Tạo Thần

Chương 641: Dị tượng thiên địa




Ánh mắt của Doanh Thừa Phong liếc nhìn lò rèn bị vỡ vụn một chút, hắn cũng không hề dừng lại liền thu trở về.
Tuy rằng vật ấy quý báu, nhưng trong mắt nhân vật như hắn cũng chỉ là thứ bình thường. Hơn nữa lúc này hắn còn nhớ linh giáp trong tay này vẫn chưa hoàn thành xong.
Cổ tay khẽ chuyển, Minh Linh châm đã xuất hiện trong tay.
Tuy rằng không phải là lần đầu tiên khắc chữ hoa văn vào đồ văn, hơn nữa toàn bộ bức đồ án linh văn cũng đã hiểu rõ ràng, nhưng một khắc hạ châm, trong lòng hắn vẫn khẽ run rẩy một chút.
Bởi vì một bức hoa văn này cũng không đơn giản.
Đây cũng không phải là đồ án Doanh Thừa Phong tìm thấy trong Khí Đạo Tông hay là Thánh Đường Linh Đạo, mà đồ vật này là do hắn lừa gạt được từ chỗ của Đan Lô Khí Linh.
Không những thế, bộ đồ án này còn được Trí Linh cải tiến, hấp thu toàn bộ năng lực hấp thu đại địa chi lực của Kim Cương Vương vào trong đó.
Đương nhiên, bất kể là Trí Linh hay là Đan Lô Khí Linh đều không thể phục chế hoàn mỹ loại sức mạnh này, chỉ có thể đủ để tiến hành một chút bắt chước đơn giản mà thôi. Nhưng cho dù như thế cũng đã khiến uy năng của bộ linh văn đồ án này tăng lên rất nhiều.
Thế nhưng, linh văn càng có sức lực hùng mạnh thì đồ án cũng càng thêm phức tạp.
Cái này là do Đan Lô Khí Linh đề xuất, hơn nữa linh văn đồ án được miêu tả lại tuyệt đối là thứ phức tạp nhất mà Doanh Thừa Phong đã từng gặp.
Tuy rằng trước đây hắn đã thí luyện hai lần, nhưng lúc thật sự động thủ lại vẫn có chút khẩn trương.
May là Trí Linh trong đầu vẫn có được sức lực như trước kia, dưới sự khống chế của nó, đường linh văn kia không hề có chút lệch lạc, tổng thể bố cục lại đạt đến một loại nghệ thuật rất cao.
Suốt ba canh giờ, chân khí trong cơ thể Doanh Thừa Phong giống như mặt nước.
Nếu không phải tu vi chân khí hiện giờ của hắn đã đạt tới Hoàng Kim Cảnh đỉnh cao, không thì có thế nào cũng không thể chống đỡ được.
Rốt cục, trên Minh Linh châm hiện ra một tia hào quanh xinh đẹp. Đây là một bước cuối cùng, sau khi kết thúc một bước này, bức đồ án hoàn chỉnh lập tức được trải rộng một cách hoàn mỹ phía trên linh giáp.
- Bá…
Trên linh giáp vang lên một thanh âm kỳ dị, sau khi tất cả chữ linh văn được khắc vào đồ vật xong, bộ dáng này của linh giáp lập tức bắt đầu thu hút sức lực thần bí nào đó trong thiên địa, và bắt đầu phát sinh dị biến.
Ánh sáng lốm đa lốm đốm từ từ hiện lên chung quanh. Bên trong những điểm sáng này ẩn chứa sức lực khó có thể tưởng tượng.
Chúng nó hoặc là ngưng thực rất nặng, hoặc là loang loáng như nước và phóng thích ra hàn ý nồng đậm. Sau khi những điểm sáng này hiện ra từ trong hư không, lập tức bắt đầu phiêu đãng xung quanh linh giáp.
- Bá bá bá….
Thanh âm kì lạ kia dần dần rõ nét, và hóa thành từng hiện tượng lạ bày ra trước mắt Doanh Thừa Phong.
Mà hắn lại không hề biết, lúc này bên trong Khí Đạo Tông đã không còn bình tĩnh nữa.
Trên không của phòng rèn, đột nhiên xuất hiện một cột sáng cự đại, trụ quang này như là từ trên trời giáng xuống và kéo dài tới chân trời, cho dù là người có nhãn lực cũng đừng mơ có thể nhìn thấy điểm cuối của cột sáng.
Đồng thời, vô số tinh quang tràn ngập xuống nước, bọn chúng bắt đầu lắc lư phiêu dật xung quanh cột sáng, giống như nhiều đóa hoa lay động trong gió, tạo thành một cảnh đẹp khôn cùng.
Người thứ nhất nhìn thấy một màn như vậy liền cao giọng la lên. Chỉ trong khoảng nửa khắc, tất cả mọi người trong tông môn đều đi ra. Bọn họ tròn mắt líu lưỡi nhìn một cảnh tượng này, thậm chí có người còn quỳ xuống tại chỗ, dập đầu quỳ lạy với phương hướng truyền tới kỳ quan xinh đẹp này, và mang theo dáng vẻ cung kính cầu nguyện.
Phương Phù, Phong Huống và các đại lão trong Khí Đạo Tông đã sớm hội tụ đầy đủ.
Chỉ có điều, ánh mắt bọn họ nhìn về phía trụ quang này đều có chút khác biệt.
- Hàn sư đệ, đây là do Thừa Phong dẫn đến sao?
Phong Huống nghiêm nghị hỏi.
Hàn trưởng lão cười khổ nói:
- Phong sư huynh, tiểu đệ chỉ biết Doanh trưởng lão đang sử dụng gian phòng rèn này.
Mặc dù hắn không dám khẳng định, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được ngụ ý của hắn. Nếu bên trong gian phòng này chỉ có một mình Doanh Thừa Phong, như vậy người có thể tạo ra dị tượng bực này hiển nhiên cũng chỉ có một mình Doanh Thừa Phong mà thôi.
Phong Huống nhẹ nhàng kéo chòm râu của mình, chân mày khẽ nhăn lại, nói:
- Cái này đến tột cùng là cái gì vậy?
Bản thân của hắn chính là một vị thợ rèn sư đứng đầu, am hiểu nhất là rèn Linh Binh. Nhưng hắn lại chưa từng nghe nói qua, lúc rèn linh khí sẽ có vô số quang minh lớn từ trên trời giáng xuống.
Đột nhiên, một luồng hàn ý nồng đậm được khuếch tán từ trong cột sáng kia, lúc ban đầu luồng hàn ý này cũng không hề mãnh liệt, như thế là như có như không. Nhưng thời gian cột sáng duy trì càng dài thì càng rõ ràng hơn.
Bọn họ đều là nhân vật cao cấp nhất trong tông môn, lúc này đứng cách cột sáng không xa không ngờ lại cảm nhận được hàn ý xâm thể nhàn nhạt.
- Không tốt.
Sắc mặt Phương Phù biến hóa, nói:
- Lập tức thông báo cho các môn hạ phụ cận, lập tức rời đi.
Mọi người khẽ rùng mình, vài vị thái thượng trưởng lão có địa vị thân phận thấp nhất liền rời đi làm việc.
Tu vi của bọn họ kém cỏi nhất, đã có chút không thể chống cự được khi hàn ý càng ngày càng tăng dần, lúc này có cớ liền lập tức rời khỏi.
Chỉ một lát sau, xung quanh lập tức trở thành một mảnh đất trống trải lớn, mà những mộn hạ Khí Đạo Tông đó cũng không hề phản kháng lại đối với mệnh lệnh này.
Dù sao thì cột sáng vừa quỷ dị lại hùng mạnh này cũng xông thẳng lên trời, chỉ cần là người có nhãn lực liền có thể thấy được.
Đối với việc mình không biết, mọi người đều có một loại cảm giác sợ hãi mãnh liệt, cho nên một khi lệnh được ban xuống, mọi người liền lập tức thi hành.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ chính là, trụ quang kia lại không tiếp tục khuếch tán, mà hàn ý lạnh thấu xuongs dường như cũng chỉ ở trong một khu vực nhất định, chỉ cần không tới gần, sẽ không ai cảm ứng ra được hàn khí mà ngay cả cường nhân Hoàng Kim Cảnh cũng khó có thể chịu được.
Suốt một canh giờ sau, trụ quang kia đột nhiên chấn động kịch liệt, giống như là có một bàn tay khổng lồ không ngừng khuấy ở bên trong.
- Ầm…
Sau đó, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, cột sáng kia nổ tung tóe, hóa thành vô số hào quanh xông vào trong phòng phía dưới.
Sắc mặt đám người Phương Phù biến hóa, tuy rằng bọn họ không rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được sức lực khổng lồ ẩn chứa trong cột sáng này.
Sức lực to lớn như thế, bất chợt xâm nhập vào trong phòng chính là chuyện vô cùng đáng sợ.
Nếu luồng sức lực này lập tức bị bạo phát, như vậy thì ngay cả Hoàng Kim Cảnh đỉnh cao cũng không thể chịu đựng được.
Thân hình Phong Huống chợt lóe, đi tới phía trước phòng rèn.
Phương Phù đưa tay ra kéo một cái, chỉ là chậm một bước nhưng không ngờ lại không thể ngăn lại. Hắn cắn răng một cái, tiếp tục đánh tiếp.
- Ba…
Phong Huống xuất ra một chưởng mở tung cửa, hai mắt hắn trợn lên, chân khí cuồn cuộn trên người, khí tức mênh mông.
Nhưng sau khi hắn nhìn rõ ràng tình huống trong phòng liền khẽ ngẩn ra, khí tức kích động kia lập tức lặng lẽ biến mất.
Trong phòng, Doanh Thừa Phong cầm linh giáp trong tay, trên mặt hắn mang theo tươi cười cực kỳ hài lòng. Chỉ có điều, thời điểm nghe tiếng mở cửa liền kinh ngạc quay đầu lại, giật mình hỏi:
- Sư tổ, có chuyện gì vậy?
Phong Huống ngượng ngùng thu tay về, nói:
- Thừa Phong, ngươi rèn thế nào rồi?
Doanh Thừa Phong cười ha hả nói:
- Sư tổ, đây là linh giáp do đệ tử rèn ra, ngài mau đến xem thử đi,
Phong Huống cẩn thận gật đầu một cái, đi tới trước mặt hắn, rất nghiêm túc nhìn lại.
Đây là một bộ áo giáp màu trắng, ở phía trên áo giáp khắc hoa văn tinh tế. Cho dù với nhãn lực của hắn cũng không thể biết được tác dụng của hoa văn này.
Trọng yếu nhất trong linh văn chi đạo chính là hoa văn, từng hoa văn đều có được tắc dụng đặc biệt kỳ diệu. Thế nhưng, có thể thuận lợi khắc sâu đồ án hoa văn một cách hoàn mỹ trên linh văn hay không, lại chính là một khảo nghiệm lớn nhất đối với một Linh Sư.
Khắc chữ thành công vào đồ vậy, linh khí này liền có thể có được linh văn bí pháp hùng mạnh, nhưng nếu như lỡ tay, như vậy thì giá trị của linh khí sẽ giảm sút đi rất nhiều, thậm chí còn có thể trực tiếp luyện chế ra một phế phẩm.
Cho nên, sau khi thấy áo giáp, Phong Huống cũng không trực tiếp xem xét mà lại vô cùng cẩn thận xem xét Doanh Thừa Phong.
Hắn nhìn thấy tươi cười vô hạn trên mặt Doanh Thừa Phong, lúc này trong lòng mới buông lỏng.
Có thể khiến Doanh Thừa Phong cao hứng như thế, vậy thì vật ấy không thể nghi ngờ là đã thành công.
Nhận lấy linh giáp, Phong Huống thử đưa một luồng chân khí vào trong đó. Nhưng hắn lập tức cảm ứng được có một luồng sức lực cường đại bắn ngược ra, gần như đánh văng cả bàn tay của hắn.
Trong lòng của hắn khẽ động, chân khí trên bàn tay gia tăng vài phần. Nhưng bất kể hắn sử dụng nhiều sức lực thế nào thì phản lực trên linh giáp liền lớn đến bấy nhiêu.
Chỉ là mấy hơi thở, hắn liền hoảng sợ phát hiện, không ngờ chính mình cũng không thể áp chế nổi linh lực bắn người của áo giáp.
Doanh Thừa Phong đột nhiên đưa tay, nhẹ nhàng khoác lên phía trên áp giác.
Lập tức, sức lực khiến Phong Huống sợ hãi bắt đầu suy yếu, cũng là chậm rãi biến mất không thấy.
Phong Huống thở dài một hơi, ánh mắt của hắn lại ngưng tụ đến phía trên linh giáp, nặng nề nói:
- Tốt, một kiện linh giáp siêu cấp.
Bảo vật này, bất kể là năng lực phòng ngự, hay là phản lực đều vượt qua cực hạn mà một vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh có thể đạt tới. Không cần hỏi cũng biết, cấp bậc của linh khí này vượt xa so với tưởng tượng của bọn họ.
Có lẽ đây chính là một linh khí Tử Kim Cảnh trong truyền thuyết.
Doanh Thừa Phong khẽ cười nói:
- Đa tạ sư tổ đã khích lệ.
Phong Huống ngơ ngác một chút, ánh mắt của chút nghi ngờ, đột nhiên nói:
- Thừa Phong, ngươi không được lừa ta, khối áo giáp này là do tự ngươi rèn ra sao?
- Vâng.
Doanh Thừa Phong cười nói:
- Đệ tử lừa ai cũng không thể lừa ngài.
Phong Huống chậm rãi gật đầu, nói:
- Vậy ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, áo giáp này có phải đã đạt tới Tử Kim Cảnh phải không?
Doanh Thừa Phong do dự một chút, nói:
- Đúng là Tử Kim Cảnh.
Kỳ thật, ở trên người của hắn không chỉ có một kiện linh khí Tử Kim Cảnh. Nhưng đáng tiếc chính là, Linh Binh Tử Kim Cảnh dùng để phòng ngự chỉ có mỗi món này mà thôi.
Phong Huống lắp bắp một chút, ánh mắt rơi xuống phía trên linh giáp, thì thào tự nói:
- Áo giáp này thật sự là Tử Kim Cảnh sao?
Doanh Thừa Phong cười khổ nói:
- Đúng vậy sư tổ, đây chính là linh giáp Tử Kim cấp hàng thật giá thật đấy.
Phong Huống như người mới từ trong mộng tỉnh lại gật đầu, hắn lôi kéo Doanh Thừa Phong thật mạnh, trong đôi mắt có kích động khó có thể che giấu.
- Thừa Phong, Khí Đạo Tông chúng ta từ trước đến nay, ngươi chính là một Linh Sư đầu tiên có thể rèn ra linh khí Tử Kim cấp.
Phong Huống cười dài một tiếng, nói:
- Lão phu có thể tận mắt nhìn thấy, vậy thì cuộc đời này cũng không uổng phí, không cần phải thất vọng nữa, ha ha….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.