- Ầm
Sau một tiếng nổ lớn, mặt đất có thêm một cái hố sâu; bên ngoài hố, 2 nữ tử yểu điệu thân hình thoáng động, hóa thành 2 đạo ánh sáng trong không trung; hào quang trong tay họ rực rỡ đến chói mắt, liên tục nhắm vào hố sâu thi triển uy lực.
Cách đó hơn 50 trượng, Doanh Thừa Phong trầm mặc đứng lặng, trong mắt ánh lên vẻ bất đắc dĩ.
Kim Cương Vương ở sau lưng hắn, bộ dáng vò đầu bứt tai nói nhỏ:
- Chủ nhân, người để 2 người họ tự đi bắt Tinh Linh Thú thật sự là mất thời gian quá đi.
Doanh Thừa Phong duỗi thẳng 2 vai rồi nói:
- Còn cách nào nữa đây, lẽ nào ngươi muốn tự tay xuất thủ chăng?
- Đương nhiên là để tôi ra tay rồi, tốc độ săn bắt của tôi phải nhanh hơn bọn họ đến 10 lần.
Kim Cương Vương vỗ ngực nói.
Doanh Thừa Phong ném cho tên đại gia hỏa này một cái nhìn không chút thiện cảm. Mặc dù thời gian 2 người quen biết chưa lâu, hơn nữa trước lúc nhận chủ còn từng quyết một trận sống mái, nhưng từ khi nhận chủ rồi, 2 người rất nhanh đã trở thành quan hệ nửa chủ tớ nửa bằng hữu rất thân thiết.
- Cái tên gia hỏa nhà ngươi đừng có làm loạn thêm cho ta đi.
Doanh Thừa Phong hừ lạnh:
- Đợi chút nữa 2 người họ quay lại cấm không được nói năng vớ vẩn đâu đấy, đỡ phiền hà đến ta.
Kim Cương Vương cười thành thật:
- Người cứ yên tâm.
Doanh Thừa Phong lắc đầu nói:
- Ta mà yên tâm được thì cũng là lạ đấy.
Hắn sực nhớ ra điều gì, lại hỏi:
- Kim Cương Vương, chúng ta ở đây săn giết Tinh Linh thú, ngươi chẳng lẽ không muốn báo thù cho chúng bạn mình hay sao?
- Báo thù?
Kim Cương Vương ngẩn ra đáp lại.
- Vì sao tôi phải báo thù cho chúng chứ?
Doanh Thừa Phong nói:
- Ngươi và chúng là đồng loại mà.
Kim Cương Vương ngạo ngễ nói:
- Chủ nhân, chúng làm sao có thể sánh ngang với tôi chứ.
Hắn dừng một chút rồi tiếp:
- Tinh Linh Thú chúng tôi mặc dù hình thái khác nhau nhưng lại có một điểm chung, đó chính là “cường giả vi tôn”. Bình thường sẽ không có ai dám đến gây sự đâu, nhưng nếu như thực lực không đủ, bị nhân loại giết rồi lấy đi linh hạch thì cũng chỉ có thể tự trách bản thân vô dụng thôi, sao có thể trách người khác được chứ.
Doanh Thừa Phong thấy lúng búng trong miệng, mặc dù cảm thấy tư tưởng của Kim Cương Vương rất kì quặc nhưng đây dù sao cũng chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa nhân tộc và tinh linh thú.
Có lẽ đối với tinh linh thú mà nói, logic tư tưởng như vậy mới là bình thường ấy chứ.
Đưa mắt dõi nhìn theo hướng 2 nữ tử đang giao chiến cùng tinh linh thú, Doanh Thừa Phong nhỏ giọng:
- Kim Cương, một khi rời khỏi đây rồi, ngươi nhớ kĩ không được gọi ta là chủ nhân nữa.
Mặc dù số người có thể nhìn ra Kim Cương Vương là Địa Chi Sủng nhi (con cưng của đất) sẽ không nhiều, nhưng cũng không thể quá chắc chắn được; vạn nhất không cẩn thận lại gặp phải một cường giả cấp bậc Tiên Tổ hung cầm vậy thì thân phận Thần Thông Linh Sư của hắn cũng chưa chắc có thể ẩn giấu được.
Kim Cương Vương gật đầu lia lịa:
- Người yên tâm, một khi rời khỏi đây tôi lập tức sẽ sửa ngay.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu nhìn không trung, suy tính ngầm một hồi rồi trầm giọng nói:
- Chúng ta đến nơi này đã gần 3 tháng rồi, qua 2 ngày nữa ta sẽ đưa ngươi ra bên ngoài, ngươi sau đó hãy ẩn náu đi, đừng để người khác phát hiện ra, đợi ta đến tìm ngươi.
- Xin vâng.
Gương mặt Kim Cương Vương nở một nụ cười vui mừng khôn xiết.
Có thể rời khỏi Động Thiên Phúc Địa, đi thăm thú thế giới rộng lớn bên ngoài chính là ước vọng lớn nhất cả đời của những tinh linh thú ở đẳng cấp như hắn. Nghĩ đến ước nguyện sắp trở thành hiện thực, hắn tự nhiên thấy vui đến mức khoa chân múa tay.
- Ầm
Cổ tay Trương Doanh Doanh khẽ rung động, hỏa hồng khí lưu lập tức cuồn cuộn tản ra, cuối cùng cũng kích sát được con tinh linh thú hơi thở chỉ còn thoi thóp kia. Thân hình thoắt động, 2 nữ tử đã xuất hiện bên cạnh miệng hố sâu. Trán 2 người vẫn còn vương lại mấy giọt mồ hôi lấm tấm.
Hứa phu nhân phất tay một cái, một vật thể trong hố sâu lập tức bắn ra rồi nằm gọn trong ngọc chưởng trắng nõn không tì vết của nàng.
Gật đầu với nhau, 2 người cùng lắc mình lướt đi, rời khỏi nơi đây.
Một lát sau, 2 nàng đã trở về chỗ Doanh Thừa Phong.
- Doanh huynh, viên linh hạch này phẩm chất cực tốt, lần này chúng ta có thu hoạch lớn rồi!
Hứa phu nhân nói, không giấu diếm nổi nỗi vui mừng.
Ánh mắt của Trương Doanh Doanh thoáng liếc về phía Kim Cương Vương, nhẹ nhàng đánh mắt ra hiệu.
Hứa phu nhân lập tức hiểu ra, sắc mặt nàng ẩn ước có chút trắng bệch, nụ cười cũng trở nên gượng gạo.
2 nàng săn giết tinh linh thú đoạt lấy linh hạch cũng không sao, nhưng lại còn khoe khoang ngay trước mặt Kim Cương Vương; nếu quả khiến cho tên gia hỏa này tức giận, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Hứa phu nhân, Trương tiểu thư, Doanh mỗ có một chuyện muốn nhờ 2 vị.
Hứa phu nhân và Trương Doanh Doanh vội vàng nói:
- Cứ nói.
Doanh Thừa Phong đưa tay chỉ vào Kim Cương Vương:
- Chuyện chúng ta tiến vào Động Thiên Phúc Địa gặp được Kim Cương Vương, chính là trùng hợp; nhưng mà ta không muốn người đời biết đến sự tồn tại của nó, vì thế xin 2 vị hãy giữ bí mật cho; kể cả là đối với sư môn trưởng bối cũng không được dễ dàng tiết lộ.
Hứa phu nhân và Trương Doanh Doanh liếc nhìn nhau, ánh mắt cả 2 đều ánh lên vẻ hồ nghi.
Nhưng mà chính Doanh Thừa Phong đã khẩn cầu như vậy, 2 người đương nhiên cũng không cự tuyệt.
- Doanh huynh yên tâm, lần này rời khỏi đây, tiểu muội tuyệt đối sẽ không hé miệng nửa câu đâu.
Trương Doanh Doanh phát thề trước tiên.
Hứa phu nhân do dự một lúc, nói:
- Doanh huynh, nếu như là tổ gia lão nhân gia hỏi thì sao?
Doanh Thừa Phong lắc đầu:
- Dù cho là Linh Tháp Chân Nhân hay là Võ Lão, ta cũng không muốn có người biết được.
Thực ra trong lòng hắn còn có một câu chưa nói hết, đó chính là: “Ta sợ nhất là Chân Nhân biết được chuyện này.”
Nếu như là người khác, không hề có kiến thức như vậy, dù có biết được cũng sẽ chẳng để tâm đến quá nhiều. Nhưng Linh Tháp Chân Nhân thì khác, những kẻ tước vị cường giả này đều là bậc đại trí, khả năng bọn họ đoán ra được chân tướng là rất lớn.
Nhìn sắc mặt nghiêm túc của Doanh Thừa Phong, Từ phu nhân cắn khẽ răng ngọc, gật mạnh mấy cái.
Vì lời giao hẹn này với Doanh Thừa Phong mà nàng phải giấu diếm Linh Tháp Chân Nhân, điều này này đối với nàng mà nói thật sự là có chút gây khó dễ cho chính mình rồi.
Doanh Thừa Phong gật đầu với nàng đầy cảm kích, đang định mở miệng thì sắc mặt hắn bỗng khẽ biến đổi.
Hắn hơi nghiêng đầu, một lúc sau cười lạnh mà rằng:
- Lại có kẻ cuồng đồ dám xuất hiện cướp đường cơ đấy, hừm, thật là không biết sống chết.
Lúc này, khoảng cách đến thời điểm cuối cùng để rời khỏi đây chỉ còn 3 ngày, tuyệt đại đa số những kẻ tiến vào đây sẽ không còn ý định tìm kiếm tinh linh thú nữa mà sẽ bắt đầu tìm cách chiếm đoạt của đồng loại.
Các loại mai phục, các loại thủ đoạn đều có đủ cả; đám người Doanh Thừa Phong cũng đã từng gặp qua hai lần.
Nhưng ngay khi nhìn thấy nhóm Doanh Thừa Phong có tới ba người, lại còn có một cự thú hộ vệ đáng sợ như thế ở phía sau, nên một lần trong đó, đối phương còn chưa kịp xuất thủ thì đã lập tức rút lui.
Một lần giao chiến còn lại, kết quả cũng vẫn lệch về một phía.
Mấy tên nhãi Hoàng Kim Cảnh kia làm sao có thể đối địch với Kim Cương Vương chứ? Doanh Thừa Phong và 2 nữ tử thậm chí còn chưa kịp động thủ, Kim Cương Vương đã xuất cước lao tới, trực tiếp đạp chúng thành một đống nát bươm.
Đây chính là sự chêch lệch to lớn giữa Kim Cương Vương và cường nhân Hoàng Kim cảnh bình thường.
Còn về Doanh Thừa Phong, có thể nói hắn là biến thái trong các cường nhân Hoàng Kim Cảnh, đương nhiên không thể vơ đũa cả nắm được rồi.
Cho nên lúc này, mặc dù Doanh Thừa Phong cảm ứng được có người đang tiềm phục, lặng lẽ tiến về hướng này nhưng trong lòng không hề có một chút sợ hãi nào.
Kim Cương Vương khóe miệng khẽ nhếch lên, để lộ ra một nụ cười quỷ dị; ngay sau đó hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bò đi trên mặt đất.
Vóc dáng của tên gia hỏa này cực kì to lớn, chiều cao phải đến 3 trượng, dù là đang ở trong rừng rậm cũng khiến người ta cảm thấy kinh ngạc đến đáng sợ.
Rủi có bị phát hiện hành tung đi chăng nữa, chỉ e rằng đối phương chưa chắc đã có gan dám tiến lại gần.
Hai nàng liếc nhìn nhau, ánh mắt cả 2 đều tỏ vẻ bất lực.
Tên Kim Cương Vương này thích chơi ác quá rồi. Hắn sở hữu thực lực mạnh mẽ vô song, vốn chỉ cần đi ra lượn 1 vòng giết hết đống người kia là xong, đây lại chỉ thích ngồi yên ngắm nhìn biểu tình kinh hãi của đám người kia khi đi tới phát hiện ra hắn.
2 nàng mặc dù không thể hiểu được sở thích đặc biệt này của tên đại gia hỏa này rốt cuộc từ đâu ra, nhưng 2 người cũng không hề có ý định can ngăn.
Vì tính mệnh của vài kẻ không hề quen biết với mình, lại phải đắc tội với Kim Cương Vương khủng bố này, tư tưởng của các nàng vẫn còn chưa cao thượng đến vậy.
Một lát sau, đám người đó dần dần tiến tới gần; nhờ có Doanh Thừa Phong nhắc nhở, kể cả Hứa phu nhân và Trương Doanh Doanh cũng đã mơ hồ phát hiện ra.
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Doanh Thừa Phong chợt biến đổi, hắn quay đầu trừng mắt nhìn Kim Cương Vương một cái, thấp giọng quát:
- Đều là người quen cả, không được làm hại họ, ngươi mau lùi xuống!
Kim Cương Vương ngẩn ra, vẻ mặt đầy ủy khuất nhưng động tác không hề có chút trì trệ nào.
Hai chân đạp nhẹ trên mặt đất, cả thân hình to lớn như một con cự mãng xà cuốn quýt len vào trong tán cây rậm.
Tốc độ này cực nhanh, không hề kém cạnh so với tốc độ chạy hết sức của một cường nhân Hoàng Kim cảnh.
Hứa phu nhân và Trương Doanh Doanh nhìn nhau kinh ngạc. Càng gặp mặt nhiều, càng tiếp xúc lâu với Kim Cương Vương, họ càng ngày càng có thể cảm nhận được điểm xuất chúng phi thường của hắn.
Chỉ có điều, bằng vào kiến thức của 2 người, còn chưa thể nhìn ra được thân phận Thổ Chi Sủng nhi của Kim Cương Vương, cũng chưa thể biết được thân phận này vốn có ý nghĩa gì.
- Là người quen ư, Doanh huynh?
Hứa phu nhân kinh ngạc hỏi.
Doanh Thừa Phong dở khóc dở cười gật đầu:
- Chính là đám người Lộ Diên Nhi đấy.
Hứa phu nhân chớp chớp mắt, cuối cùng thở nhẹ một câu:
- Thật là trùng hợp.
Thật ra thì, vào nửa tháng cuối cùng này, nếu cường nhân đến từ cùng một Linh vực gặp nhau tại cùng một nơi; như vậy, thì trừ phi giữa 2 người có thù oán sinh tử ra, nếu không thường thì đều sẽ tự liên thủ với nhau.
Cũng chỉ có như thế, mới có thể khiến lực lượng của mình trở nên đủ mạnh mẽ, có thể giữ được linh hạch trong tay mình, đồng thời cũng có thể cướp đoạt được linh hạch từ tay đội khác.
Ngoại trừ những trường hợp cực kỳ đặc biệt, cực kỳ tự phụ hoặc là cực kỳ đen đủi ra, thì ở những ngày cuối cùng này thật sự rất khó bắt gặp kẻ độc hành.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
- Đúng là thật tình cờ, giờ chỉ chờ xem ý định của bọn họ nữa thôi.
Trương Doanh Doanh lắc đầu bất đắc dĩ nói:
- Đáng tiếc.
Hứa phu nhân cười mỉm:
- Muội muội, tinh linh thú chúng ta săn giết được cũng đủ nhiều rồi, linh hạch thu được cũng hơn một nghìn viên, xấp xỉ bằng tổng số lượng của 10 đợt trước rồi. Ha ha, nếu như chúng ta còn chưa biết đủ thì chỉ e vô phúc sẽ gặp họa thôi.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, nếu phải so sánh thì Hứa phu nhân có phần thu liễm hơn, kiếm được bấy nhiêu thế này đã thấy thỏa mãn rồi, còn Trương Doanh Doanh lại vẫn còn có chút tâm tham, cố già néo mà đứt dây.
Đôi tai hắn hơi hơi rung động, liền giảm nhỏ giọng khẽ nói:
- 2 vị, xin nhớ kĩ việc chúng ta ngày hôm nay.
Nói rồi, hắn cất cao giọng, nói:
- Lộ Diên Nhi huynh, mấy người nếu tới rồi thì hãy ra mặt đi thôi!