Tạo Thần

Chương 5: Dưỡng Sinh đan




Sắc mặt của Doanh Thừa Phong thoáng ngưng trọng. Suy nghĩ lúc đầu của hắn vô cùng đơn giản, đó chính là ỷ vào sự tồn tại của Trí linh để phục chế toàn bộ động tác của thúc thúc. Nhưng khi được thiếu nữ nhắc nhở, hắn mới tỉnh ngộ.

Linh văn là một thứ không hề đơn giản.

Mặc dù hắn chưa bao giờ tận mắt chứng kiến quá trình quán linh, nhưng đối với phương diện này thì cũng không phải là chẳng biết gì.

Vũ khí có linh văn được quán linh sẽ trở thành Linh khí nên uy năng của nó cũng sẽ được đề cao. Chẳng qua vật này cũng giống như mạng điện và đường truyền Internet ở kiếp trước: điện trở và các điểm nối càng nhiều thì sự tiêu hao càng lớn.

Mà điểm dừng hắn đã lưu lại trên trường kiếm cũng giống như các điện trở và các điểm nối ở kiếp trước.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu nói: "Chân khí của ta không đủ nên cũng không còn cách nào khác."

Thiếu nữ tiếc hận nhìn trường kiếm, hỏi: "Sư phụ của ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao không nói cho ngươi biết trước khi chân khí đạt đến tầng năm thì không nên tùy tiện khắc linh văn lên binh khí?"

Doanh Thừa Phong ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt lúng túng. Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Nếu chân khí của ta đạt đến tầng ba, tầng bốn thì thúc thúc nhất định sẽ nói cho ta biết. Chẳng qua Dưỡng Khí Công của ta mới tầng một... Đoán chừng ngay cả thúc thúc cũng không nghĩ rằng ta dám cả gan khắc loạn linh văn lên thân kiếm đâu mà.”

Thiếu nữ nghiêng đầu, thấy vẻ mặt của Doanh Thừa Phong thì sự tò mò càng dấy lên trong lòng. Nàng nói: "Hắc, ngươi còn chưa nói cho ta biết tu vi chân khí của ngươi tầng mấy?"

Da thịt trên mặt Doanh Thừa Phong khẽ giần giật, rốt cục thì cũng bình thường rồi nói: "Nhiều nhất một tháng, nhất định ta sẽ tấn thăng chân khí lên tầng hai."

"À, ừ... Cái gì?" Thiếu nữ liền giật mình, đôi mắt đẹp của nàng trợn tròn nhìn hắn tràn ngập sự khó tin nói: "Ngươi, đừng nói với ta là ngươi mới chỉ là tu sĩ tầng một nha!"

Tức giận nhìn nàng, Doanh Thừa Phong nói: "Tầng một thì sao chứ!?" Thanh âm của hắn tăng cao: "Chẳng lẽ cô không nghe thấy, qua một tháng nữa là ta có thể tấn thăng tầng hai sao?"

Thiếu nữ ngậm miệng, lẳng lặng nhìn hắn.

Trong mắt một thiên tài tu luyện như nàng, chân khí tầng một và chân khí tầng hai cũng chẳng khác biệt là bao. Chẳng qua, khi nhìn vào trường kiếm trong tay, trong lòng nàng không khỏi kinh hãi.

Tầng một, chân khí của thiếu niên cùng tuổi trước mặt nàng chỉ là tầng một. Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên nhưng chẳng qua chỉ với chân khí tầng một mà dám khắc linh văn lên thân kiếm?! Đây tột cùng là to gan lớn mật không biết tự lượng sức, ngu ngốc hay thiên phú kỳ tài, hoặc có huyền cơ gì khác?

Ánh mắt một lần nữa dời xuống trường kiếm, thiếu nữ không tự chủ quán thâu chân khí vào.

Lần này, nàng cũng không kiểm tra qua loa mà trầm mặc chú ý, chân chính quan sát.

"Hở?" Từ trên khuôn mặt thanh tú của nàng, đột ngột thoáng hiện vẻ kinh ngạc, ngay sau đó sự kinh ngạc giống như một loại bệnh nhanh chóng lan khắp khuôn mặt nàng.

"Thế thì sao?" Doanh Thừa Phong phẫn nộ hỏi.

"Không thể nào!" Mãnh liệt ngẩng đầu lên, thiếu nữ nói: "Linh văn trên thanh trường kiếm này thật là do ngươi khắc sao?"

Doanh Thừa Phong ưỡn ngực lên đáp: "Tất nhiên là ta!"

Thiếu nữ thoáng do dự một lúc rồi nói: "Ngươi có thể khắc linh văn lên thân kiếm một lần nữa cho ta xem được không?"

Trong lòng của Doanh Thừa Phong hồ nghi vạn phần. Chẳng qua, chỉ do dự một thoáng thì hắn liền đồng ý. Khắc linh văn cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, cho dù nàng không thỉnh cầu thì mình cũng sẽ tiếp tục. Lúc này có làm chuyện thuận nước giong thuyền lần nữa thì tính toán làm quái gì!

Khoanh chân ngồi xuống, chân khí trong cơ thể Doanh Thừa Phong vận chuyển chầm chậm.

Thiếu nữ chờ một lúc, thấy thiếu niên vẫn chậm rãi điều tức, căn bản không có ý định khắc tiếp linh văn thì không khỏi có chút bực tức, gắt giọng: "Ngươi đang làm gì đó?"

Doanh Thừa Phong khẽ nhướng mí mắt rồi đáp: "Cô không nhìn thấy sao? Ta đang khôi phục chân khí!" Hắn dừng một chút lại tiếp: " Không phải cô vừa nói với ta, lúc chân khí khô cạn thì không nên khắc linh văn hay sao?"

Khuôn mặt thiếu nữ lập tức bị nhuộm hồng. Việc này, nàng đương nhiên biết nhưng chẳng qua lại nóng lòng muốn biết tu vi chân thật của thiêu niên, nên mới lên tiếng thúc giục.

Bất quá, tính tình thiếu nữ vốn trời sinh kiêu ngạo, làm sao lại muốn thừa nhận sai lầm của mình chứ.

Con ngươi của nàng đảo một vòng, hừ nhẹ một tiếng rồi nói: "Điều tức để khôi phục chân khí khô kiệt thì phải mất bao lâu chứ… Hừ, đúng là không có kiến thức!"

Doanh Thừa Phong sửng sốt một chút, đáp: " Không vận công điều tức, chờ chân khí chậm rãi khôi phục không phải lâu hơn sao?"

Trong mắt thiếu nữ hiện lên vẻ đắc ý, bàn tay của nàng vừa lật thì đã có thêm một cái bình ngọc. Sau đó, nàng lấy ra một viên dược hoàn màu vàng nhạt từ trong đó rồi nói: "Cho ngươi!"

Doanh Thừa Phong tiện tay nhận lấy. Một làn hương thơm mát đập thẳng vào mặt khiến tinh thần của hắn rung lên.

"Đây là... Dưỡng Sinh đan?" Ngẩng đầu lên, hắn kinh ngạc nhìn về phía thiếu nữ.

Nhướng cái đầu xinh đẹp lên, thiếu nữ nói: "Không sai! Xem như ngươi cũng có chút kiến thức." Nàng cười dài nói: "Uống viên dược hoàn này thì có thể giúp chân khí nhanh chóng khôi phục, dược lực coi như không tệ. Ngươi mau phục dụng đi!"

Nhìn bình ngọc trong tay thiếu nữ, trong lòng Doanh Thừa Phong nhanh chóng tính toán.

Dưỡng Sinh đan, đây cũng không phải là vật thông thường, mà là một loại đan dược cực kỳ quý giá.

Môn hạ của Doanh Lợi Đức đông đảo, mỗi ba tháng sẽ cử hành một tràng “Đồng môn tranh tài”. Nếu trong cuộc tranh tài đoạt được ba hạng đầu, ông sẽ ban thưởng một viên hạ phẩm Dưỡng Sinh đan.

Mặc dù Doanh Thừa Phong chưa phục dụng qua nhưng hắn đã thấy qua loại đan dược này. Đồng thời, hắn cũng nghe mấy sư huynh nói viên thuốc này có hiệu quả rất thần kì, sau khi uống có thể nhanh chóng gia tăng chân khí, đồng thời nó cũng là vật phụ trợ cho việc tiến cấp.

Cho dù là Doanh Lợi Đức, thì cũng vì thù lao ba viên Dưỡng Sinh đan cho ba tháng mà phải không ngừng chế tạo binh khí để trao đổi với người ngoài. Mỗi vị sư huynh từng nhận đan dược đều cẩn thận phục dụng, coi nó như trân bảo.

Vậy mà thiếu nữ trước mặt lại tùy tiện lấy ra một viên! Điều làm hắn cảm thấy bi phẫn là: nàng chỉ dùng nó để khôi phục chân khí!

Từ nét mặt của thiếu nữ cho thấy, nàng cũng không phải cố ý đùa giỡn hay chế nhạo hắn.

Mà sự thật là như vậy!

"Khôi phục chân khí, khôi phục chân khí..." Doanh Thừa Phong thì thầm hai tiếng, rốt cục cũng nuốt nó vào bụng rồi nói: "Tốt, ta sẽ nhanh chóng hồi phục chân khí!"

Trong lòng hắn thầm nhủ, không phải mình chủ tâm chiếm tiện nghi của nàng, chẳng qua vì phải biểu diễn khắc linh văn cho nàng xem nên mới được tặng.

Đan dược vào bụng, ngay tức khắc hóa thành một luồng hơi ấm lượn lờ dâng lên.

Doanh Thừa Phong thoáng hơi biến sắc. Hắn cũng không nhiều lời nữa, lập tức khoanh chân ngồi xuống và toàn tâm toàn ý hướng luồng hơi ấm chảy xuôi khắp kinh mạch, đồng thời chậm rãi thu nạp nó vào trong đan điền.

Chẳng qua, lượng nhiệt lưu này tương đối khổng lồ đối với hắn. Mặc dù đã cố hết sức và đem dốc toàn lực nhưng hắn cũng không thể khống chế nó được tí nào.

Nếu như lúc này linh hồn trong cơ thể là tên tiểu tử mười lăm tuổi được nuông chiều từ bé kia thì giờ phút này có lẽ đã buông bỏ, tùy ý để luồng nhiệt lưu này chạy loạn trong cơ thể, cho đến khi kinh mạch vỡ tung. Chẳng qua, ý chí cầu sinh của Doanh Thừa Phong há có thể so sánh với một đứa bé.

Đã từng chết một lần, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng vứt bỏ tính mạng mình lần nữa.

Cắn chặt hàm răng, tinh thần của hắn trong nháy mắt bộc phát đạt đến trình độ trước đây chưa từng có. Luồng nhiệt lưu dưới sự thao túng của lực lượng tinh thần vừa bộc phát liền biến thành những tia khí nóng rực. Chúng tựa những đứa trẻ ngoan, từng chút chạy vào đan điền.

Thở dài một hơi, hắn mở mắt ra. cảm nhận chân khí bên trong đan điền tràn đầy lẫn cảm giác toàn thân tràn đầy lực lượng. Dường như nếu hắn chỉ đánh ra một quyền thì ngay cả một ngọn núi cũng bị san phẳng.

Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của bản thân mà thôi. Hắn cũng không nghĩ mình có thể sở hữu loại thần thông như vậy.

"Trí linh, tình huống của ta như thế nào?" Hắn âm thầm dò hỏi.

"Vô cùng tốt! Viên đan dược kia đã giảm giúp ngươi một tháng khổ tu. Bây giờ chân khí của ngươi đã đạt đến tầng một đỉnh phong, chỉ cần ngươi luyện hóa toàn bộ dược lực sót lại trong cơ thể là lập tức sẽ tấn thăng tầng hai."

Trái tim của Doanh Thừa Phong như nhảy ra ngoài. Tuy nói hắn đã sớm có dự cảm là dược lực của viên đan dược kia không tầm thường, nhưng không ngờ kết quả lại tốt đến như thế.

Không trách được ba vị đường huynh* lại coi đan dược như bảo vật! Quả nhiên là có đạo lý!
* Đường huynh: anh họ.

"A, ngươi... ngươi vẫn khỏe chứ?" Một âm thanh khiếp đảm vang lên bên tai, kéo suy nghĩ của hắn trở lại.

Trong lòng của Doanh Thừa Phong cả kinh, quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy thiếu nữ nhìn mình thật cẩn thận. Thần sắc nàng bất an, trong mắt lộ vẻ vô cùng lo lắng lẫn kinh hoàng.

Khẽ gật đầu, Doanh Thừa Phong nói: "Rất tốt, đa tạ tiểu thư tặng dược!"

Thiếu nữ đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt. Khi thấy hắn thật sự bình yên vô sự, nàng mới thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, nói với giọng xin lỗi: "Vừa rồi ta quên. Tu vi chân khí của ngươi mới tầng một, nhưng ta lại lấy ra một viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan. May là ý chí của ngươi hơn người, nếu không..."

Nàng lẩm bẩm nói không nên lời.

Doanh Thừa Phong hít một hơi lạnh. Lúc này mới nhớ đến hung hiểm vừa rồi.

Bất quá, càng làm cho hắn cảm thấy chấn động là: Trung phẩm, thế mà lại là trung phẩm Dưỡng Sinh đan.

Thiếu nữ này đến tột cùng là ai, sao lại có đan dược trân quý đến như thế? Phải biết rằng, cho dù là Doanh Lợi Đức cũng chỉ có thể xuất ra loại hạ phẩm mà thôi.

Dần dần, thần sắc trên mặt hắn có những biến hóa vi diệu. Xem ra loại đan dược này quả thật là không thể tùy tiện nuốt lung tung nha.

Thiếu nữ khẽ cắn môi, một chốc lát sau mới thấp giọng nói: "Thật xin lỗi!"

Khoát tay một cái, Doanh Thừa Phong cười khổ đáp: "Không sao…"

Mặc dù tứ chi đã bình thường nhưng trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi. Khi nhìn bộ dạng thương tiếc của thiếu nữ cộng với bộ dạng lo lắng của nàng, trong lòng hắn thoáng cái đã mềm nhũn.

Cầm trường kiếm cùng đoản châm lên, hắn khẽ mỉm cười, nói: "Không phải cô muốn xem khắc linh văn sao? Vậy thì nhìn cho kỹ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.