Tạo Thần

Chương 437: Người khổng lồ




Chương 437:. Người khổng lồ
- A...
Một tiếng kêu thảm thiết phát ra từ trong ánh sáng chói loá.
Cái thứ âm thanh kỳ dị, đầy lực lượng thần bí ấy bỗng biến mất giống như tảng băng tan chảy dưới ánh nắng mặt trời vậy, không còn nghe thấy gì nữa.
Chiếc roi trong tay kẻ đó cứ co rúm lại trong ánh sáng, giật lùi về đằng sau, nhìn bộ dạng của gã giống như muốn chạy thoát khỏi vòng ánh sáng nhưng bất đắc dĩ phải ở lại.
- Quang minh lực (Lực ánh sáng)! Ngươi làm sao nắm giữ được lực ánh sáng? Tiếng gào thét vẻ khó tin của gã đó vang lên.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, từ từ thu hồi chân khí và tinh lực, ánh sáng trong lòng bàn tay lập tức cũng được thu lại.
Lúc đó, hắn đã biết được một điều.
Công pháp mà kẻ đó tu luyện được chính là công pháp thuộc hệ hắc ám âm trầm, quỷ dị nhất, chỉ là, công pháp của gã hình như còn thiếu sự tập trung, nên lực lượng hắc ám chưa trọn vẹn. Một khi bản thân nó gặp phải lực ánh sáng thuần tuý nhất thì ngay lập tức sẽ bị đánh bại.
- A,a, khẩu khí của các hạ rất lớn, nhưng muốn lấy được tính mạng của tại hạ, vậy thì tại hạ đành phải phản kích lại thôi. Sát khí lóe lên trong mắt, Doanh Thừa Phong bước lên, đồng thời giơ thanh hàn băng trường kiếm trong tay ra, thanh kiếm loé sáng bay lên tạo nên một lớp hàn khí ớn ớn, cứ như muốn nhốt đối phương vào trong làn khí đó.
Trong giây phút đó, hắn không hề phát huy kỹ năng của linh vật mà hoá thân thành một kẻ võ đơn thuần, dùng lực bí văn của Linh Binh, giáng cho đối phương một cú đau điếng người.
Kẻ đó phẫn nộ hừm một tiếng. Nếu như Doanh Thừa Phong duy trì việc phóng quang minh lực, có lẽ y sẽ sợ sệt vài phần, đồng thời tìm cách rút lui, nhưng Doanh Thừa Phong lại sử dụng lực hàn băng để đối phó với y, tự nhiên y lại được thể.
Bàn tay rung lên, chiếc roi trong không trung tạo thành những vệt đen kịt, những vệt đen này uốn lượn tầng tầng lớp lớp, giống như những sợi mây được tách ra từ một áng mây đen.
Chân khí của gã chỉ có thế, nhưng sức mạnh tinh thần lại vô cùng lớn lao, mà chiếc roi trong tay hắn cũng biểu hiện rõ thuộc tính linh binh đặc thù thuộc về linh sư. Những vầng đen này khi kết hợp với sức mạnh tinh thần, lại biến thành một thế giới màu đen, hàn ý của nó không ngờ còn mạnh hơn kiếm quang của Doanh Thừa Phong vài phần.
Hai mày nhíu lại một chút, Doanh Thừa Phong cười nhạt: - Không tồi, có chút thú vị đấy.
Chân khí trong cơ thể hắn tuôn ra mãnh liệt, hàn băng trường kiếm lại sáng rực lên.
Theo ánh sáng này lóe lên, cái lạnh vô cùng vô tận đột nhiên từ giữa thanh trường kiếm phát ra.
- Ầm
Sau một tiếng vang nhẹ, áng mây đen kịt trước mắt không ngờ bị đông cứng lại.
Hàn băng trường kiếm vẫn là linh khí Bạch Ngân Cảnh mạnh nhất, sau khi dung hoà Thủy Uân thạch, sức mạnh của băng hệ đạt đến đỉnh cao khó mà tưởng tượng nổi. Chỉ là trước đây Doanh Thừa Phong dùng nó làm linh võ thần binh, sức mạnh của nó mới bị hạn chế, khiến cho khí linh của hàn băng trường kiếm sớm đã không trọn vẹn.
Lúc này, nếu Doanh Thừa Phong cứ sử dụng hết sức, thì sức mạnh mà hàn băng trường kiếm sở hữu sẽ hoàn toàn được giải phóng, khí lạnh lan tỏa sẽ khó mà tưởng tượng được.
Sắc mặt của gã kia biến đổi nhanh chóng, trong lòng lại càng rối loạn.
Công pháp mà gã tu luyện được cực kỳ âm độc, dưới tác dụng của sức mạnh tinh thần, đám mây đen kia lại càng được tiếp thêm độc tố, các cao thủ cùng đẳng cấp khác một khi đã bị sa vào, vô tri vô giác sẽ bị trúng độc, đồng thời dần dần sẽ không chống chọi được nữa.
Nhưng, tên tiểu tử không rõ lai lịch Doanh Thừa Phong này, không những chỉ đơn giản dùng quang minh lực đánh bại linh khí của hắn, mà lúc đó lại còn dùng hàn hệ linh binh để làm đóng băng áng mây đen, chuyện như thế từ trước đến nay chưa hề xảy ra.
- Pa, Pa, Pa
Những âm thanh kỳ dị tiếp tục vang lên, nó khiến cho tảng mây đen đóng băng đột nhiên vụn vỡ thành từng mảnh, đồng thời rơi xuống mặt đất
Ánh mắt Doanh Thừa Phong chăm chú, lòng thầm kinh ngạc
Những chỗ nào bị mảnh vụn mây đen rơi xuống, đều dần dần nhuộm thành màu đen.
Hắn biết ngay, những mảnh mây đen này có độc tính mãnh liệt, nếu như không cẩn thận chạm phải, thì cường nhân Bạch Ngân Cảnh không chết cũng không thể tránh khỏi phiền phức rất lớn.
Khẽ hừm một tiếng, Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng nói: - Đồ độc ác, hãy xem thế giới thuỷ vụ băng tuyết của ta đây!
Mũi kiếm của hàn băng trường kiếm đột nhiên vạch ra một ánh sáng chói loá, ánh sáng này vừa lìa khỏi thanh kiếm đã nổ tung lan rộng ra, biến thành vô số hàn tinh rơi đi bốn phương tám hướng
Chỉ vẹn vẹn trong nháy mắt, trong chu vi 30 trượng đều bị bao phủ khắp bởi một lớp sương mù mà trong lớp sương mù đó, lại bồng bềnh những hoa tuyết màu trắng xoá.
- Phật
Doanh Thừa Phong hô lên, những bông tuyết xung quanh kẻ đó đột nhiên ngưng tụ lạ thành một thanh đao lớn,
Mặt gã hơi biến sắc, hắn thốt lên kinh ngạc: - Bạch Ngân Cảnh linh binh
Hiểu biết của gã cũng không phải dạng tầm thường, vừa nhìn thấy toàn cảnh sương mù cùng với sự thay đổi của hoa tuyết đã biết ngay bản thân đã đụng phải thiết bản.
Một người luyện võ Bạch Ngân Cảnh còn trẻ như vậy, trong tay lại sở hữu linh binh cùng đẳng cấp, người như thế tuyệt đối xuất thân thuộc diện cao môn đại phiệt
Trong thế giới linh đạo, linh binh đẳng cấp càng cao thì lại càng khó nắm giữ.
Trong võ đạo tu muốn đột phá là một chuyện vô cùng gian khổ, nhưng muốn có được một linh khí cao cấp thì lại là chuyện càng gian khổ hơn.
Đại đa số cường nhân Bạch Ngân Cảnh, linh khí nắm giữ trong tay đều là một loại linh binh cấp thanh đồng có sức mạnh mật văn rất lớn, cũng có một số sở hữu linh binh Bạch Ngân Cảnh, nhưng, trong những linh binh đó, lại không có sức mạnh mật văn, thực ra là uy lực khi thực chiến còn thua xa linh binh mật văn cấp thanh đồng.
Như Doanh Thừa Phong, không chỉ trong tay nắm giữ linh binh Bạch Ngân Cảnh, mà linh binh đồng thời còn có mật văn có cả hai loại sức mạnh nước, băng, điều này rất hiếm có.
Nhân vật như thế, không thể nào xuất thân ở nơi tầm thường được.
Thế nhưng, nếu như để gã biết, linh khí này kỳ thực là do Doanh Thừa Phong luyện được, thì chỉ sợ hắn sẽ càng kinh ngạc hơn nữa.
Có điều, trong lĩnh vực của gã thì gã cũng là một vị vương cường đại không ai sánh bằng
Lòng tham thoáng qua trong con ngươi gã, gã dang tay ra, hô một tiếng, một lá cờ bay phần phật xuất hiện. Lá cờ với tổng thể là màu đen, trên cờ có thêu một hình đầu lâu trắng cực lớn. Cho dù là trong sương mù, lá cờ này vẫn phóng ra loại sức mạnh khiến người khác phải khiếp đảm.
- Hô hô
Gã vẫy cờ, tà ma quỷ khí từ trong đó ùa ra, khí độc nồng nặc gấp mười lần so với chiếc roi dài lần trước đột nhiên ngưng tụ hình thành xung quanh gã.
- Pang, Pang, Pang
Băng tuyết trường đao chặt từng nhát từng nhát xung quanh gã, nhưng con đao này vừa gặp sương mù đầy khí đen thì đột nhiên bị vỡ nát.
Lớp sương mù đen mà lá cờ phóng ra sở hữu một loại sức mạnh ăn mòn kinh khủng.
- Ha, ha, ha, kẻ thấp kém kia, hãy xem hắc vụ di thiên của ta!
Trong tiếng cười bạo ngược, sương đen lập tức phát tán đi khắp nơi, như muốn bao phủ lớp sương trắng để ăn mòn dần dần.
Vẻ mặt Doanh Thừa Phong có chút biến đổi, hắn cũng không ngờ, kẻ đó quả nhiên sở hữu thứ linh khí khủng khiếp như vậy. Tâm niệm điện truyền, trên hàn băng trường kiếm xuất hiện một bóng hình nho nhỏ.
Bóng hình này vừa xuất hiện đã vẫy vẫy tay.
Theo thế vẫy của bàn tay, lớp sương khí cứ mê man phát tán rồi ngưng tụ lại thành những lớp sương giống nhau.
Chỉ trong chốc lát, thế giới sương mù đã giảm đi một nửa, nhưng, lúc này trong thế giới màu trắng lại có một khí lạnh khiến người ta sởn gai ốc.
Từng lớp mây đen vừa nhập vào sương mù đã bị đóng băng lại ngay lập tức, không còn vào sâu thêm được nữa, cũng như thế, sương mù cũng không thể bảo vây được khí đen, hai bên một đen một trắng, tựa như hai cao thủ đứng song song hai bên dòng sông, không ai có thể làm gì được ai.
- Tốt. Con ngươi của kẻ đó thoáng liếc qua, nói: - Lực băng thủy so với lực hắc ám mà ta tu luyện còn kém của ta một bậc, nhưng linh binh này có thể chống chọi lại hắc chướng kỳ của ta, tuyệt tuyệt, đích thị là một bảo vật.
Doanh Thừa Phong cười nhạt một tiếng, trong lòng đã đoán được lai lịch của gã.
Nhưng, hắn không thể không thừa nhận, lực quang minh và hắc ám đích thực là mạnh hơn hai hệ băng, thuỷ một chút, nếu như trong hán băng trường kiếm không tồn tại khí linh, thì trong lúc này e là bản thân hắn đã thất bại rồi.
Có điều, hai bên tranh đấu, không phải chỉ dựa và một linh binh.
Hắn điềm tĩnh nói: - Các hạ còn bảo vật gì chưa sử dụng không, nếu như không đem ra sử dụng thì sợ là không còn cơ hội nữa đâu!
Gã có chút hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào Doanh Thừa Phong, dường như muốn thăm dò xem hắn có đang buông lời doạ dẫm hay không.
Được một lúc, gã cười nhạt, nói: - Tiểu tử, đây là con đường chết mà ngươi tự tìm đến.
Hắn há to mồm, cắn vào cánh tay.
Ngay lập tức, máu tươi từ miệng vết thương tuôn ra, rơi xuống lá cờ.
Những giọt máu tươi này trong lớp sương đen phồng lên một cách kỳ dị, giống như hấp thụ toàn bộ sức lực của sương đen, biến thành một người khổng lồ đen đỏ thân cao đến 3 trượng.
Doanh Thừa Phong tròn mắt, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, đây là công pháp gì, thật sự hắn chưa từng thấy cũng chưa từng nghe nhắc đến.
Linh đạo thế gia này rộng lớn, kỳ dị quả nhiên không thể tưởng tượng nổi.
Người khổng lồ gầm thét lên một tiếng, giống như tiếng sét đánh.
Sau đó, nó bước lên, cứ thế bước vào thế giới thuỷ vụ hàn băng.
Linh khí mà hàn băng trường kiếm có được, trong khu vực này đã lạnh đến ớn người, đến cả lực lượng hắc ám nó cũng có thể làm đông kết, nhưng, trên thân của người khổng lồ đen đỏ này lại phảng phất một thế lực bảo hộ thần kỳ, cứ thế chống lại cái lạnh ghê người ấy, bước mạnh về phía trước.
Khí linh trên hàn băng trường kiếm dao động, mà trong não Doanh Thừa Phong lại cảm nhận thấy một nộ khí không phục mãnh liệt đến cực điểm
Đây là tâm tư mà khí linh hiện ra, nó phẫn nộ cực độ đối với việc bản thân lại bị đối phương áp bức đến.
Nếu như lá cờ đen đó cũng là một linh khí cường đại thì có lẽ nó sẽ không như vậy, nhưng đối phương chỉ là một linh khí của Bạch Ngân Cảnh mà thôi, có điều máu tươi rớt xuống, lại phát huy được uy năng cực lớn như thế, ngược lại khiến nó bị ức chế, khiến nó không thể tiếp nhận được.
Doanh Thừa Phong tâm niệm xoay chuyển nhanh như điện, tay bên kia đã giữ Lang Vương Thuẫn.
Thế nhưng, trong giây phút này, khí linh của hàn băng trường kiếm lại đột ngột nhảy lên.
Lần đầu tiên nó rời khỏi thanh kiếm, trong không trung mở ra một chiếc miệng nhỏ, những sợi thuỷ vụ hàn khí bay vào trong, chỉ vẻn vẹn có một lúc, nó không ngừng lớn lên, sau đó biến thành một người khổng lồ băng tuyết còn cao hơn một bậc so với người khổng lồ đỏ đen.
Doanh Thừa Phong hẳn là cũng rất đỗi kinh ngạc, nhưng thấy gã kia đứng đờ đẫn nhìn, hắn kêu lên: - Siêu phẩm, siêu phẩm, đúng là linh khí siêu phẩm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.