Tạo Thần

Chương 371: Tề thiên lão quái




Trời xanh nắng ấm, đúng là một cảnh sắc tốt đẹp.
Mặt hồ màu đỏ, bằng phẳng giống như thủy tinh tràn ngập một loại mỹ cảm hấp dẫn. Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, lướt nhẹ qua mang theo vẻ tươi mát, không khí tươi mát làm người ta mê say, nhưng ở trên hồ lại không có một chút gợn sóng, giống như là một mảnh hồ nước đặc biệt không giống như bình thường.
Lúc này, một ông lão tóc hoa râm lẳng lặng đứng bất động ở trên hồ nước, thân thể của ông dường như không có một chút sức nặng nào, giống như một mảnh lá rung lay động theo gió.
Hồ Quảng Thiên, lão tổ tông Hoàng Kim Cảnh của Hồ Gia không ngờ lại đi tới trung tâm Thái Hồ, và lúc này đã đứng yên một canh giờ.
Ở khu vực Thái Hồ, nếu như nói có chỗ nào hắn không dám tự tiện xâm nhập thì đó chính là khu vực giữa hồ này.
Bởi vì nơi này chính là nơi tu luyện của Tề Thiên Lão Tổ, thái thượng hoàng của khu vực Thái Hồ.
Cho dù Hồ Quảng Thiên có là cường nhân Hoàng Kim Cảnh thì cũng không dám thất lễ ở chỗ này.
Cuối cùng, một tiếng thở dài sâu kín vang lên.
- Aiz, hôm nay sao lại đến vậy, vào đi.
- Vâng.
Hồ Quảng Thiên cung kính lên tiếng, hắn mở rộng bước chân, đạp trên hồ nước giống như đang đi lại bình thường trên mặt đất.
Sau một lát hắn lên được tới bờ, dọc theo một đường hẹp quanh co đi tới phía trước một ngôi nhà tranh.
Nếu để Doanh Thừa Phong nhìn thấy ngôi nhà tranh này thì nhất định sẽ cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Bởi vì ngôi nhà tranh này không ngờ lại vô cùng giống với gian chỗ ở của chường môn Khí Đạo tông, Phương Phù.
Hướng về phía nhà tranh khom người thật sâu, Hồ Quảng Thiên nói: - Bái kiến lão tổ.
Âm thanh trầm tĩnh già nua kia lại vang lên: - Ngươi tới gặp lão phu có chuyện gì?
- Lão tổ. Hồ Quảng Thiên khom lưng càng thấp, hắn ở trước mặt mọi người Hồ Gia giống như thần linh không ngã, nhưng ở trước mặt Tề Thiên Lão Tổ lại giống một đứa cháu ngoan, thiếu chút nữa liền quỳ xuống lạy: - Gần đây khu vực Thái Hồ vô cùng hỗn loạn, các thế lực khắp nơi liên kết lại chèn ép đệ tử, kính xin ngài làm chủ.
- Hừ, lúc lão phu quy ẩn đã từng có ước định với trưởng bối của các ngươi, chỉ cần lão phu còn ở đây thì sẽ che chở cho các ngươi an toàn. Nhưng lão phu sẽ không can thiệp vào phân tranh giữa các ngươi.
Tề Thiên Lão Tổ trực tiếp cự tuyệt mơ mộng hão huyền của Hồ Quảng Thiên.
Cười khổ một tiếng, tuy rằng Hồ Quảng Thiên đã sớm biết kết quả sẽ như thế này, nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng.
Chưa từ bỏ, hắn rất nhanh liền điều chính tâm tình nói: - Lão tổ, nếu chỉ là tranh đấu trong Hồ vực là đệ tử đâu dám đến quấy rầy ngài.
- Ồ, ngươi nói một chút ta nghe thử, chẳng lẽ có một nhà dám phá hư quy củ, muốn mời cường nhân Hoàng Kim Cảnh bên ngoài ra tay sao? Tề Thiên Lão Tổ cảm thấy hứng thú hỏi.
Cho dù Hồ Gia có thê thảm, nhưng chỉ cần có cường nhân Hoàng Kim Cảnh như Hồ Quảng Thiên trấn thủ thì sự an toàn của bổn gia vẫn có thể được bảo toàn.
Nhưng hiện giờ ngay cả hắn cũng đến cửa khóc lóc kể lể, vậy thì chắc chắn chuyện này nằm ngoài tầm tay của hắn, có lẽ là có người mời được cường nhân Hoàng Kim Cảnh ở bên ngoài khu vực Thái Hồ.
Nếu thật là như thế thì hắn phải xuống núi một chút, dùng một chưởng đánh chết tên có can đảm nhúng tay vào sự việc trong khu vực Thái Hồ.
Hồ Quảng Thiên vội vàng nói: - Lão tổ, cũng không phải là cường nhân Hoàng Kim Cảnh ở bên ngoài, mà là một Linh Vũ giả Bạch Ngân Cảnh.
Tề Thiên Lão Tổ nhướn mày, nói: - Đó là ai, hiện giờ đang ở đâu?
Cường nhân Bạch Ngân Cảnh kém xa Hoàng Kim Cảnh, phần lớn các thế lực ở trong phạm vị Thái Hồ đều có nhiều cường nhân bậc này.
Nhưng Linh Vũ giả thì lại khác, cái này được xưng là vô địch, nếu như buông tay giết hại thì người trong khu vực Thái Hồ có thể thoát khỏi ma chưởng của hắn chỉ sợ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hồ Quảng Thiên hơi do dự một chút, nói: - Lão tổ, người này đã chạy trốn tới không gian tháp Truyền Thừa.
Tề Thiên Lão Tổ sửng sốt cả nửa ngày, nói: - Nói hươu nói vượn, khkoong gian tháp Truyền Thừa đã sớm đóng cửa, làm sao có thể tiến vào trong đó được?
Không gian tháp Truyền Thừa chính là một trong những noi thần bí khó lường nhất trông thiên hạ, tuy nói trải qua nhiều thế hệ tới nay chỉ có bậc võ sĩ mới có thể tiến vào trong đó, nhưng Tề Thiên Lão Tổ và cường nhân chân chính lại vô cùng mơ ước chỗ đó.
Lão nhân gia ông đã từng nghĩ hết mọi cách nhưng vẫn không thể tiến vào trong không gian tháp Truyền Thừa, cho nên có thế nào cũng sẽ không tin lời nói của Hồ Quảng Thiên.
Ho nhẹ một tiếng, sắc mặt của Hồ Quảng Thiên cứng lại, nói: - Lão tổ, người kia chính là Doanh Thừa Phong.
Toàn bộ không gian lập tức yên tĩnh, thanh âm giận dữ mắng mỏ của Tề Thiên Lão Tổ tiêu tan ở trên mặt hồ, hai vị lão nhân đều không còn bất kỳ âm thanh gì.
Hồ Quảng Thiên lại nói: - Lão tổ, kẻ này ở trong không gian của tháp Truyền Thừa bốn tháng mới trở về Khí Đạo tông, nhất định là đã đạt được thứ vô cùng thần kỳ. Hơn nữa sau khi hắn đi ra, không ngờ chỉ ngắn ngủi mấy tháng đã đột phá tới Bạch Ngân Cảnh, đây cũng là một chuyện rất đáng sợ. Hắn dừng một chút, cẩn thận nói: - Nếu vãn bối không đoán sai thì hắn hẳn là đã lấy được Chung Cực Truyền Thừa.
- Chung Cực Truyền Thừa sao? Tề Thiên Lão Tổ nhẹ nhàng lẩm bẩm nói.
- Vâng, nhất định là Chung Cực Truyền Thừa, nếu không thì không thể giải thích được vì sao tốc độ tiến bộ của hắn có thể nhanh như vậy. Hồ Quảng Thiên dường như là đang kích động nói: - Lão tổ, lão nhân gia ngài đã dừng lại ở Tử Kim Cảnh mấy trăm năm, nếu như có thể lấy được Chung Cực Truyền Thừa thì nhất định có thể tham khảo được gì nữa, hơn nữa còn có thể đột phá.
Trong lòng Tề Thiên Lão Tổ nhảy bang bang, đúng như lời nói của Hồ Quảng Thiên, sau khi hắn thăng tiến lên Tử Kim Cảnh, tuy rằng đã tìm kiếm hơn trăm năm những vẫn không thể đột phá cảnh giới trước mắt.
Giống như là có một vách tường vô hình chắn ở trước mặt hắn, khiến hắn có đẩy như thế nào cũng không ngã, nhấc lên cũng không được, hơn nữa hắn cũng không tìm thấy cửa chính trên vách tường chứ đừng nói đến việc đập cửa mà vào.
Mọi việc thế này khiến hắn cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng nếu như hắn có thể lấy được Chung Cực Truyền Thừa ở trong tháp Truyền Thừa thâm sâu khó lường kia thì có khả năng sẽ đột phá cảnh giới, lại thăng tiến thêm lần nữa.
Chỉ có điều trong lòng hắn khẽ động, nháy mắt liền nghĩ tới một người khiến cả người khẽ rung mình.
- Hồ Quảng Thiên, Võ Lão Quái kia có từng theo tới không?
Hồ Quảng Thiên vội vàng lắc đầu nói: - Lão tổ, vãn bối không hề phát hiện ra tung tích của Võ Lão Quái.
Trong lòng hắn có chút khó hiểu, tại sao lão tổ lại cố ý nói đến người này, hơn nữa hình như còn có chút sợ hãi Võ Lão Quái. Trước kia lão tổ tuy rằng đánh giá rất cao những cường nhân Tử Kim Cảnh cùng cấp, nhưng lại chưa bao giờ kiêng kị như vậy.
- Võ Lão Quái, ha ha, hắn âm thầm ẩn vào trong thủ nhưng vẫn chưa ra tay thì làm sao ngươi biết. Tề Thiên Lão Tổ giễu cợt nói.
Hồ Quảng Thiên cẩn thận kể lại chuyện ngày đó một lần, nói: - Lão tổ, nếu như Võ Lão Quái đến đây thì hắn chắc chắn sẽ thấy chết mà không cứu. Hơn nữa Hắn ngẩng đầu vụng trộm nhìn nhà tranh nói: - Cho dù là Võ Lão Quái đến đây thì lão nhân ngày cũng có thể đuổi hắn đi được mà.
Mấy tháng trước Võ Lão Quái từng đại náo Thái Hồ, nhưng sau khi Tề Thiên Lão Tổ ra mặt, hai bên giao thủ một lát, Võ Lão Quái lập tức xoay người đi ra khiến phần đông thế lực cả Thái Hồ đều hoan hô không ngừng.
Tề Thiên Lão Tổ thần thông quảng đại, cho dù là Võ Lão Quái cũng đều không phải là kẻ địch của hắn.
Ở bên trong nhà tranh, trên mặt Tề Thiên Lão Tổ xuất hiện một nụ cười khổ.
Người khác không biết rõ nhưng hắn biết, lần trước lúc hắn và Võ Lão Quái giao thủ có thể nói là vô cùng mạo hiểm.
Hắn đã toàn lực ứng phó, mỗi một đòn đều ngưng tụ mười phần chân khí. Nhưng Võ Lão Quái lại không tập trung, chỉ là tiện tay mà đã yên lặng hóa giải thế công của hắn.
Cho dù Tề Thiên Lão Tổ có ngu cũng biết đối phương chưa sử dụng toàn lực.
Nói Võ Lão Quái bị mấy chiêu của mình đánh bại nên trốn tuyệt đối là nói hưu nói vượn, Võ Lão Quái rõ ràng là sau khi liên tục chém chết ba cường nhân Bạch Ngân Cảnh, tiện tay đánh gia chủ Hồ Gia bị thương, đưa ra cảnh cáo nghiêm khắc nhất cho Hồ Gia mới thu tay lại, hắn căn bản không có một chút công lao nào cả.
Tuy bản thân Tề Thiên Lão Tổ còn một số tuyệt kỹ tốt chưa từng thi triển nhưng trong lòng biết rõ, sợ rằng mấy thứ đó cũng không làm được gì Võ Lão Quái.
Nghĩ đến người vẫn ẩn cư ở Linh Đạo Thánh Đường mấy trăm năm đột xuất xuất quan rời đi khiến trong lòng hắn vô cùng lạnh lẽo.
Mấy tháng này một ý niệm cực kỳ khủng bố vẫn ở mãi trong đầu của hắn.
Không phải là Võ Lão Quái đã thành công đột phá rồi chứ?
Số lượng cường nhân Tử Kim Cảnh là vô cùng nhỉ, mà Võ Lão Quái lại là một người lớn tuổi nhất trong tất cả cường nhân Tử Kim Cảnh, hơn nữa hắn nổi tiếng bác học, kinh nghiệm phong phú, nếu như nói người có thể đột phá trong tất cả cường nhân Tử Kim Cảnh thì Võ Lão Quái chính là người có hy vọng lớn nhất.
Cho nên trong lòng Tề Thiên Lão Tổ tuyệt đối không muốn đắc tội vời Doanh Thừa Phong.
Chỉ có điều tâm tư này cũng chỉ có trời biết đất biết, ngoại trừ hắn ra không còn người nào có thể biết được.
- Lão tổ. Hồ Quảng Thiên hơi cuống lên nói: - Hồ Gia chúng ta cũng là dưới sự thủ hộ của ngài, hiện giờ Doanh Thừa Phong âm thầm đánh lén, liên tiếp giết rất nhiều cường nhân của Hồ Gia ta, nhìn thấy gia tộc sắp bị diệt nên kính xin ngài ra tay giải nạn. Hai đầu gối của hắn mềm nhũn, ngã quỵ thật mạnh xuống đất nói: - Lão tổ, chỉ cần ngài có thể lấy được Chung Cực Truyền Thừa thì khẳng định trong thời gian ngắn có thể nghiên cứu cặn kẽ mà hiểu được, khi đó, cho dù là Võ Lão Quái tới cửa trả thì thì ngài chỉ cần một chường là có thể tiêu diệt hắn, cần gì phải để ý nhiều như vậy chứ?
- Hừ. Tề Thiên Lão Tổ khẽ hừ một tiếng nói: - Ngươi nói thật đơn giản nhẹ nhàng, nếu đã như vậy thì sao không tự mình động thủ?
Trên mặt Hồ Quảng Thiên xuất hiện vẻ cười khổ nói: - Lão tổ, tu vi của người này thì cũng không cần quan tâm, nhưng hắn có một loại mật thuật, tốc độ kia nhanh đến nổi không gì có thể so sánh. Mà sau khí hắn nhìn thấy vãn bối lại không chịu giao thủ với vãn bối mà lập tức chạy trốn, cho nên
Tề Thiên Lão Tổ cười ha ha nói: - Nếu Doanh Thừa Phong đã được Võ Lão Quái coi trọng thì tất nhiên sẽ có chỗ kiệt xuất, thế mà Hồ Gia các ngươi lại liều chết mạo phạm tới, hiện giờ báo ứng tới lại đến cầu lão phu sao, hừ hừ.
Trên mặt Hồ Quảng Thiên hơi co quắp lại, cuối cùng hắn sờ tay vào ngực, lấy ra một vật nói: - Lão tổ, đây là chi bảo trấn tộc của Hồ Gia chúng ta, vãn bối nguyện ý hiếu kính cho ngài, chỉ cầu ngay ra tay bắt tiểu tử kia lúc hắn trở lại.
Đôi mắt của Tề Thiên Lão Tổ khẽ sáng lên, hắn trầm ngâm một lát, rốt cục nói: - Được rồi, một khi đã như vậy thì lão phu sẽ ra tay giúp ngươi một lần.
Trong lòng lão cũng đã có chủ ý, nếu như có thể lấy được Chung Cực Truyền Thừa từ trên người Doanh Thừa Phong thì sẽ lập tức rời khỏi Thái Hồ, tìm kiếm một vùng đất trù phú có phong thủy siêng năng tu luyện, không đột phá cảnh giới hiện giờ thì sẽ không trở về.
Về phần Võ Lão Quái lại đi vào Thái Hồ tàn sát bừa bãi lần thứ hai thì
Chỉ cần hắn có thể đột phá cực hạn bước vào cảnh giới rất cao thì còn sợ không có người đến cầu xin hầu hạ sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.