Tạo Thần

Chương 392: Một kiếm




Trên lôi đài gió lạnh như mất đi động lực, băng sương đầy trời như biến thành lục bình không có rễ.
Ngay sau đó, băng gió bao phủ toàn bộ lôi đài đều biến mất, trong đôi mắt mọi người đều có thể nhìn thấy, lúc này chỉ có một đạo ánh sáng.
Đây là một đạo ánh sáng thê lương, nó đến từ trên chín tầng trời, thế như sấm sét, nó đến từ dưới chín tầng mặt đất, mờ ảo vô tung.
Băng gió trải rộng tất cả lôi đài, trước mặt nó như thể một trò cười thuần túy, lại như thể một trang giấy mỏng trong suốt gần như nhìn không thấy.
Một kiếm này bay ra, đâm thấu tất cả, chặt đứt tất cả, kết thúc tất cẩ.
Không có bất kỳ thanh âm nào, trong thời khắc này toàn bộ thế giới tựa hồ cũng yên tĩnh trở lại. Tất cả mọi người đều líu lưỡi, mở to hai mắt mà nhìn.
Đạo quang hoa này vừa thả đã thu, thời gian dừng lại chỉ trong chốc lát.
Nhưng thời gian này, lại giống như vĩnh hằng. Lúc này, trong đầu mọi người dường như chỉ còn lại đạo quang hoa đầy trời này mà thôi, băng phong lực tràn ngập trên lôi đài cũng không có tung tích.
Một kiếm quang hàn, không ngờ lại có uy lực khủng khiếp như vậy...
Gió ngừng, băng sương tiêu tan.
Hai loại lực lượng này vốn do con người làm ra, sau khi con người làm ra nhân tố biến mất, bọn chúng đương nhiên cũng trừ khử.
Sắc mặt Trương Học Lâm tái nhợt, không còn một chút huyết sắc.
Cả người hắn đông cứng trên lôi đài, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, không dám nhúc nhích.
Ngay trước mặt hắn, thanh Hàn Băng trường kiếm vừa nở rộ quang hoa trong nháy mắt đang trôi nổi.
Mũi kiếm sắc bén phun ra nuốt vào kiếm quang dài ba tấc, mục tiêu của kiếm quang này chính là mi tâm của Trương Học Lâm. Chỉ cần kiếm quang không có người khống chế, thoáng lao về phía trước, là có thể lập tức lấy đi tính mạng của hắn.
Cho nên, mặc dù lúc này Trương Học Lâm kinh hãi muốn chết, ngay cả ngực áo đã ướt đẫm mồ hôi, hắn cũng không dám nhúc nhích, ngay cả chân khí trong cơ thể cũng không dám vận dụng.
- Doanh Thừa Phong, trận chiến này Học Lâm thua rồi, kính xin kiếm hạ lưu tình.
Thanh âm của Trương Vạn Niên vang lên đúng lúc.
Sắc mặt của lão nhân gia này cũng ngưng trọng, trong đôi mắt đồng dạng có một tia kinh hãi.
Kỳ thật, khi Doanh Thừa Phong tránh né kiếm quang của Trương Học Lâm, hắn cũng đã biết kết quả sau cùng, sở dĩ hắn để song phương tiếp tục thi đấu, là vì hắn muốn xem cực hạn của Doanh Thừa Phong đến mức nào.
Tinh thần lực của Thanh Đồng Cảnh cũng không phải đã hình thành thì không thay đổi.
Nếu như vừa mới thăng tiến Thanh Đồng Cảnh vậy cũng thôi, nhưng nếu là Thanh Đồng Cảnh đỉnh cao, vậy hắn muốn mưu đoạt kế thừa cuối cùng sẽ phải tiêu phí khá nhiều sức lực.
Nhưng sau khi Doanh Thừa Phong chân chính ra tay, trong lòng Trương Vạn Niên đột nhiên co rút.
Hắn chỉ ước mình không nhìn thấy màn vừa rồi thì tốt hơn.
Bởi vì hắn đã nhìn ra, lực lượng ẩn chứa trong một kiếm kia cũng không phải Thanh Đồng Cảnh, mà là Bạch Ngân Cảnh.
Bạch Ngân Cảnh, tinh thần lực của Doanh Thừa Phong không ngờ đã đạt tới Bạch Ngân Cảnh.
Điều đáng sợ hơn chính là, hắn còn là một vị Linh Vũ giả siêu cường, có Linh Vũ thần binh thuộc về mình.
Linh Vũ giả, đồng giai vô địch.
Sau khi nhìn thấy tốc độ của Hàn Băng trường kiếm, bản thân Trương Vạn Niên cũng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Tuy nhiên, dù sao lão nhân gia hắn cũng là kẻ có kinh nghiệm phong phú, lập tức hồi tỉnh, cao giọng kêu gọi.
Phong Huống khẽ mỉm cười, nói:
- Thừa Phong, luận võ đã xong, ngươi cũng đừng ức hiếp người.
Doanh Thừa Phong cười ha ha, hắn nhẹ nhàng vẫy tay một cái, Hàn Băng trường kiếm lơ lửng phía trước mi tâm của Trương Học Lâm lập tức lại hóa thành một đạo quang, quay trở về tay hắn.
Nhưng lúc này Trương Học Lâm vẫn suy sụp, không còn dáng vẻ cao thủ như lúc trước, lúc này không còn ai dám khinh thường thanh Hàn Băng trường kiếm giống như con dao thái rau lúc trước.
Một kiếm long trời lở đất kia đã vượt ra tưởng tượng cực hạn của phần lớn đa số mọi người.
Sau một kiếm này, bọn họ chỉ có thể cảm nhận được bản thân nhỏ bé, không cách nào dấy lên một chút lòng chống cự. Như vậy, đối mặt với chủ nhân của thanh kiếm này, bọn họ làm sao còn có lòng bất kính.
- Trương huynh, hôm nay luận võ dừng ở đây, ngươi, tự giải quyết cho tốt đi.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi đi xuống lôi đài.
Ở trước mặt hắn, tất cả mọi người đều không tự chủ được lùi về phía sau, nhanh chóng tạo ra một lối đi.
Trong ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn đều tràn ngập một loại hương vị hoảng sợ, giống như trong thân thể người thanh niên này có cất dấu một đại ma đầu có thể hủy thiên diệt địa.
Trương Học Lâm kinh ngạc nhìn bóng lưng của Doanh Thừa Phong, trái tim mờ mịt như tro tàn.
Một kiếm vừa rồi kia, không chỉ đánh bại hắn, chủ yếu hơn chính là, một kiếm này đã đánh tan lòng tự tin của hắn. Khi tinh khí của hắn đang kéo lên đỉnh cao nhất lại đột nhiên gặp phải đả kích mạnh mẽ như vậy, loại thương tổn vô hình này vượt xa thứ người bình thường có thể tưởng tượng.
Đạo quang hoa kia lóe ra uy nghiêm vô tận, hắn có cảm giác, dưới đạo quang hoa đó, hắn chính là một con kiến không có năng lực chống cự, mặc cho một kiếm này tàn sát bừa bãi như thế nào, hắn chỉ có thể chấp nhận.
Bất chợt, thân thể hắn thoáng phát run, trong mắt không còn ánh sáng kiêu ngạo ngày trước.
Trương Vạn Niên nhíu mày, sải bước đi lên lôi đài, giơ tay túm lấy Trương Học Lâm, bay nhanh rời đi.
Tuy rằng trong lòng hắn kế thừa cuối cùng quan trọng hơn Trương Học Lâm rất nhiều, nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn đứa cháu kiệt xuất nhất trầm luân như vậy.
Dưới lôi đài vẫn tương đối yên tĩnh, mặc dù trong ánh mắt của rất nhiều đệ tử nữ nhân tông môn nhìn về hướng Doanh Thừa Phong tràn ngập phẫn hận, nhưng trong đầu các nàng vẫn lóe ra quang hoa và dư uy của một kiếm kia, làm các nàng không dám lên tiếng.
Doanh Thừa Phong lẳng lặng đi tới trước mặt Phong Huống, nói:
- Sư tổ, chúng ta đi thôi.
Phong Huống gật đầu, hai người nhanh chóng rời khỏi Chấp Pháp đường.
Sau khi mọi người nhìn thấy một già một trẻ rời đi, mới không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng biết tại sao, sau khi nhìn thấy quang hàn của một kiếm kia, trong lòng bọn họ giống như đè nặng một khối đá lớn, làm cho bọn họ không thể há mồm thở dốc. Cho đến khi Doanh Thừa Phong rời khỏi, luồng áp lực kinh khủng này mới dần dần tiêu tan, làm cho bọn họ dần dần khôi phục trạng thái bình thường.
Ở cách xa lôi đài có hai vị lão nhân đứng sóng vai, chính là người Khí Đạo Tông Phương Phù và người đứng đầu Chấp Pháp đường Đoàn Thụy Tín.
Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Một hồi lâu, Đoàn Thụy Tín cười khổ một tiếng, nói:
- Một Linh Vũ giả, một kiếm này, lão phu cũng không chắc có thể tiếp được.
Trong Khí Đạo Tông, Đoàn Thụy Tín xuất chưởng Chấp Pháp đường, võ đạo tu vi cao cường, tính ra trong tông môn cũng có thể xếp hạng Top 3. Nếu không như thế, Chấp Pháp đường cũng không thể có địa vị mạnh mẽ như vậy trong tông môn mạnh mẽ.
Nhưng cho dù là hắn gặp phải một kiếm này, cũng không nắm chắc phần thắng, bởi vậy có thể thấy được, uy năng của một kiếm này đạt đến trình độ như thế nào.
Phương Phù chậm rãi gật đầu, cảm thán nói:
- Linh Vũ giả, quả nhiên là Linh Vũ giả cùng giai vô địch.
Đoàn Thụy Tín khẽ giương mày, nói:
- Sư huynh, tuy rằng tinh thần lực của Thừa Phong vô cùng cường đại, nhưng chân khí tu vi của hắn không đủ. Nếu tiểu đệ gặp hắn, cố gắng chống đỡ, chưa chắc không có cơ hội thủ thắng.
Phương Phù không kìm nổi, bật cười nói:
- Sư đệ, ta và ngươi đều đã già, còn Thừa Phong... còn rất trẻ.
Vẻ mặt Đoàn Thụy Tín lập tức ảm đạm.
Phương Phù nói không sai, với tuổi tác và thực lực của hắn hiện giờ, ngay cả có thể lấy phương thức này chiến thắng Doanh Thừa Phong, cũng không có chỗ nào đáng khoe khoang.
Mười năm nữa, không, có lẽ chỉ cần ba bốn năm nữa, Doanh Thừa Phong có thể vượt xa hắn rồi.
Khẽ lắc đầu, Đoàn Thụy Tín hơi có chút mất mát nói:
- Sư huynh, nếu là ngài giao thủ với hắn thì thế nào.
Phương Phù cười ngạo nghễ, nói:
- Nếu Thừa Phong chỉ có một ít thủ đoạn này, như vậy bổn tọa chỉ cần một tấm bùa chú, là có thể khắc chế.
Trong lòng Đoàn Thụy Tín khẽ nhúc nhích, nói:
- Sư huynh, ngài nói Thừa Phong còn che giấu thực lực?
Trong đôi mắt Phương Phù chợt lóe tinh mang, nói:
- Sư đệ có điều không biết, Đào lão nhi từng tới đây một lần, hắn chính mồm nói, ở Hồ phủ Doanh Thừa Phong đã đánh lén võ giả Bạch Ngân Cảnh và ba vị Linh Sư Thanh Đồng Cảnh, đều là một kích mất mạng. Ha ha...
Hắn cười lạnh một tiếng, nói:
- Nếu đứa nhỏ này chỉ có loại biểu hiện như vừa rồi, làm sao có thể làm được việc ghê rợn như vậy.
Đoàn Thụy Tín không khỏi biến sắc, một kích mất mạng, tuy nói là đánh lén, nhưng đồng dạng là Bạch Ngân Cảnh cường nhân, hắn biết rõ việc này khó khăn như thế nào.
Nếu gặp phải tình huống tương tự, hắn tuyệt đối không làm được như vậy.
Trầm tư một lát, Đoàn Thụy Tín chậm rãi nói:
- Kế thừa cuối cùng.
Phương Phù nhẹ nhàng lên tiếng, nói:
- Có lẽ như thế, nếu không hắn không thể tiến bộ nhanh như vậy.
Sắc mặt Đoàn Thụy Tín biến ảo vài lần, thở dài một tiếng, nói:
- Kế thừa cuối cùng thật quá lợi hại, đúng là khiến người ta si mê.
Phương Phù lại trầm mặt, nói:
- Sư đệ, căn cứ vào sách sử ghi lại, chủ nhân của tháp Truyền Thừa khi còn sống hẳn là một vị Linh Vũ giả hùng mạnh. Thừa Phong có thể đạt được cơ duyên này, có lẽ có liên quan đến thiên phú và tư chất của hắn. Cho dù chúng ta chiếm được kế thừa cuối cùng, cũng không chắc có thể có hiệu quả thần kỳ như vậy. Cho nên...
Hắn chăm chú nhìn Đoàn Thụy Tín, đôi mắt sáng ngời, chậm rãi nói:
- Chúng ta không thể có lòng tham.
Thân thể Đoàn Thụy Tín khẽ run lên, hắn cúi thấp đầu xuống, nói từ đáy lòng:
- Vâng, đa tạ sư huynh chỉ điểm.
Sau khi thấy được tốc độ tiến bộ của Doanh Thừa Phong, chỉ cần là một người bình thường, đều sẽ quăng ánh mắt hoài nghi về phía kế thừa cuối cùng, và sẽ tìm cách lấy làm của riêng.
Nhưng cũng có một số người có thể chống đỡ lại sự hấp dẫn điên cuồng này, hơn nữa có thể cơ trí nhìn thấu bản chất của sự việc.
Phương Phù, chắc chắn là một cường nhân như vậy.
Tại thời khắc này, Đoàn Thụy Tín thực sự tâm phục khẩu phục sư huynh.
Chẳng trách ngày xưa khi chọn chọn lựa tông chủ, lại chọn lựa một người không hề có bối cảnh như Phương Phù, không chỉ vì hắn có tu vi cao nhất, chủ yếu hơn chính là, hắn có một trái tim không bị lòng tham che mất.
Phương Phù nhẹ nhàng vung tay lên, nói:
- Một tháng sau, chính là ngày giao dịch hội của Linh Đạo Thánh Đường mở ra, ngươi và Phong sư đệ mang theo Thừa Phong cùng đi, lần này để cho hắn chủ trì.
Đoàn Thụy Tín hơi giật mình, cung kính xác nhận.
Giao dịch này cũng không phải nơi bất cứ kẻ nào cũng có thể tham gia, xem ra sư huynh muốn thông qua phương pháp này để truyền lại một số tin tức cho các vị đại lão trong môn phái. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.