Khá lâu sau, rốt cục Doanh Thừa Phong thở hắt ra, ánh mắt hắn cuối cùng cũng rời khỏi đồ án linh văn.
Mặc dù sau khi thấy tấm đồ án kia, Trí Linh đã ghi chép lại đầy đủ không thiếu thứ gì, nhưng Doanh Thừa Phong vẫn nhìn cuốn sách đăm chiêu, suy nghĩ cẩn thật một số việc rồi mới lưu luyến đưa mắt rời khỏi nó.
“Tiểu huynh đệ, ngươi thấy bộ linh văn này thế nào?” Phương Hủy trầm giọng hỏi.
Doanh Thừa Phong do dự trong chốc lát, nói: “Tiền bối, vật này là một binh khí sáo trang?”
“Đúng!” Phương Hủy đáp không hề suy nghĩ.
Doanh Thừa Phong chỉ vào quyển trục rồi nói: “Nếu vãn bối nhớ không lầm thì bộ sáo trang này hẳn được chia làm ba bộ phận, một người có thể sử dụng riêng lẻ hoặc tổ hợp cùng một chỗ.”
Đôi mắt Phương Hủy sáng ngời. Lão giơ ngón cái tán thưởng tự đáy lòng: “Tiểu huynh đệ thần nhãn như đuốc, quả thật như thế đấy!”
Nếu như nói ban đầu lão còn e ngại thầy trò Doanh Thừa Phong có thể thuận lợi quán linh thành công hay không… thì giờ phút này đã hoàn toàn yên tâm.
Ngay cả đồ đệ ánh mắt đã tuyệt vời như thế, thoáng nhìn đã hiểu rõ các điểm mấu chốt như vậy thì sư phụ lại càng không cần nói, cũng biết tài nghệ như thế nào rồi.
Có điều, nếu để cho Phương Hủy biết thành tựu của vị “sư phụ” Trầm Ngọc Kỳ của Doanh Thừa Phong trên phương diện linh văn thậm chí còn không cao minh bằng hắn… chắc trái tim vừa yên ổn của lão phải nhảy lên từng hồi.
Doanh Thừa Phong mỉm cười khẽ rồi nói: “Tiền bối nếu đã lấy linh văn ra, vậy chuẩn bị vũ khí xong chưa?”
Phương Hủy cười dài: “Tất nhiên!” Lão vỗ tay nhè nhẹ, ngoài của lập tức vọng vào tiếng đáp cung kính.
Sau đó, một người trẻ tuổi đeo chiếc túi hình chữ nhật ở sau lưng đi vào.
Gã nhẹ nhàng đặt nó lên mặt đất một cách cẩn thận, sau đó mở ra.
Doanh Thừa Phong lập tức sáng mắt lên. Trong chiếc hộp hình chữ nhật này được xếp sẵn ba thanh côn tròn vo, một thanh trong đó được gắn mũi thương sắc lẹm.
“Đây là…Trường thương?”
Thanh âm Doanh Thừa Phong lúc này đã trở nên lẫn vẻ cổ quái.
Phương Hủy liền giật mình. Lão liền kiểm tra lại đồ vật trong hộp, xác định không có bất cứ vấn đề gì mới vội vàng nói: “Không sai, chính là trường thương! Tiểu huynh đệ thấy có gì không ổn sao?”
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu, trong lòng suy nghĩ đủ thứ.
Bản thân mình đoạt được một quyển bí quyết Bá Vương Thương từ Cổ Chân, nhưng do trong tay không có linh khí trường thương thích hợp nên không cách nào tu luyện.
Không nghĩ tới thần binh linh văn sáo trang Phương Hủy đưa cho mình lại là một thanh trường thương.
Thật không khỏi quá trùng hợp đi!
Có điều ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu đã bị hắn nén xuống ngay lập tức.
“Không có gì! Do tại hạ không ngờ được binh khí sáo trang này lại là một thanh trường thương mà thôi.” Doanh Thừa Phong thản nhiên đáp.
Mặc dù trong lòng Phương Hủy đã thoáng ngờ vực, nhưng không muốn hỏi tới mà chỉ trầm giọng nói: “Tiểu huynh đệ, cậu đánh giá thanh trường thương này thế nào?”
Doanh Thừa Phong trấn định tâm thần. Cẩn thận nhìn một hồi, vắt tay suy nghĩ một lúc mà hơn nữa còn dùng đầu ngón tay búng nhẹ rồi nghiêng tai lắng nghe âm hưởng. Một lát sau, hắn khen tự đáy lòng: “Thương tốt! Thương tốt…”
Đây đúng là một thanh thương tốt. Không những được rèn bởi kỹ nghệ vô cùng kiệt xuất, ngay cả tài liệu cũng vượt xa bình thường.
Ít nhất, Doanh Thừa Phong cũng chưa bao giờ thấy qua loại tài liệu này.
Phương Hủy nói mang vẻ đắc ý: “Thương này được chính một vị đại tượng sư tỉ mỉ luyện chế, sử dụng nguyên liệu chủ yếu là Thiết Huân Thạch vô cùng trân quý. Chẳng những không thể phá vỡ, hơn nữa mũi thương lại sắc bén có một không hai.” Lão khẽ thở dài: “Đáng tiếc! Vị đại nhân ấy không có thiên phú linh văn, cho nên chẳng những không thể quán linh mà còn không dám khắc linh văn lên thương.”
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, bình tĩnh xem xét. Nếu đổi lại là hắn, cho dù có tài liệu giống thế cũng chưa chắc có thể rèn được một thanh trường thương tuyệt vời như vậy. Cho nên hắn vô cùng khâm phục vị tượng sư kia.
Phương Hủy dừng một chút, tràn đầy hy vọng hỏi: “Tiểu huynh đệ, lúc này cậu có nắm chắc quán linh thành công cho thanh thương này không?”
Doanh Thừa Phong do dự một lúc mới đáp: “Nếu như chỉ vẻn vẹn có một thanh, ta không dám cam đoan!”
Phương Hủy nháy nháy mắt, nói: “Ý của tiểu huynh đệ là…”
“Nếu có hai thanh trường thương như thế này, chắc hẳn xác suất thành công cao hơn rất nhiều!”
Hắn nói như vậy dĩ nhiên là có tâm tư khác. Nếu như có hai thanh trường thương, sau khi quán linh thành công, hắn có thể giữ lại một bộ.
Có điều, sau khi hắn nói ra những lời này, trong lòng có phần hối hận.
Phương Hủy nếu như đã chuẩn bị trường thương thì Phong linh thạch ắt hẳn chuẩn bị thỏa đáng. Hiện giờ, điều hắn cần nhất chính là thu nhập càng nhiều đồ án linh văn lẫn Phong linh thạch.
Nếu trong tích tắc ghi chép được công năng hai thứ trên, lúc đó kho tư liệu của Trí Linh mới có thêm nhiều tài liệu phong phú, mới đủ năng lực sáng tạo ra đồ án linh văn tốt hơn, cải tạo binh khí chất lượng hơn.
Thanh trường thương mặc dù trân quý nhưng nếu sử dụng Thiết Thạch bình thường vẫn có thể chế ra cây thứ hai. Dù tài liệu chế tạo có hơn kém nhau nhưng Doanh Thừa Phong tin rằng, trải qua sự Trí Linh cải tạo thì phẩm chất của chúng tuyệt đối không chênh lệch là bao.
Nhưng hiện giờ hắn lại yêu hai phần tài liệu, nếu lúc đó Phương Hủy bị dọa phải chùn bước thì được không bù nổi mất.
Tuy nhiên hắn không ngờ rằng, sau khi nghe câu đó thì sắc mặt Phương Hủy hiện rõ vẻ cổ quái.
Một lúc sau, Phương Hủy dè dặt hỏi: “Tiểu huynh đệ, ngươi nói chúng ta chỉ cần chuẩn bị hai bộ tài liệu là có thể thành công sao?”
Doanh Thừa Phong sững sờ hồi lâu nhưng lúc này làm sao có thể do dự. Hắn nói dõng dạc: “Nếu như có hai phần tài liệu, vậy thì nắm chắc mười phần!”
“Tốt!” Phương Hủy vỗ bàn đánh bốp rồi nói: “Tiểu huynh nói thẳng làm nhanh! Tại hạ sẽ đưa ra hai phần tài liệu, rồi mong chờ tin tức tốt của tiểu huynh đệ!”
Trong lòng Doanh Thừa Phong chấn động. Hắn dường như cảm thấy mình đã nghĩ sai chuyện gì rồi.
Thật ra trên thế giới này, quán linh là một chuyện vô cùng khó khăn. Nếu quán linh cho binh khí hay vật phẩm phòng ngự cấp thấp thì tỉ lệ thành công còn có thể cao chút ít, nhưng muốn quán cho những loại cấp cao thì tỉ lệ thất bại nhìn đâu cũng thấy.
Thanh trường thương này chính là binh khí sáo trang! Mặc dù chỉ là binh khí Sĩ cấp nhưng so với binh khí Sư cấp, độ khó khi quán linh còn hơn đến mấy phần.
Lần trước, Doanh Thừa Phong có thể quán linh cho khôi giáp sáo trang một lần duy nhất đã thành công, chuyện này khiến Phương Hủy và các vị cao nhân sau lưng lão nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa. Hơn nữa, cũng chính vì nguyên nhân này, người chủ sự của Phương gia mới có thể cho phép Phương Hủy mang đồ án linh văn lẫn Phong linh thạch đến đây.
Có điều, dựa theo dự tính ban đầu của bọn họ, nếu quán linh ba lần có thể thành công được một thì vị Linh sư phía sau màn đã là nhân vật rất siêu phàm rồi. Thế mà Doanh Thừa Phong lại nói chỉ cần hai lần sẽ thành, khiến cho lão ngoài kinh hãi lại thêm mừng rỡ vạn phần.
Dưới sự sắp xếp của Phương Hủy, rất nhanh đã có thêm người bước vào.
Bọn họ vội vã đặt xuống một chiếc rương giống trước cùng với hai hộp ngọc được niêm phong chặt chẽ.
“Tiểu huynh đệ, mời kiểm tra một chút!” Phương Hủy nghiêm nghị nói.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu. Hắn mở chiếc rương chữ nhật ra, bên trong quả nhiên là một bộ trường thương sáo trang tương tự. Đến khi hắn mở ra hai hộp ngọc, tròng mắt đã mơ hồ phát sáng.
Bên trong hộp ngọc có tám viên ngọc thạch được sắp xếp chỉnh tề.
Sáu viên trong số đó thì Doanh Thừa Phong chẳng xa lạ gì. Bằng vào khí tức hắn cảm ứng, đây là loại Công kích chi thạch chuyên dụng cho binh khí.
Mà toàn thân hai viên ngọc thạch lại đỏ như máu, hơn nữa tràn đầy một luồng khí tức nóng rực chết chóc.
Mặc dù Doanh Thừa Phong không có bất kì kiến thức nào về linh thạch, nhưng chỉ cần không phải ngu ngốc thì cũng biết bên trong chúng được phong ấn sức mạnh linh tính hệ Hỏa cường đại.
Có điều, sau khi thấy được hai viên ngọc thạch ấy, ngoài kích động thì trong lòng Doanh Thừa Phong chợt dấy lên vô vàn nghi vấn.
Hắn nghiêng đầu, một lần nữa dừng mắt tại đồ án linh văn trên bàn. Chốc lát sau, hắn hỏi: “Phương tiền bối, ngài khẳng định muốn đưa linh tính lực hệ Hỏa vào trường thương sao?”
Phương Hủy liền giật mình, nói: “Không sai! Tại sao tiểu huynh đệ lại hỏi như vậy?”
Doanh Thừa Phong cau mày: “Theo tại hạ thấy thì những đồ án linh văn này mặc dù thâm ảo huyền diệu, nhưng hình như cũng không phải đồ án linh tính hệ Hỏa đâu?!”
Nếu đổi lại mấy tháng trước, Doanh Thừa Phong tuyệt đối không thể nói ra nhận xét này.
Nhưng hiện giờ, thời gian theo học Trầm Ngọc Kỳ dài như vậy, đối với thuộc tính linh văn hắn cũng biết chút đỉnh.
Thật ra ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra bộ đồ án linh văn kia đến tột cùng là thích hợp với thuộc tính gì, nhưng so với đồ án linh văn thuộc tính Hỏa thì có sự khác biệt rất lớn.
Phương Hủy bật cười mới nói: “Nhãn lực tiểu huynh đệ thật cao minh!” Lão khen ngợi xong rồi mới giải thích: “Thực không dám giấu diếm, bộ đồ án linh văn này chính là một bộ đồ án linh văn vô thuộc tính. Bất kể muốn quán thâu lực lượng thuộc tính nào cũng có thể thành công.”
Doanh Thừa Phong chợt giật mình. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với loại đồ án linh văn này, tự nhiên lòng đầy nghi hoặc.
“Nói như vậy, dùng Hàn Băng chi thạch giống lần trước vẫn có tác dụng ư?”
“Đúng vậy!” Phương Hủy đáp không hề giấu diếm: “Có điều, người sẽ sử dụng thanh binh khí này lại chủ tu công pháp Hỏa hệ, cho nên…”
Lão ngừng lại một chút, cũng không nói rõ ràng nhưng ý tứ trong đó thì mọi người đều biết.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói: “Tại hạ đã hiểu!”
Phương Hủy lấy ra một hộp ngọc rồi nói: “Tiểu huynh đệ, đây là thù lao chúng ta chuẩn bị cho cậu. Sau khi trở về, nếu không ngại thì nhìn một chút xem hài lòng hay không!?”
Doanh Thừa Phong do dự một chốc mới cất nó vào trong ngực.
Phương Hủy cười dài, nói tiếp: “Tiểu huynh đệ, chúng ta ở đây đợi tin tức tốt của cậu!”
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu. Hắn bước tới gom tất cả đồ vật chung một chỗ, sau đó khoác lên vai.
Khi nhấc hai chiếc rương lên, cổ tay của hắn không chịu được mà bị ghì nhẹ xuống một chút. Bởi vậy có thể thấy được hai bộ binh khí này nặng đến thế nào.
Khẽ ôm quyền thi lễ với hai người trong phòng, sau đó hắn nhanh chân rời đi.
Đứng phía sau hắn, trong lòng hai người Phương Hủy và Nguyên Bưu tràn đầy cảm xúc ngổn ngang.
Nếu lần này người trẻ tuổi thần bí vẫn mang đến niềm vui trọn vẹn, thì địa vị của bọn họ trong gia tộc chắc chắn sẽ nâng lên một tầm cao mới.