Tạo Thần

Chương 434: Cao thủ Tử Kim theo dõi




Bóng hai người ở phía xa xa lóe lên vài cái phảng phất như âm hồn vụt qua.
Tốc độ của bọn họ nhanh tới cực điểm, cơ hồ như trong nháy mắt đã tới mảnh bùn đất mới đắp kia rồi
Đây là hai vị lão nhân trong đó một người râu tóc bạc trắng chính là Tề Thiên Lão tổ, bá chủ Thái Hồ xưa nay. Vị cao thủ Tử Kim cảnh này vốn có thực lực hùng mạnh nhưng khi đối diện với Ác long của Văn Tinh lại lựa chọn cách không đánh mà chạy rồi
Từ đó về sau, lão không còn mặt mũi nào ở lại Thái Hồ và biệt tăm không có tung tích gì nữa.
Nhưng sau khi lão rời đi, các nhà trong Thái Hồ đã không hề xảy ra nội chiến mà là đoàn kết nhau lại ứng phó với các thế lực hùng mạnh phụ cận.
Khi có cao thủ Tử Kim cảnh trấn thủ không có người ngoài nào dám ức hiếp thế lực các phương của Thái Hồ nhưng hiện nay không như vậy nữa, hiện giờ, toàn bộ Thái Hồ chỉ có hai vị cao thủ Hoàng Kim cảnh. Sau khi thiếu đi cây đại thụ Tề Thiên Lão tổ này che chở, việc sinh sống của các thế lực lớn của Thái Hồ khó khăn hơn rất nhiều so với trước.
Một vị khác sóng vai cùng Tề Thiên Lão tổ lại là một vị văn sỹ nhìn chừng khoảng 40 tuổi.
Chỉ có điều xem khí thế và thái độ của người này khi đối diện với Tề Thiên Lão tổ không ngờ không có chút lép vế thì biết rằng y phải là một vị cao thủ Tử Kim cảnh hùng mạnh rồi.
Lúc này, nhìn mặt đất dưới chân, ánh mắt của hai người bọn họ rõ ràng là có chút suy nghĩ.
Một lát sau, Tề Thiên Lão tổ nói. - Du huynh, ngươi thấy thế nào.
Vị văn sỹ trung niên họ Du kia trầm ngâm hồi lâu nói. - Kẻ này không ngờ có thể vượt ngưỡng đánh chết được cao thủ Hoàng Kim cảnh. Ha ha, tiền đồ không thể đo lường được.
Tề Thiên Lão tổ bất mãn nói - Bất luận thành tựu hắn ngày sau như thế nào, nhưng hiện nay cũng chính là một tên Bạch Ngân cảnh mà thôi, lẽ nào trong mắt ngươi còn có thể buông tha cho hắn sao.
Cao thủ Bạch Ngân cảnh trong mắt người bình thường tuyệt đối là thuộc loại cao thủ không thể va chạm được, nhưng đối với cao thủ Tử Kim cảnh mà nói như vậy cũng chỉ là một việc đã rồi thôi.
Khoảng cách chênh lệch giữa Bạch Ngân cảnh với Tử Kim cảnh thậm chí còn lớn hơn nhiều nếu so chênh lệch Bạch Ngân cảnh với võ sỹ thông thường .
Vượt lên ở thượng tầng của Kim tự tháp, võ lực bản thân trở nên hùng mạnh không thể tin nổi.
Văn sỹ trung niên họ Du cười một tiếng nói.
- Tề Thiên Lão Quái, chút thực lực này hôm nay của hắn đã không được ngươi để ý, ngươi vì sao lại không trực tiếp ra tay ngược lại xúi dục Trương Vạn Niên chứ.
Tề Thiên Lão tổ chau mày, nhăn mặt nói - Hừ, nếu không phải là vì pháp chỉ của chân nhân, ngươi cho rằng tên tiểu tử kia còn có thể bình an vô sự sống tới hôm nay sao.
Văn sỹ trung niên họ Du khẽ gật đầu nói - Không sai, ngươi đã không dám chống lại Pháp chỉ của chân nhân lẽ nào còn có thể trông cậy ta ra tay sao.
Sắc mặt Tề Thiên Lão tổ đỏ bừng, nói - Du huynh, ta không có ý này, nhưng Lão cười lạnh một tiếng nói
- Hôm nay ngươi tình cờ gặp ta, chỉ sợ cũng không phải là sự trùng hợp nhỉ.
Văn sỹ trung niên họ Du ha ha cười nói. - Tề Thiên lão quái nhanh người nhanh miệng, không sai. Lão phu cũng chính vì Tối chung truyền thừa trên người người này mà tới.
Sắc mặt của Tề Thiên Lão tổ hơi biến đổi, nói - Không biết Du huynh có thể an bài chỗ tiến thoái hay không.
Văn sỹ trung niên họ Du nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, nói - Quả thực lão phu đã chuẩn bị tất cả, cũng tìm mấy người không có quan hệ với lão phu nhưng lại có thể bị lão phu lợi dụng giết chết tên tiểu tử xui xẻo này. Chỉ là Hắn nhè nhẹ lắc đầu nói - Sau khi nhìn qua trận chiến vừa rồi, lão phu đã thay đổi chủ ý rồi.
Tề Thiên Lão tổ hơi sửng sốt, nói - Cái gì?
Văn sỹ trung niên họ Du trầm giọng nói tiếp - Lão phu sẽ không ra tay với hắn nữa, ngược lại muốn khuyên một câu: Lão quái vật, ngươi tốt nhất cũng thu tay lại đi.
Sắc mặt của Tề Thiên Lão tổ trầm xuống khi nghe tới văn sỹ trung niên họ Du muốn dừng cương trước bờ vực. Trong lòng lão rất vui bởi vì lão biết tính cách của người này từ trước tới nay đều nói một không nói hai. Y đã nói buông tay đó chính là nhất định buông tay rồi.
Nhưng, vừa mới nghĩ tới đối phương bất ngờ ngược lại khuyên mình thu tay, trong lòng lập tức bất mãn. Nếu là không là biết thực lực cao ngất của đối phương, không thua kém bản thân mình mà nói, lão sợ là ngay cả ý nghĩ động thủ với y đều có rồi.
Văn sỹ trung niên họ Du khẽ cười, nói - Lão quái vật, ngươi đừng hiểu lầm. Haha, lão phu chỉ là muốn hỏi ngươi một câu, cho dù ngươi đạt được Tối chung truyền thừa đó có thể tu luyện công pháp hay không.
Sắc mặt Tề Thiên Lão tổ liên tục thay đổi, một hồi lâu sau, lão mới chậm rãi lắc đầu nói. - Không thể
- Khà khà, vị tiền bối còn sống kia chính là một vị cao thủ linh võ, truyền lại Tối chung công pháp khẳng định là Linh võ chi đạo. Trước tiên đừng nói, bọn ta không phải kẻ linh võ cho dù là kẻ linh võ sau khi tu luyện tới tình cảnh này lẽ nào còn có thể thay đổi để học môn chủ công pháp khác sao. Văn sỹ trung niên họ Du ậm ừ vừa cười vừa nói.
- Hừ, tuy không thể thay đổi, nhưng Tối chung truyền thừa là vật hung mạnh đến mức nào, cho dù xem qua một lần có thể tham khảo cũng tốt. Tề Thiên Lão tổ hơi có vẻ bất mãn nói.
- Đúng vậy, nếu là có thể tham khảo, đồng thời dựa vào cơ duyên này thăng lên Võ Hầu đương nhiên là một việc tốt nhưng ngươi có thể nắm chắc mấy phần thành công. Khóe miệng văn sỹ trung niên họ Dụ xuất ra một luồng cười lạnh hỏi.
Tề Thiên Lão tổ mím miệng thật chặt, lại không chịu trả lời.
Hy vọng này kỳ thực tương đối mờ ảo, chỉ là lão nhân gia hắn bị trở ngại trên trăm năm ở Tử Kim cảnh, từ đầu đến cuối không tiến thêm lên được, mà Tối chung truyền thừa rất có khả năng chính là hy vọng duy nhất rồi. Cho nên biết rõ sự việc này không phải khả thi như vậy nhưng lão lại không dễ dàng buông tha đâu.
Văn sỹ trung niên họ Du khẽ lắc đầu nói. - Lão quái vật, ngươi nói người này thiên phú như thế, tuổi tác rất phù hợp. Như vậy chân nhân phái hắn lúc này tiến vào cổ chiến trường chính là đang tính toán thế nào.
Trong lòng Tề Thiên Lão tổ rung lên một cái, nói - "Tranh bá chiến" vào một năm sau.
- Không sai, cuộc chiến này quan hệ tới xếp hạng linh vực chúng ta và danh ngạch tiến vào thánh vị của bọn lão già chúng ta, cho nên tuyệt đối không thể mất. Văn sỹ trung niên họ Du lãnh đạm nói - Nếu tên tiểu tử này hiện giờ gặp chuyện, từ đó mà phá hoại đại kế của chân nhân. Khà khà, ngươi cho rằng mình có thể chịu đựng được ngọn lửa phẫn nộ của chân nhân sao.
Tề Thiên Lão tổ trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên nói. - Thay mặt bản vực ra tay phải là Hứa phu nhân và mấy tên tiểu tử kia mới đúng. Doanh Thừa Phong này tuy rằng là kỳ tài nhưng tuổi tác rất ít, chỉ có thời gian một năm, hắn lẽ nào còn có thể thăng lên Hoàng Kim cảnh được ư.
Văn sỹ trung niên họ Du chậm rãi nói - Bình thường mà nói không thể, nhưng nếu chân nhân ra tay, như vậy tất cả không có khả năng thì đều sẽ biến thành có khả năng rồi.
Tề Thiên Lão tổ hít một hơi thật dài, tương đối kiêng dè, kính nể đối với vị chân nhân trong lời nói của văn sỹ trung niên họ Dụ
Văn sỹ trung niên họ Dụ lại nói - Lão quái vật, tên này khi ở Bạch Ngân cảnh thì có thể vượt cấp giết chết Hoàng Kim cảnh, như vậy một khi hắn thăng lên Hoàng Kim cảnh, cho dù không phải vô địch đồng cấp nhưng trong cuộc tranh bá ít nhất cũng có thể kiếm được một vị trí tốt rồi. Hai mắt của y sáng ngời như có thần, nói - Tuy nhiên đây chỉ là một hy vọng, nhưng ta nghĩ, tất cả đồng nghiệp Tử Kim cảnh trong bản vực đều sẽ không để hy vọng này bị phá tan đâu.
Sắc mặt của Tề Thiên Lão tổ khẽ biến đổi, lạnh lùng nói - Du huynh, ngươi đây là uy hiếp ta sao.
Văn sỹ trung niên họ Du không kìm nổi cười, nói - Lão quái vật, ngươi quá lời rồi. Hahaha, ngươi đừng nói cho ta biết, ngươi thờ ơ đối với việc này nhé.
Tề Thiên Lão tổ hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt mới bình thản trở lại
Lão đưa mắt xem xét mảnh đất dưới chân, cuối cùng cũng nói. - Cũng được, nếu đã như vậy, lão phu sẽ tạm thời buông tay, nhưng nếu sau một năm hắn không có cách nào thăng lên Hoàng Kim cảnh, cũng không có cách nào đại biểu cho bản vực tham chiến mà nói
Văn sỹ trung niên họ Du nghiêm nghị nói. - Nếu như thế, lão phu nguyện cùng với lão quái vật ngươi liên thủ mưu đồ việc này.
- Được. Chúng ta bắt tay hoanh nghênh việc này.
Tề Thiên Lão tổ đưa tay ra, văn sỹ trung niên họ Du cũng đồng thời như vậy, tay hai người vỗ vào nhau ba cái.
Đối với địa vị thân phận này của bọn họ mà nói, lời thề thậm chí càng quan trọng hơn cả sinh mệnh, đặc biệt là khi đối diện với cao thủ đồng cấp. Một khi có hứa hẹn, như thế bất luận thế nào cũng sẽ không bội bạc được.
Hai người gật đầu lẫn nhau một cái, thân hình nhoáng lên hóa thành hai đạo ánh sáng trong nháy mắt đã đi xa.
Nhưng mà, ngay sau khi bọn họ mới rời đi được một canh giờ, tại một mảnh đất khác đột nhiên tóe ra một luồng ánh sáng đồng thời ngay sau đó ngưng tụ thành hình ảnh đầu một con sói.
Sau khi hình ảnh đầu con sói nhỏ ngưng tụ thành công, thân hình của nó lập tức mờ nhạt xuống, lại không có chút hào quang nào tràn ra ngoài.
Rung đùi đắc ý nhìn ra xa một cái, huỵch một tiếng nó chạy tới hướng Doanh Thừa Phong rời đi.
Tốc độ của nó cực nhanh, hơn nữa khi chạy ép sát trên mặt đất, cho dù là quan sát tỉ mỉ đều chưa hẳn có thể nhìn ra hình bóng của nó
Vừa qua khoảng nửa canh giờ, chân của nó rốt cuộc cũng dừng lại
Trước mặt nó, Doanh Thừa Phong đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve trên đầu nó.
Tiểu tử kia tuy không phải là lang tộc chân chính nhưng lúc này lại vươn đầu lè lưỡi nhẹ nhàng liếm láp cổ tay của Doanh Thừa Phong
Chỉ có điều là không người nào biết, trong lúc bọn chúng làm động tác này kỳ thực tầng chính diện của lực lượng tinh thần đang truyền tới một số thông tin nào đó.
Một lát sau, chân mày Doanh Thừa Phong chau lại, hắn chậm rãi vẩy tay một cái, con sói nhỏ lập tức hướng đến tấm chắn Bá Vương nhảy tới.
Tạo thành một vòng sóng lớn trên mặt tấm chắn Bá Vương. Con sói nhỏ giống như là hòn đá giữa biển rồi chìm vào trong không còn thấy tung tích nữa
Sau khi tấm chắn Bá Vương nuốt được viên ngọc châu kia không ngờ lại phát sinh ra độ biến dị. Tuy nó là phẩm vật chưa thăng lên tới Hoàng Kim cảnh nhưng khí linh đó lại nhiều thêm mấy phần linh tính, hơn nữa dự cảm đối với nguy hiểm vượt xa Doanh Thừa Phong.
Ngoài ra, nó với trí linh trong não Doanh Thừa Phong sản sinh ra một loại cộng hưởng nào đó khó mà hình dung. Loại đột nhiên xuất hiện biến hóa này khiến Doanh Thừa Phong trong khi trống mắt líu lưỡi cũng cảm thấy thêm phần vui mừng.
Sau khi phát hiện có người tiến lên phía trước thăm dò, hắn đã âm thầm chuẩn bị kỹ càng.
Con sói nhỏ này chính là khí linh và trí linh sau khi kết hợp mới sinh ra, nó giống như là một chiếc máy ghi hình, đem tất cả hình ảnh ghi chép lại.
Nhưng Doanh Thừa Phong tận lực xóa đi năng lực truyền chân không của nó, cho đến tận lúc này mới biết sự việc xảy ra ở trong đó.
Khiến hắn cảm thấy may mắn chính là ở phía xa xa theo dõi không ngờ là hai vị cao thủ Tử Kim cảnh.
Nếu lúc ấy không phải linh cơ của hắn phát động khiến con sói con đừng cách không truyền lại thông tin mà nói, như vậy tồn tại của nó chỉ sợ chưa chắc có thể dấu diếm được hai vị cao thủ kia.
Lúc này, trong não của hắn soát qua một số cảnh tượng kia một lần nữa, phía sau lưng Doanh Thừa Phong không ngờ lại rịn ra một chút mồ hôi lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.