Tạo Thần

Chương 406: Ta nói bỏ đi




Đám người Doanh Thừa Phong liếc nhìn nhau, đều có chút dở khóc dở cười.
Gã đại hán này luôn miệng nói không sợ, nhưng đôi mắt đó của gã loạn chuyển điên cuồng, rõ ràng là rất cảnh giác, Tựa hồ chỉ cần ba người bọn họ liên thủ cùng lên, thì gã sẽ lập tức xoay người bỏ chạy.
Dở hơi như vậy, bọn họ quả thật là lần đầu tiên gặp.
- Sư tổ, đây là ai thế? Doanh Thừa Phong nhỏ giọng hỏi.
Sắc mặt của Phong Huống đỏ ửng. Vừa nãy lão xuất ra một nguồn đấu khí, còn chưa thăm dò rõ lai lịch của đối phương, thì liều lĩnh xuất thủ. Hành động này hoàn toàn không giống với lão trước đây.
Nhưng, đây cũng là sau khi lão rất mất mặt trước mặt Doanh Thừa Phong mới làm ra hành vi manh động.
Lúc này bình tĩnh trở lại, trong đầu lọc bỏ một phen, không khỏi sắc mặt thay đổi.
Thậm chí cường giả Bạch Nhân Cảnh ở trong thế giới này cũng thuộc nhân vật đứng đầu. Tuy số người tầng nhất này cũng không ít, nhưng ngoại trừ biến thái như Doanh Thừa Phong ra, người khác nhất định đều là thanh danh đồn xa.
Đoàn Thụy Tín nhẹ nhàng tiến lên một bước, cũng thấp giọng nói: - Thừa Doanh, nếu lão phu không có nhớ lầm, người này có lẽ là Thái Hồ Hồng Hi Cương.
- Thái Hồ?
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong sáng ngời. Không ngờ là cường giả Bạch Ngân Cảnh trong Thái Hồ, chứ không có liên quan với Hồ gia.
Dường như là vì để chứng minh suy đoán của lão, Đoàn Thụy Tín nói tiếp: - Thanh danh của người này tuy không phải rất vang dội, người gặp qua họ cũng không phải rất nhiều. Nhưng thực lực của họ ở trong cường giả Bạch Ngân Cảnh lại tuyệt đối là số một số hai. Dừng lại một chút, Đoàn Thụy Tín nhấp môi một cái, nói: - Nếu lão phu gặp phải gã, sợ cũng là lành ít dữ nhiều.
Lần này Doanh Thừa Phong thật sự có chút kinh ngạc. Đoàn Thụy Tín chấp chưởng Chấp Pháp đường bộ môn quyền lực hùng mạnh nhất ở trong Khí Đạo Tông. Dựa vào, chính là một thân võ đại tu vi tinh xảo của lão.
Nếu chỉ dựa vào thực lực võ đạo mà nói, trong Khí Đạo Tông ngoại trừ Phương Phù, Hoàng Kim Cảnh tông chủ ra, Đoàn Thụy Tín chắc chắc chính là người thứ hai.
Nhưng bây giờ không ngờ cả lão cũng nói như vậy, vậy chứng tỏ người này quả thật có chỗ hơn người.
Con mắt của Hồng Hi Cương giống như con mắt bò, liền chợt nói: - Này, rốt cuộc các ngươi có đánh không hả.
Doanh Thừa Phong không kìm được cười, nói: - Ta và ngươi không oán không thù, tại sao ngươi muốn khiêu chiến ta.
Câu nói này của hắn vừa dứt, gạt bỏ Phong Huống và Đoàn Thụy Tín qua một bên, trực tiếp kéo thù hận lên người mình.
Tuy Đoàn Thụy Tín khen Hồng Hi Cương tới bước này, nhưng Doanh Thừa Phong lại cũng không có sợ hãi bao nhiêu. Thanh danh vô địch đồng cấp của Linh Vũ giả cũng không phải nói không. Càng huống hồ Doanh Thừa Phong còn kiêm tu mật thuật, trong tay càng có linh khí siêu phẩm có thể nâng cao uy năng mật thuật.
Hồng Hi Cương cho dù là hùng mạnh hơn nữa, nhưng chỉ dựa vào cảnh giới của gã còn chưa đột phá tới Hoàng Kim Cảnh, vậy thì hắn sẽ không sợ.
Hồng Hi Cương há to miệng, phát ra giọng ầm ầm như sấm nổ: - Phì, ai nói không oán không thù với ta. Thái Hồ, Hồ gia phải chăng là bị ngươi diệt.
Doanh Thừa Phong lạnh lùng cười, nói: - Là do ta diệt, lại có thể thế nào.
Chân chính hủy diệt Thái Hồ, Hồ gia, chính là ác long của Văn Thiện phóng ra. Nhưng bây giờ Văn Thiện đã đi rồi, tất nhiên hắn cũng sẽ không có chút yếu thế.
Hồng Hi Cương vung múa cái búa tạ trong tay, trên người dâng lên mùi hung hãn. Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới chém Doanh Thừa Phong thành mảnh vụn.
Phong Huống và Đoàn Thụy Tín đều hết sức chăm chú. Một khi Hồng Hi Cương xuất thủ, bọn họ sẽ không ngại thân phận cùng xông lên.
Có lẽ một người đánh không lại gã khờ này, nhưng nếu ba người liên thủ, tuyệt đối có thể đánh gã ba mẹ cũng không nhận ra.
Nhưng, Hồng Hi Cương tuy nhìn tổng thể vô cùng thô lỗ, nhưng trên thực tế lại tâm tư tinh tế. Đặc biệt là có một loại trực giác kinh khủng giống như dã thú đối mặt với nguy hiểm.
Khóe mắt liếc nhìn Phong Huống và Đoàn Thụy Tín, hai chân của gã không hề động đậy, giống như cây đinh đóng vào tấm khảm, gã lạnh lùng nói: - Vậy Hồ Khải Điền, Hồ gia, phải chăng là chết trong tay ngươi.
Gã vừa dứt câu này, toàn bộ đám cường cả Bạch Ngân Cảnh trong đại sảnh đều đưa mắt nhìn Doanh Thừa Phong.
Trong sáu vị cường giả Bạc Ngân Cảnh của Thái Hồ Hồ gia, Hồ Khải Điền chắc chắn là một cường giả thanh danh to nhất, thực lực mạnh nhất. Hơn nữa được vinh dự có hy vọng thăng tấn Hoàng Kim Cảnh nhất trong Hồ gia.
Nhưng trước khi Hồ gia đánh trận cuối cùng với Doanh Thừa Phong, Hồ Khải Điền lại đột nhiên mất tích. Mọi người chỉ biết là lúc y đuổi theo kẻ tặc, một đi không trở lại. Tuy người người đều biết y tuyệt đối là lành ít dữ nhiều, nhưng đều lần lượt đoán người này phải chăng chết dưới tay Doanh Thừa Phong.
Nếu Hồ Khải Điền đúng thật là bị Doanh Thừa Phong giết chết. Vậy cái vị trí vô địch Linh Vũ giả đồng cấp này hắn đội là cái chắc.
Doanh Thừa Phong thu nụ cười trên mặt, trầm giọng nói: - Hồ Khởi Điền là quan hệ gì với ngươi.
Hồng Hi Cương cao giọng nói: - Hồ Khởi Điền cùng ta lang bạt chiến trường nhiều năm, là đồng bào chiến hữu của ta.
Thần ỷ trong mắt của Doanh Thừa Phong dần dần trở nên lạnh, hắn chậm rãi nói: - Nói như vậy, ngươi là đến báo thù cho chiến hữu.
Người trong giang hồ thân bất do kỷ. Câu nói này Doanh Thừa Phong sớm đã biết ở kiếp trước rồi, nhưng mãi tới kiếp này mới sâu sắc cảm nhận được.
Sở dĩ hắn tiêu diệt Hồ gia đó là vì Hồ Chính Hấn máu rửa thôn Tam Hạp trước.
Tuy hắn lấy thủ đoạn máu tanh nhổ cỏ tận gốc Hồ gia này, làm gia tộc này không còn tồn tại nữa. Nhưng bây giờ lại có người vì chuyện này mà tìm hắn báo thù.
Khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười lạnh vô bất đắc dĩ. Đây phải chăng là có được xem là oan oan tương báo đến khi nào không.
Hồng Hi Cương dùng cái búa khổng lồ vỗ vỗ lên ngực của mình, lại phát ra âm thanh leng keng giống như kim thiết giao kích, gã ngạo nghễ nói: - Đúng vậy, ta là đến báo thù cho chiến hữu, ngươi có dám chấp nhận khiêu chiến của ta.
Doanh Thừa Phong còn chưa trả lời, Đoàn Thụy Tín liền bước ra một bước, cả giận nói: - Hồng Hi Cương, ngươi cũng là người thanh danh nhiều năm, ở Cổ Chiến Trường uy danh hiển hách, kinh nghiệm phong phú. Còn Doanh Thừa Phong mới bước qua Bạch Ngân Cảnh mà thôi, ngươi lại khiêu chiến với hắn. Ha ha, tại sao ngươi không khiêu chiến với Biện tiền bối hả.
Biện Gia Viên xa xa, ha ha cười, nói: - Tiểu quỷ, ngươi dám lấy lão phu ra để làm lá chắn à.
Lão tuy đang cười mắng, nhưng bất cứ ai cũng có thể nghe thấy, trong tiếng cười này cũng không có ý tức giận.
Tất cả mọi người đều là thầm kinh ngạc. Biện Gia Viên trong Bạch Ngân Cảnh vai vế cao nhất, thực lực mạnh nhất. Thậm chí có danh hiệu Bán Bộ Hoàng Kim. Lão lại không phải người hiền lành gì, hôm nay sao tính khí tốt như vậy.
Đoàn Thụy Tín xoay người, khom người thật sâu với Biện Gia Viên, nói: - Biện thúc, chờ lát nữa cháu sẽ đến thỉnh tội với thúc.
Mọi người trao đổi ánh mắt, lúc này mới bừng tỉnh ngộ. Chỉ là, ở trong lòng bọn họ cũng là buồn bực, thì ra Biện Gia Viên và Khí Đạo Tông lại có giao tình này.
Nhưng bọn họ lại không biết, Biện Gia Viên và Khí Đạo Tông cũng không có qua lại gì. Chỉ là sinh tử chi giao nhiều năm với thân phụ của Đoàn Thụy Tín mà thôi. Bây giờ phụ thân của Đoàn Thụy Tín đã qua đời nhiều năm rồi, Biện Gia Viên vẫn đối đãi Đoàn Thụy Tín như cháu, tất nhiên sẽ không để ý chút chuyện nhỏ này.
Hồng Hi Cương quay đầu liếc nhìn Biện Gia Viên, gã gãy đầu chăm chú suy nghĩ, nói: - Ta không có thù với ông ta, hơn nữa cũng không đánh lại ông ta, tại sao còn phải khiêu chiến với ông ta.
Mọi người đều ngẩn ra, liền lập tức mỉm cười.
Tuy mọi người có mặt đều tự cho rằng không sánh bằng Biện Gia Viên. Nhưng ngoại trừ gã khờ này, sợ là cũng không có người thứ hai có thể thẳng thắn nói ra.
Đoàn Thụy Tín hơi sửng sốt, chân mày của lão siết chặc. Gặp phải nhân vật bình thường dở hơi này, ngay cả lão cũng cảm thấy có chút nan giải.
Để Doanh Thừa Phong xuất chiến, đó là tuyệt đối không được. Nhưng nếu lão thay mặt xuất trận, lại cũng không có nắm chắc dành phần thắng.
Đừng thấy thanh danh của Hồng Hi Cương thua xa Đoàn Thụy Tín và Phong Huống. Nguyên nhân đó là vì gã quanh năm ở trong Cổ Chiến Trường tôi luyện thực lực.
Nếu song phương thật sự giao thủ, hắn sợ là thua nhiều thắng ít.
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu, hắn thân hình nhoáng động, đã lách qua Đoàn Thụy Tín chắn phía trước, cao giọng nói:
- Cánh tay lớn, khiêu chiến của ngươi ta nhận.
Ngưu nhãn của Hồng Hi Cương chợt sáng lên: - Được.
Nhìn nhiệt tình, hưng phấn đó của hắn, tựa hồ là tràn đầy ý quyết đấu trận này.
- Chờ một chút.
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo quyến rũ vang lên.
Hứa phu nhân chậm rãi bước vào đại sảnh, chỉ là khuôn mặt tao nhã tươi xinh thường ngày của nàng lúc này đã lạnh như băng sương.
Nàng lạnh lừng nhìn Hồng Hi Cương, nói: - Hồng huynh, huynh xem chỗ này là chỗ nào?
Hồng Hi Cương nháy mắt, nói: - Đây là Linh Đạo Thánh Đường.
- Ồ, thì ra Hồng huynh còn nhớ ở đây là Linh Đạo Thánh Đường à. Hứa phu nhân cười lạnh một tiếng, nói: - Vậy không biết Hồng huynh phải chăng nhớ quy tắc của lão tổ tông lập hạ?
Hồng Hi Cương sửng sốt hồi lâu, trên khuôn mặt to của gã gần như to thêm gấp bội so với người bình thường, nhất thời rịn ra mồ hôi lạnh.
Doanh Thừa Phong nhướn mày, cũng là nhớ tới quy tắc của Linh Đạo Thánh Đường.
Ở đây, là nghiêm cấm ấu đả, đặc biệt là các linh sư. Đang được hưởng ưu đãi đặc biệt, nếu có võ giả khiêu chiến Linh Sư, đó chính là sự nhục nhã đối với giới Linh Sư, sẽ bị tất cả Linh Sư xem là kẻ địch chung.
- Cái này, cái này Hồng Hi Cương lắp bắp nói: - Ta không phải muốn khiêu chiến Doanh Thừa Phong ở đây.
Gã dùng tay chỉ ra ngoài, nói: - Ta chỉ là hẹn thời gian với hắn mà thôi.
- Hừ, huynh là võ giả, hắn là Linh Sư, trận chiến này công bằng sao? Hứa phu nhân đắc lý không tha người, nói:
- Chi bằng huynh và Doanh Thừa Phong so đấu rèn linh khí đi.
Hồng Hi Cương tức giận nhảy lên, nói: - Không được, không được. Ta cả chút lực lượng tinh thần cũng không có, làm sao đấu rèn binh khí với hắn.
Doanh Thừa Phong tuy là một Linh Vũ giả, nhưng suy cho cùng thời gian thăng tấn không dài, cho nên Hồng Hi Cương mới nắm chắc phần thắng. Nhưng nếu nội dung tỉ võ tùy ý sửa đổi, hơn nữa còn là có lợi cho Linh Sư, vậy gã chính là có thua không thắng.
Hứa phu nhân lãnh đạm nói: - Hồng huynh đã quên, ở đây là Linh Đạo Thánh Đường. Ta nói bỏ đi.
Bốn từ cuối đó của nàng giống như là cây đinh, hung hăng cắm vào trong lòng mọi người.
Nhìn Hứa phu nhân lúc này sát khí đằng đằng, rất nhiều người đều có cảm giác khiếp sợ. Tuy tu vi của bọn họ chưa chắc sẽ thua Hứa phu nhân, nhưng chính như nàng nói, tất cả người ở thế giớ này đều nghe lời nàng.
Hồng Hi Cương tức giận mặt đỏ bừng, lẩm bẩm: - Không công bằng, cái này không công bằng.
- Công bằng khóe miệng của Hứa phu nhân nhuếch một cái, lộ ra nụ cười lạnh khinh thường: - Chẳng lẽ bây giờ ngươi thách đấu Doanh Thừa Phong, chính là công bằng sao?
Hồng Hi Cương nhất thời á khẩu không nói nên lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.