Tạo Thần

Chương 633: Người hầu mới




Nội tâm Bát Trảo Quái Thú nhất thời run rẩy, nó mơ hồ cảm nhận được một tia bất ổn.
Bước chân lập tức ngừng lại, nhưng nó cũng không lập tức rời đi mà dùng ánh mắt thương hại nhìn cường giả nhân loại kia vẫn như cũ lao đi thật nhanh.
Tiểu tử này, dám trực diện đối đầu Kim Cương Vương. Thật là không biết sống chết.
Song, ý nghĩ này của nó vừa xuất hiện thì mắt cũng trợn tròn.
Bởi vì một màn trước mắt khiến cho nó không thể tiếp nhận.
Cái tên tiểu tử loài người kia đến trước mặt Kim Cương Vương, mà Kim Cương Vương lại hướng cánh tay khổng lồ cùa mình về phía nhân loại mà nghênh đón.
Chính là, một màn kế tiếp cũng không phải là cảnh thân thể người này biến thành thịt băm ngay bên dưới bàn tay khổng lồ. Hai chân hắn nhẹ nhàng nhảy lên, cứ như vậy nhảy lên tới tay của Kim Cương Vương, tiếp tục nhảy lên phần cánh tay đi đến vai, rồi vững vàng đứng trên vai của Kim Cương Vương.
Đứng trên vai của Kim Cương Vương….
Nội tâm Bát Trảo Quái Thú phát lạnh, nó tuyệt đối không tin, chỉ bằng chút thực lực của nhân loại nhỏ bé lại có thể làm được đến nông nỗi này dưới sự kháng cự của Kim Cương Vương.
Hắn có thể đứng được trên ấy khẳng định là do Kim Cương Vương không cự tuyệt.
Mà trên thực tế cũng đúng là như thế, Kim Cương Vương vẫn như cũ đứng yên tại chỗ. Đối với việc có thêm một nhân loại vừa xuất hiện trên vai mình hoàn toàn không có ý tứ kháng cự.
Người này đứng trên vai Kim Cương Vương, cùng với Kim Cương Vương dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nó.
Tại trong ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đó rõ ràng mang theo chút châm chọc.
Nếu chỉ có mỗi ánh mắt của tên nhân loại này mà nói, vậy việc đầu tiên Bát Trảo Quái Thú muốn làm chính là xông lên xé tên tiểu gia hỏa này thành từng mảnh nhỏ.
Nhưng lại thêm một Kim Cương Vương sâu không lường được, nó nhất thời chùn lại.
Cúi thấp đầu xuống, Bát Trảo Quái Thú thấp giọng hậm hực:
- Kim Cương Vương, Ngài sao có thể ở cùng một chỗ với con người?
Tuy rằng nó tận lực hạ thấp thanh âm nhưng âm thanh như cũ vẫn vang dội như tiếng sấm.
Kim Cương Vương không chút kiêng nể cười hô hố nói:
- Bởi vì ta thích nên mới ở chung một chỗ với con người. Haha, Bát Trảo, ngươi có ý kiến sao?
Bát Trảo Quái Thú vội vàng lắc đầu, nói:
- Kim Cương Vương đã hiểu lầm, nếu nhân loại này được ngài coi trọng, tôi cũng sẽ không làm thương tổn hắn ta nữa. Vậy xin cáo từ.
Tám cái móng vuốt của nó từ từ di chuyển về phía sau, đồng thời trong lòng quyết định chủ ý, khi trở về liền mang tin tức này lan truyền ra ngoài. Khiến đám đồng đồng loại ở Tử Kim Cảnh cẩn thận không làm tổn thương đến nhân loại này. Nếu không may chọc cho Kim Cương Vương nổi giận thì cả bọn lãnh đủ xui xẻo.
Song, sắc mặt Kim Cương Vương nhưng lại cau lại, nói:
- Chờ đã.
Bát Trảo Quái Thú trong lòng âm thầm kêu khổ. Kim Cương Vương là một trong những người mạnh nhất trong Động Thiên Phúc Địa. Cho dù không dùng đến kỹ năng thiên bẩm, chỉ bằng một thân thể cũng có thể tung hoành vô địch trong đám đồng loại ở Tử Kim Cảnh. Mà thời điểm nó đã mặc vào Thạch Giáp, uy năng không chỉ tăng lên gấp bội. Có thể nói, nếu không có cách phá Thạch Giáp thì dù toàn bộ linh thú ở Tử Kim Cảnh đồng loạt xông lên cũng chẳng làm gì được nó.
Đương nhiên, càng trọng yếu là, tốc độ di chuyển Kim Cương Vương là thiên hạ vô song. Chỉ cần bị nó chú ý thì bất cứ kẻ nào cũng khó lòng tránh thoát.
Vậy nên, sau khi nghe tiếng gọi của Kim Cương Vương, trong lòng nó mơ hồ kêu khổ, càng là hối hận không thôi.
Nếu sớm biết nhân loại này có Kim Cương Vương làm chỗ dựa sau lưng, nó đã không đuổi theo để tự chuốc lấy phiền phức.
- Kim Cương Vương, ngài còn có gì phân phó?
Bát Trảo Quái Thú một bên làm tư thế hạ thấp, một bên cẩn thận đề phòng.
Nếu chẳng may tên gia hỏa này phát điên liên kết với nhân loại cường giả kia làm thịt mình, đó mới là oan uổng nhất. Nhưng đồng thời, đây cũng là cái nó lo lắng nhất. Bởi vì nó không có lòng tin có thể tìm được đường sống từ trong tay một kẻ vốn có sát tâm như Kim Cương Vương.
Kim Cương Vương cũng không thèm nhìn nó mà quay đầu nói:
- Doanh huynh, người này tuy không có thực lực gì nhưng tính tình hợp với ta, nếu cho làm tọa kỵ (vật cưỡi) của ta cũng có thể mang ra đánh.
Bát Trảo Quái Thú trợn mắt, trong lòng thầm muốn xông lên gầm vào tai Kim Cương Vương.
Tất cả đều là Tử Kim Cảnh tinh linh thú, tại sao lại bắt ta làm tọa kị cho ngươi.
Chính là, đây chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong lòng nó mà thôi. Thật sự kêu nó cùng Kim Cương Vương lý luận…, nó cũng không có lá gan đó.
Doanh Thừa Phong liền giật mình, tựa hồ là có chỗ còn phân vân, nói:
- Nó là Tử Kim Cảnh tinh linh thú, Linh hạch trong cơ thể nhất định rất lớn.
“tê…”
Bát Trảo Quái Thú hít một ngụm lãnh khí. Nhân loại cường giả này không ngờ nhớ đến Linh hạch trong cơ thể mình. Một cỗ khí tức hung bạo theo cơ thể nó trào ra. Tên nhân loại tham lam này, Linh hạch của lão tử ngươi cũng có thể nghĩ tới sao?
Song, tại thời điểm nó định nổi cơn tam bành, Kim Cương Vương lập tức dùng ánh mắt đầy nghiêm khắc và uy áp quét qua.
Tất cà oán khí của Bát Trảo Quái Thú nháy mắt biến mất, đồng thời nó cảm thấy trong người một trận lạnh lẽo.
Bởi vì nó đột nhiên nghĩ đến một việc, nếu Kim Cương Vương xác nhận làm bạn cùng người này và nguyện ý ra tay tương trợ, vậy thì nó hôm nay chỉ sợ là thoát không được vận rủi.
Kim Cương Vương thu hồi ánh mắt, cười ha hả nói:
- Doanh huynh, mỗi một Tử Kim Cảnh tinh linh thú đều là trợ lực hùng mạnh. Hơn nữa, thực lực của chúng ta ở Tử Kim Cảnh này đều là đỉnh cao. Cho dù là chỉ có một con cũng đủ cùng nhân loại cùng cấp độ có sử dụng linh khí đánh một trận. Đây chính là trợ thủ đắc lực nha.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu. Tinh linh thú cũng không biết là tu luyện như thế nào mà thân thể của bọn nó rất dũng mãnh. Thậm chí còn cứng rắn hơn so với tuyệt đại đa số linh khí. Không nhắc đến tên quái thai Kim Cương Vương này, cho dù là một Tử Kim Cảnh bình thường như Bát Trảo Quái Thú vẫn mạnh hơn rất nhiều so với nhân loại cùng cấp được trang bị vũ trang đầy đủ.
Nếu như thật sự phải so sánh, Doanh Thừa Phong khá có khuynh hướng mang cấp bậc đại trưởng lão của Linh Đạo Thánh Đường ra so sánh.
- Ngươi muốn làm như thế nào?
- Nếu như ngài có thể mang ta ra ngoài, vậy mang thêm một người nữa hẳn là không có vấn đề gì.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, nói:
- Mang nó ra ngoài cũng dễ thôi nhưng nếu khi nó ra ngoài rồi lại không chịu nghe lời dạy dỗ của ta, gây phiền toái cho ta thì phải làm thế nào cho phải.
Kim Cương Vương cười dài, nói:
- Ngài yên tâm, chỉ cần ngài mang nó rời khỏi nơi này, nó tuyệt đối sẽ không dám chống lại ngài.
- Đợi một chút…
Bát Trảo Quái Thú trước khi nghe thì run như cầy sấy nhưng sau khi nghe xong thì trống ngực cũng dồn dập, lắp bắp hỏi:
- Các vị muốn đi đâu?
- Rời khỏi.
- Rời khỏi đâu?
Nghe giọng điệu của hai người, dường như nhân loại cường giả có thần thông vô cùng lớn sẽ dẫn người rời khỏi.
Kể từ khi được sinh ra trên thế gian này, nó thủy chung chưa từng có cơ duyên được nhìn thấy vùng thiên địa rộng lớn hơn kia.
Hơn nữa, bởi vì có một loại sức mạnh thần bí nào đó nên nó biết rất rõ tình cảnh của bản thân. Cũng biết tu vi lúc này của nó là như vậy cho đến cuối đời. Mà nó cũng vĩnh viễn không thể rời khỏi Động Thiên Phúc Địa.
Tuy nhiên, lúc này ở sâu trong lòng nó lại ẩn ẩn một tia hy vọng.
Kim Cương Vương toét miệng cười, nói:
- Bát Trảo, xem như là vận may của ngươi, nhà ta… bằng hữu có cách mang ta rời khỏi đây, đi ra không gian rộng lớn bên ngoài để mở mang kiến thức.
Thân hình to lớn của Bát Trảo Quái Thú khẽ run, nói:
- Rời khỏi…Động Thiên Phúc Địa?
- Đúng vậy!
Kim Cương Vương cười ha hả nói:
- Chỉ có điều hắn cũng sẽ không tùy tiện dẫn người ra ngoài.
Bát Trảo Quái Thú hơi sửng sốt, khí tức cuồng bạo vốn tràn ngập quanh người nó lập tức bị thu liễm sạch sẽ. Trên gương mặt xấu xí của nó càng dày thêm một nụ cười lấy lòng, nói:
- Nhân loại, vừa rồi tại hạ có phần đắc tội, kính xin ngài rộng lòng bỏ qua cho. Ha ha, đúng rồi, ngài tới đây là để thu thập linh hạch, ta có thể vì ngài cống hiến sức lực.
Mỗi cá thể tinh linh thú khác biệt rất lớn, trong lòng chúng cũng không có khái niệm đồng tộc.
Lúc trước nó đuổi giết Lộ Diên Nhi và Doanh Thừa Phong, mặc dù nói là do cảm ứng được khí của linh hạch trên người họ, nhưng chủ yếu vẫn là do không có việc gì làm nên tìm chút việc tiêu khiển.
Nếu thu thập linh hạch để đổi lại cơ hội cho nó được rời khỏi đây, vậy nó tuyệt đối sẽ không có chút lòng thương hại.
Đồng thời, ánh mắt quét qua người Kim Cương Vương, nó lập tức hiểu được từ đâu mà đám người Doanh Thừa Phong lại có nhiều linh hạch như vậy. Nhất định là Kim Cương Vương ra tay giúp bọn họ đoạt lấy. Nếu không như vậy thì làm sao vài tên nhân loại lại có thể thu thập được số lượng linh hạch lớn như thế.
Doanh Thừa Phong phất phất tay, nói:
- Không cần phiền đến các hạ, bản nhân đã lấy đủ linh hạch cần dùng rồi.
Hắn đè thấp thanh âm, ở bên tai Kim Cương Vương thấp giọng nói:
- Ngươi vì sao lại cầu xin cho nó?
Kim Cương Vương thành thành thật thật nói:
- Chủ nhân, trong số Tử Kim Cảnh tinh linh thú trong Động Thiên Phúc Địa, tiềm lực của người này rất lớn. Nếu có thể đưa đến Thánh Vực, có lẽ có thể đột phá tới tước vị cường giả.
Nó dừng một chút lại nói:
- Và lại rời khỏi nơi này một mình cũng khó chịu nổi nỗi cô đơn. Cũng nên có một người bạn mới tốt. Cho dù là lúc buồn bực ức hiếp nó một chút cũng không chết được.
Nét mặt Doanh Thừa Phong lập tức trở nên cổ quái.
Khóe miệng hắn hơi co quắp. Thực lực của Bát Trảo Quái Thú này ở Tử Kim Cảnh cũng coi như đứng đầu. Thế mà ở trong mắt Kim Cương Vương lại giống như một món đồ chơi bình thường. Thật là làm người ta phải thở dài.
Thu liễm một chút tâm trạng, hắn nói:
- Người này cường đại như vậy, nếu nó không chịu nghe lời thì sao?
Kim Cương Vương toét miệng rộng nói:
- Chủ nhân yên tâm, không phải là còn có ta ở chỗ này sao.
Hai người dùng thanh âm nhỏ nhất nói chuyện, ngoại trừ đối phương, những người khác một chút cũng nghe không được. Thế nhưng Bát Trảo Quái Thú lại biết vận mệnh của mình là do hai người này nắm giữ. Nó trừng đôi mắt to đáng thương nhìn nhìn.
Nếu như là những chuyện khác, cho dù mệnh chỉ còn lại một sớm một chiều, nó cũng sẽ không bất lực như thế.
Chính là, có thể rời khỏi đây chính là giấc mộng xa vời, là khát vọng cuối cùng của tất cả tinh linh thú vương Tử Kim Cảnh đỉnh cao.
Vì vậy, chúng nó có thể vứt bỏ hết thảy.
Cuối cùng, Doanh Thừa Phong gật đầu một cái, cao giọng nói:
- Bát Trảo, nếu ngươi muốn rời khỏi đây thì phải đáp ứng ta một chuyện.
Bát Trảo Quái Thú quá đỗi sung sướng, vội vàng nói:
- Đồng ý, ta đồng ý.
- Hừ.
Doanh Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta muốn ngươi đáp ứng, trong thời gian ta còn sống, tôn ta làm chủ, nghe mệnh lệnh của ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.