Tạo Thần

Chương 386: Nói lời từ biệt




Đồng dạng trong một đình viện có vẻ hoang vu, nhộn nhạo một loại linh lực dao động không giống bình thường.
>Doanh Thừa Phong đảo mắt một vòng, tán thán từ đáy lòng:
>- Ngụy gia thật sự là nơi có thể tập hợp, nơi này bố trí truyền tống trận vô cùng thích hợp, có thể mượn sức mạnh của thiên địa vận hành, rất tốt.
>Một khi lực tinh thần của hắn phóng xuất ra, lập tức có thể cảm ứng được bất cứ sinh vật nào tồn tại quanh mình hai trăm trượng. Ngoài ra, một số thứ có lực lượng dao động cường đại, cũng không thể giấu được cảm ứng linh giác của hắn.
>Cho nên, sau khi hắn cảm ứng được uy năng ẩn chứa trong trận này, mới có cảm thán như vậy.
>Ngụy Liên Tân cười ha ha, nói:
>- Doanh huynh đệ, trận đồ này cũng không phải do gia tộc lão phu kiến tạo.
>Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
>- Chẳng lẽ có người tương trợ?
>- Đúng vậy.
>Ngụy Liên Tân nói:
- Nếu Doanh huynh đã dành được tư cách Linh Sư, vậy chắc cũng biết Linh Đạo Thánh Đường.
>Doanh Thừa Phong kinh ngạc nói:
>- Hoá ra trận này do Linh Đạo Thánh Đường bày bố, ha ha, sợ là tiền bối vì trận này cũng hao tổn không ít.
>Ngụy Liên Tân cười to nói:
>- Dựa theo quy định của Linh Đạo Thánh Đường, chỉ cần trong gia tộc có người có thể thăng tiến Hoàng Kim Cảnh, và nguyện ý ở lại chỗ nào đó một thời gian dài, bọn họ sẽ phái Linh Sư tới cửa, kiến tạo một điểm không gian kế thừa kiên cố cho gia tộc, để sau này đệ tử hậu bối của gia tộc không phải chịu nỗi khổ bôn ba.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, xem ra điểm truyền tống trong Khí Đạo Tông cũng đạt được như vậy. Chỉ có điều, không ngờ Linh Đạo Thánh Đường lại làm được việc tốt như vậy, lẽ nào bọn họ và không gian tháp Truyền Thừa có một số liên hệ không muốn người khác biết.
>Văn Tinh tiến lên hai bước, nhẹ nhàng tiến vào bên trong, quay đầu nhìn Doanh Thừa Phong.
>Doanh Thừa Phong lập tức thu liễm tâm thần, nói:
>- Tỷ tỷ, đi đường bình an.
>Văn Tinh chậm rãi gật đầu, nhẹ nhàng hé mở đôi môi, một thanh âm rất nhỏ từ trong miệng nàng truyền tới:
- Siêng năng tu luyện, tốt nhất đợi đến khi thực lực của ngươi đạt tới Tử Kim Cảnh đỉnh cao, hãy tới Linh Bích Sấm quan.
>Doanh Thừa Phong thoáng giật mình, hạ giọng nói:
>- Vì sao?
>Mới tiến vào Tử Kim Cảnh và Tử Kim Cảnh đỉnh cao mặc dù đều là một cảnh giới, nhưng kỳ thật thực lực chính là một trời một vực, muốn tích tụ đến bước kia, cũng không biết phải mất bao nhiêu thời gian.
>Văn Tinh do dự một lát, chậm rãi nói:
>- Đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.
Doanh Thừa Phong cau mày, hắn thật sự có chút không hiểu.
>Văn Tinh đột nhiên lại than nhẹ một tiếng:
>- Thôi, có lẽ ta cũng chấp nhất quá mức. Thừa Phong, tất cả cứ để thuận theo tự nhiên, đợi sau khi ngươi thăng tiến Tử Kim Cảnh hãy lập tức tới cửa gặp ta.
>Nhẹ nhàng phất phất tay, trong đôi mắt nàng có vẻ lưu luyến khó có thể dứt bỏ. Tuy nhiên, nàng cũng là một người quyết đoán, biết lúc này càng dùng dằng sẽ càng khó có thể rời khỏi.
>Nàng đưa tay phất nhẹ một cái, một luồng hào quang màu trắng ngà lập tức phóng thích ra ngoài.
Luồng hào quang này giống như một lời dẫn, lập tức đưa tới tất cả dị động trong không gian.
>- Ầm...
>Một đạo nổ vang lên, những lực lượng thần bí ẩn giấu khắp nơi trong đình viện lập tức bạo phát. Từng mảng tia sáng chói mắt phóng lên cao, hóa thành một quầng sáng, bao phủ đình viện bên trong.
>Lúc này, Ngụy Liên Tân đã sớm thối lui, hắn biết hai người kia cầm giữ năng lực thần bí khó lường, có thể trở về không gian tháp Truyền Thừa.
>Nhưng hắn không có năng lực như thế, nếu không cẩn thận bị bọn họ dẫn vào không gian tháp Truyền Thừa, vậy thì đúng là khóc không ra nước mắt.
Còn Doanh Thừa Phong cũng thản nhiên đứng bên trong hào quang, nhìn thân hình của Văn Tinh chậm rãi tiêu tan, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát.
>Trong đầu hắn vẫn còn quanh quẩn câu nói của Văn Tinh trước khi rời đi.
>Hắn tin tưởng, Văn Tinh tuyệt đối sẽ không hại hắn, nếu có phân phó như vậy, đương nhiên là có duyên cớ. Chỉ có điều, muốn làm được điều này, khẳng định không dễ dàng, nếu không đến lúc sắp sửa cáo biệt Văn Tinh mới mở miệng dặn dò, cuối cùng lật lọng, kêu hắn không cần làm.
>Trong thoáng chốc, mọi thứ trước mặt khôi phục lại bình thường, hào quang chói mắt cũng từ từ tiêu tan.
>Doanh Thừa Phong than nhẹ một tiếng, thu thập tâm tình, đi ra khỏi đình viện.
Nhìn thấy Doanh Thừa Phong lẻ loi một mình đi ra, đôi mắt của Ngụy Liên Tân sáng ngời, nói:
>- Doanh huynh đệ, lệnh tỷ trở về rồi sao?
>Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói:
>- Đúng vậy, nàng đã làm xong việc, cho nên trở về.
>Tâm tình của hắn khó tránh khỏi có chút mất mát, nói chuyện cũng mang theo vài phần tiếc nuối.
>Ngụy Liên Tân như trút được gánh nặng, thở dài một hơi, thầm nghĩ trong lòng, tên sát tinh kia rốt cục cũng đi rồi.
Sau khi biết Văn Tinh chính là chủ nhân của con quái thú khủng khiếp kia, đồng thời lại tới bổn gia, ngay cả với định lực của Ngụy Liên Tân, cũng có chút đứng ngồi không yên. Cho đến khi Văn Tinh rời đi, hắn mới yên lòng.
>Nhìn bộ dạng của Doanh Thừa Phong, tròng mắt hắn khẽ đảo vòng, cười híp mắt nói:
>- Doanh huynh đệ hà tất phải như vậy, ngươi đã có thể tùy ý ra vào không gian tháp Truyền Thừa, vậy thì lúc nào nhớ nàng, tiến vào thăm là được.
>Doanh Thừa Phong theo bản năng khẽ lắc đầu, nhưng khóe mắt cũng lập tức bắt được dị sắc chợt lóe lên trong đôi mắt đối phương.
>Hắn lập tức thức tỉnh, biết những lời này của đối phương thật ra là dụng tâm hiểm ác.
>Trong lòng thầm hừ lạnh, Doanh Thừa Phong mặt không đổi sắc, thở dài một tiếng nói:
>- Tiền bối có điều không biết, gia tỷ có dặn dò, nếu thực lực của vãn bối không thể đạt tới yêu cầu của nàng, như vậy trừ phi là gặp phải chuyện không thể giải quyết, nếu không không cho phép ta tiến vào tháp Truyền Thừa tìm nàng.
>Ngụy Liên Tân rùng mình, thầm nghĩ vị nữ tử thần bí kia quả nhiên ở trong tháp Truyền Thừa. Còn Doanh Thừa Phong mặc dù không thể tùy tiện gặp mặt, nhưng chỉ cần gặp phải chuyện không thể giải quyết, lại có thể cầu cứu nàng.
>Nói như vậy, tiểu tử này thật sự là không thể đắc tội.
Trong lòng hắn nhanh chóng xoay vòng mấy ý niệm, ngoài miệng lại cười ha ha nói:
>- Doanh huynh đệ, lệnh tỷ cũng vì muốn tốt cho ngươi. Ha ha, nếu sa vào nhi nữ tình trường, khó tránh khỏi anh hùng nhụt chí, chỉ bất lợi đối với con đường tu luyện.
>Doanh Thừa Phong ngại ngùng cười, nói:
>- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.
>Ngụy Liên Tân cười nói:
>- Doanh huynh đệ, lệnh tỷ có nói, thực lực của ngươi phải đạt tới loại cảnh giới nào, mới có thể tiến vào tháp Truyền Thừa gặp nàng không?
Doanh Thừa Phong lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói:
>- Nàng muốn ta mau chóng thăng tiến Hoàng Kim Cảnh, ài, cường nhân Hoàng Kim Cảnh, sao có thể dễ dàng tấn thăng như vậy.
>Nụ cười trên mặt Ngụy Liên Tân lập tức cứng đờ, lần này hắn thật sự ngơ ngẩn cả người.
>Hoàng Kim Cảnh...
>Tiểu cô nương kia xem Hoàng Kim Cảnh là cái gì.
>Lão nhân gia hắn từ nhỏ được vinh dự xem là tuyệt đại thiên tài ngàn năm có một của Ngụy gia, lúc tu luyện chưa bao giờ thiếu tài nguyên, bất kể hắn cần gì, gia tộc đều sẽ tìm mọi cách mang tới tay cho hắn. Nhưng cho dù như vậy, sau khi hắn khổ tu mấy trăm năm, mới có thể miễn cưỡng, vô cùng may mắn bước vào Hoàng Kim Cảnh giới.
>Nhưng, tiểu cô nương kia lại kêu Doanh Thừa Phong sau khi thăng tiến Hoàng Kim Cảnh, mới có thể chủ động tới không gian tháp Truyền Thừa gặp nàng.
>Yêu cầu này, thật sự quá khoa trương.
>Doanh Thừa Phong âm thầm quan sát sắc mặt của Ngụy Liên Tân, trong lòng thầm nhủ.
>Ta còn nói giảm một cảnh giới, nếu hắn biết Văn Tinh yêu cầu ta tấn thăng không phải Hoàng Kim Cảnh, mà là Tử Kim Cảnh, thậm chí là Tử Kim Cảnh đỉnh cao..., không biết lão nhân này còn có vẻ mặt như thế nào.
>Dù sao Ngụy Liên Tân cũng là một lão cáo già sống trên trăm năm, hắn chỉ thất thố một lát, liền lập tức khôi phục bình tĩnh.
>Giơ ngón tay cái về phía Doanh Thừa Phong, hắn cao giọng khen:
>- Hảo, hào khí ngất trời, người trẻ tuổi chính là phải có sự tự tin này, lão phu tin tưởng, ngày các ngươi gặp lại sẽ không quá xa.
>Trong miệng hắn nói lời ca ngợi, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, hy vọng hai người các ngươi mãi mãi không có ngày gặp lại.
>Tuy nhiên hắn cũng biết, nếu Doanh Thừa Phong đã lấy được kế thừa cuối cùng của tháp Truyền Thừa, như vậy sớm muộn gì cũng có thể thăng tiến Hoàng Kim Cảnh, chỉ có điều thời gian dài ngắn hay thôi.
>Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói lời cảm tạ, sau đó chắp tay cáo từ.
>Ngụy Liên Tân đương nhiên ra sức giữ lại, mặc dù Văn Tinh không còn ở đây, nhưng Doanh Thừa Phong cũng là một người có tiềm lực rất lớn, đáng để hắn đích thân ra mặt, hạ khí lực giao hảo.
>Kỳ thật, dựa theo tính toán ban đầu của hắn, nếu có thể, chọn lựa ra nữ tử nào đó trong gia tộc, tìm cách kết thành thân gia với Doanh Thừa Phong.
>Nhưng vừa nghĩ tới loại biểu hiện thân mật lúc có lúc không giữa Văn Tinh và Doanh Thừa Phong, hắn liền xóa bỏ ý nghĩ này.
Trời biết đôi nam nữ này có tình cảm trai gái gì hay không, nếu không đi nhầm đường thì phúc lại thành họa.
>Dù sao, người có thực lực tiêu diệt Ngụy gia cũng không phải Doanh Thừa Phong, mà là vị nữ tử thần bí kia. Một khi nữ nhân đã ghen, sẽ hóa thân thành thú hoang viễn cổ không chịu nói đạo lý, hắn cũng không muốn để Ngụy gia rơi vào sự mạo hiểm này.
>Doanh Thừa Phong thoái thác không được, ở lại Ngụy gia một đêm, nhưng điều khiến hắn không ngờ chính là, sáng sớm hôm sau, trong Ngụy gia lại có thêm mấy vị khách, người có thân phận cao nhất không ngờ là vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh của Trình gia Trình Hàn Địch.
>Từ trong miệng bọn họ, Doanh Thừa Phong cũng biết được một số tin tức.
Thái Hồ đệ nhất cường nhân Tề Thiên Lão Quái từ sau khi bị ác long dọa lùi, vẫn không biết tung tích.
>Rất hiển nhiên, nếu lão nhân gia đã không thể che chở cho Hồ gia, vậy cũng không thể mặt dày tiếp tục an hưởng cung phụng của mọi người cho hắn, đành phải buồn bã rời đi.
>Sau khi biết tin này, Doanh Thừa Phong thật ra có chút phiền não.
>Tề Thiên Lão Quái là bị ác long kinh sợ thối lui, món nợ này chỉ sợ sẽ tính lên đầu hắn. Nếu Văn Tinh còn ở đây, dựa vào lực uy hiếp của ác long, có lẽ còn có thể khiến vị Tử Kim Cảnh cường nhân này kiêng kị vài phần.
>Nhưng hiện giờ Văn Tinh đã rời đi, nếu vị Tử Kim Cảnh cường nhân này bất chấp thân phận tìm đến trả thù, hắn phải làm thế nào mới ngăn cản được.
>Sau khi có tâm tư này, Doanh Thừa Phong cũng không thể an tâm lưu lại.
>Hắn khước từ sự giữ lại của mọi người, rời khỏi Thái Hồ.
>Lần này hành trình Thái Hồ thu hoạch được rất nhiều. Không chỉ báo được đại thù, chủ yếu hơn chính là tìm được phương hướng tu luyện sau này.
>Hệ thống quang minh kế thừa tuyệt đối cường đại hơn rất nhiều bất cứ công pháp nào hắn đã học trước kia, hắn tin tưởng, chỉ cần cho hắn đủ thời gian, như vậy cho dù là Tề Thiên Lão Quái, hắn cũng có thể vượt qua.
>Giục ngựa đi vội, sau nửa tháng, hắn rốt cục về tới Khí Đạo Tông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.