đã.” Hắn dừng một chút rồi tiếp: “Lần này ngươi nhất định phải thành công!”

Thanh trường kiếm cướp được trên người Lý đại ca chỉ thuộc loại linh khí quèn nhất, nhưng một khi nổ tung thì lại sinh ra sức mạnh lại vô cùng ghê gớm khiến ngay cả Doanh Thừa Phong cũng phải hết hồn mất vía.

Nếu như Bá Vương Thương nổ tung thì…

Doanh Thừa Phong không dám nghĩ nhiều tới cảnh tượng này.

Nếu như đụng phải tình huống như thế, sợ là không kịp chạy trốn, chắc phải chôn cùng thanh cự thương này.

Như nhìn thấu sự đăm chiêu của Doanh Thừa Phong, Trí Linh an ủi: “Ngươi yên tâm, có ta ở đây nhất định có thể thành công!”

Doanh Thừa gật đầu, nói: “Hy vọng như thế…”

Hắn tự tay lấy hộp dài ở phía sau xuống rồi mở ra, liền ráp xong ba đoạn Bá Vương Thương.

Binh khí này dài đến một trượng hai thước, uy phong lẫm liệt. Cũng chính vì nó có thể tích như thế mới có thể dung nạp được nhiều linh lực.

Nhẹ nhàng vuốt ve thân thương, ánh mắt Doanh Thừa Phong hiện lên một tia cuồng nhiệt.

Sau khi học tập Bá Vương Thương pháp, hắn liền si mê cây thương này.

Nam nhân mà, tất nhiên luôn muốn sử dụng thần binh lợi khí tràn đầy khí phách! Sau khi đã dùng qua Bá Vương Thương thì Doanh Thừa Phong đã giảm đi hứng thú đối với những loại linh khí khác.

Dù sao, so sánh với Bá Vương Thương hung mãnh ngoan lệ thì trường kiếm chỉ xem như loại binh khí ẻo lả.

Chân khí trong cơ thể đột ngột giảm mạnh, dưới sự điều khiển của Trí Linh liền xuất hiện một luồng lực lượng kỳ dị tràn đầy.

Một bóng người nhàn nhạt chợt xuất hiện trong đầu.

Sau khi thu nạp đại lượng chân khí, Trí Linh liền sinh ra một cái phân liệt thể, bên trong nó tràn ngập Thiết Linh chi lực hùng mạnh.

Nhẹ nhàng vung tay điểm vào mũi thương.

Không biết có phải do chính tay hắn quán linh trường thương hay không mà giữa hắn và Bá Vương Thương lại có một sự liên hệ thần kỳ khó có thể hình dung.

Mũi thương vô cùng sắc bén khi chạm tới đầu ngón tay của hắn cũng không tạo thành thương tổn gì, ngược lại sự liên hệ thần kỳ đó lại khiến hắn hưởng thụ không ít.

Có điều, ngay sau đó Doanh Thừa Phong liền tập trung tinh thần, rót phân liệt thể của Trí Linh vào bên trong trường thương.

Phân liệt thể này khi tiến vào bên trong trường thương tức thì biến thành một luồng năng lượng dung nhập vào đồ án linh văn.

Bên trong đồ án linh văn vốn đã chứa đựng hai loại lực lượng thuộc tính bất đồng. Dưới sự khống chế hoàn mỹ của Trí Linh, chúng đã dung làm một thể. Giờ phút này, khi cảm nhận được ngoại lực, tức thì rục rịch như muốn chống cự kiệt lực.

Tình huống này Doanh Thừa Phong đã sớm đoán được, hơn nữa còn có cách giải quyết.

Trải qua nhiều lần quán linh, tiếp theo là dung hợp nhiều loại linh lực, Trí Linh đã có thể tính toán thành thạo các loại thuộc tính bất đồng. Cho nên khi nó đưa phân liệt thể tiến vào trường thương, vô số tia lực lượng dao động sóng kỳ dị cũng đồng thời xuất hiện.

Khi loại ba động này dày đặc, cũng là lúc trường thương bắt đầu sáng lên.

Bên trong các tia sáng này, màu trắng tượng trưng cho sự sắc bén, màu đỏ tượng trưng cho ngọn lửa, còn có một loại khí tức màu đen nhàn nhạt dưởng như rất khó phát hiện.

Ba loại lực lượng bất đồng cùng một chỗ, dưới sự dẫn đường của năng lượng do Trí Linh phóng ra đã dần dần giao hòa...

Doanh Thừa Phong lẳng lặng cảm ứng quá trình này, mặc dù đây cũng không phải lần đầu tiên nhưng hắn vẫn toát mồ hôi lạnh.

Bởi vì loại lực lượng ba động này là kết quả mô phỏng dựa trên công thức tính toán của Trí Linh, tuy nói khả năng tính toán của nó rất khủng khiếp nhưng ngay cả bản thân nó cũng không dám đảm bảo lần tính toán này chính xác một trăm phần trăm.

Mà một khi thất bại thì kết quả…

Quả thực Doanh Thừa Phong không dám tưởng tượng!

Có điều, chuyện hắn lo lắng cuối cùng cũng không phát sinh.

Suốt một canh giờ giao hòa, lực lượng ba động hoạt tính bên trong Bá Vương Thương rốt cuộc cũng lắng xuống, cuối cùng đã hoàn toàn yên tĩnh.

Doanh Thừa Phong thở hắt ra một hơi. Hắn dễ dàng cảm ứng được bên trong thanh trường thương kinh khủng này lại có thêm một loại lực lượng mới hoàn toàn bất đồng.

Thành công!

Tên Trí Linh này thật là số một! Chỉ tính toán thông qua công thức có sẵn mà đã chính xác như vậy, đương thời e rằng không ai có thể sánh được.

Hồi lâu sau, rốt cuộc Doanh Thừa Phong mới từ từ bình tâm lại.

Hắn khoanh chân xếp bằng,lập tức phục dụng một viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan. Theo đại lượng nhiệt lưu chảy xuôi trong cơ thể, chân khí của hắn cũng nhanh chóng hồi phục.

Vầng thái dương đã trôi dần về phía Tây kéo theo một ngày sắp hết. Doanh Thừa Phong vươn mình đứng dậy, tinh thần lực của hắn đã khôi phục tới trạng thái đỉnh phong.

Khẽ điểm nhẹ mũi chân, Bá Vương Thương tức thì bắn lên trời.

Thanh trường thương khổng lồ như thế tất nhiên có trọng lượng không nhẹ. Nhưng hiện giờ Doanh Thừa Phong đã là tiểu cao thủ chân khí tầng năm, cộng thêm nguyên nhân chính bởi hắn cùng với trường thương đã sinh ra loại liên hệ thần kỳ.

Hắn cảm giác thanh trường thương này tựa như hòa thành một thể với mình, vì thế cho nên trọng lượng cỡ này hắn vẫn có thể chịu được.

Cước bộ như bay, chỉ mấy bước hắn đã rời khỏi sơn cốc, liền chọn hướng khác mà mau chóng chạy tới.

Bên trong khu vực Long Đầu Nham thì ở đâu cũng tồn tại nguy hiểm, nhưng mức độ thì khác nhau.

Mặc dù Doanh Thừa Phong có Bá Vương Thương nhưng hắn cũng không dám cuồng vọng mà đến khiêu chiến Đoạt Mệnh Phong, chuyển hướng tiến vào một ngọn núi với ý định tàn sát không nương tay trong lãnh địa của bầy sói.

Đây là một mảng núi rừng tương đối hoang vu, cây cối thưa thớt, hầu như không thấy được một gốc đại thụ chọc trời nào.

Sở dĩ Doanh Thừa Phong lựa chọn nơi này vì tất nhiên mức độ nguy hiểm cũng không cao, hơn nữa chủ yếu là địa hình ở đây không ảnh hưởng nhiều tới trường thương trong tay hắn.

Bá Vương Thương mặc dù dũng mãnh tuyệt luân, nhưng dù sao nó cũng dài một trượng hai thước, nếu ở bên trong rừng rậm nguyên thủy thì sẽ rất khó phát huy được hết uy lực.

“Huýt…”

Doanh Thừa Phong ngẩng đầu, đột nhiên phát ra tiếng huýt sáo vang dội khắp nơi.

Tiếng thét dài này giống như thùng thuốc nổ, nhất thời đưa tới vô số tiếng gầm rống giận dữ.

“Hú… u… u…”

Bên tai có vô số tiếng sói tru không dứt, nghe thanh âm thì hình như bọn chúng đang nhanh chóng chạy tới đây.

Doanh Thừa Phong chém giết mấy chục đồng bọn của chúng rồi cao chạy xa bay, thời gian cũng không dài. Bầy sói cũng là sinh vật thù dai, làm sao có thể quên được giọng nói và mùi vị trên cơ thể hắn đây.

Cho nên, sau khi ngửi được mùi cừu nhân dám mò tới cửa khiêu khích, bầy sói liền trở nên điên cuồng.

Đôi mắt Doanh Thừa Phong phát hào quang rực rỡ. Hắn cười dài, nhẹ nhàng xoay trường thương nửa vòng, rốt cuộc toàn thân đã tỏa ra khí tức tàn nhẫn.

Hắn không hề sợ hãi mà tiến ra nghênh đón bầy sói đang phóng từ phương xa tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.