Tạo Thần

Chương 310: Đàn côn trùng huỳnh quang




Hai mặt trời trên không trung rơi xuống núi, cả vùng đất bao trùm một màu đen tối, ngay một chút ánh trăng cũng không có. 
Trong hoàn cảnh giơ tay không thấy năm ngón này, hoạt động cuả nhân loại sẽ chịu hạn chế rất lớn, nếu là người bình thường trên con đường xa lạ, sợ là không đi được. 
Nhưng Doanh Thừa Phong lại bước đi như bay, tốc độ của hắn thậm chí còn nhanh hơn ban ngày. 
Dưới chân hắn, một con sói nhỏ bám theo sau, xung quanh người hắn có một loại lục tinh thần mắt thường không thể nhìn thấy bao phủ phạm vi hai trăm trượng xung quanh.
Đây là diệu dụng lớn nhất của vòng đeo đầu, bất kể ánh sáng xung quanh biến hóa như thế nào, cũng không thể ảnh hưởng đến phát huy của lực tinh thần. Còn sói con dưới chân lại có một đôi mắt nhìn ban đêm, thông qua ánh mắt của nó, thế giới tối đen này đối với Doanh Thừa Phong mà nói, đã không cấu thành bất cứ ảnh hưởng tiêu cực gì nữa. 
Doanh Thừa Phong tin tưởng, phàm là đệ tử các môn phái có thể tiến vào đây, khẳng định đều có phương pháp ứng phó với đêm tối. Nhưng hắn đồng dạng tin tưởng, trong hoàn cảnh này, không ai có thể làm tốt hơn hắn. 
Cũng không biết đi bao lâu, chân mày Doanh Thừa Phong đột nhiên giương lên, khóe miệng hắn toát ra một nụ cười lạnh. 
Thân hình vẫn không dừng lại, nhưng hàn băng chi kiếm trong tay hắn đã bay lên. 
- Rống... 
Sau một lát, từ phía xa truyền đến một tiếng rống quái thú thê lương. 
Con quái thú đang ẩn núp trong đêm tối rõ ràng đã đụng phải đối thủ, nó còn chưa hiện thân tập kích đã bị hàn băng chi kiếm đóng kín. 
Chỉ một lát sau, quái thú rống lên một tiếng thê lương, hàn băng chi kiếm mang theo mùi máu tươi trở về trong tay hắn. 
Doanh Thừa Phong không dừng chân, đối với loại linh thú ngay cả công kích của hàn băng chi kiếm cũng không chống cự được, hắn đã mất đi hứng thú săn bắt.
Nếu cách làm của hắn các võ sĩ biết được, nhất định sẽ nhảy dựng lên mắng chửi hành vi ngông cuồng của tiểu tử này. 
Nhưng sau khi trải qua trận chiến khốc liệt với địa long sáu chân, ánh mắt của Doanh Thừa Phong quả thật cũng tăng lên không ít. 
Khi đang tiến tới, phía trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một quầng sáng. 
Mặc dù quầng sáng này cũng không quá rực rỡ, nhưng xuất hiện trong lúc đêm tối như mực, vẫn tương đối chói mắt. 
Doanh Thừa Phong từ từ dừng lại. Hắn nghi hoặc nhìn phía trước, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia mơ hồ bất an.
Bởi vì quầng sáng kia thật sự quỷ dị. 
Đó không phải ánh sáng linh khí, cũng không phải ngọn lửa do con linh thú nào đó trong cơn giận dữ phóng thích. 
Quầng sáng đó giống như do vô số tinh quang nho nhỏ tạo thành, cho nên mới hình thành loại dáng vẻ kỳ dị này. 
Tuy nhiên, điều khiến Doanh Thừa Phong chần chừ thật sự, chính là quầng sáng này đang nhanh chóng bay về phương hướng của hắn. 
Lực tinh thần tuôn vào trong đầu, vòng đeo đầu phát huy ra diệu dụng cực lớn, phạm vi thăm dò phía sau và hai bên dần dần giảm bớt, còn khoảng cách với phía trước lại không ngừng kéo dài.
Rốt cục, sắc mặt của Doanh Thừa Phong thay đổi. 
Hắn "nhìn" thấy rồi, ở phía trước, có một thân ảnh cường tráng đang cấp tốc lao đến, tốc độ của hắn cực nhanh, có lẽ không dưới thân pháp quỷ ảnh của mình. Còn phía sau hắn có vô số truy binh. 
Kia là một đám côn trùng, nói đúng hơn, là một loại tiểu côn trùng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt khắp người, giống như đom đóm. 
Vô số côn trùng hội tụ lại một chỗ, tạo thành quầng sáng cực lớn, đuổi theo sau lưng người nọ. 
- Gặp quỷ rồi.
Doanh Thừa Phong tức giận hừ một tiếng, hắn không chút do dự xoay người, chạy trốn về phương hướng ngược lại. 
Mặc dù hắn không biết rằng người kia làm thế nào chọc giận bọn côn trùng phía sau, nhưng hắn cũng không có nghĩa vụ thay người này giằng co với đám côn trùng đó. 
Doanh Thừa Phong mở hai chân, thân hình nhẹ nhàng lay động trong gió, phảng phất như một chiếc lá rụng bị gió cuốn đi. 
Tốc độ của hắn cực nhanh, biểu hiện đặc thù nhẹ nhàng của quỷ ảnh thân pháp vô cùng nhuần nhuyễn. 
Nhưng một lát sau hắn chợt nhíu mày, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, người phía sau giống như kẹo da trâu dính lên người vậy, bất kể hắn thay đổi phương hướng như thế nào, đều có thể theo sát. 
Doanh Thừa Phong thầm giận dữ, phía sau người đó có nhiều côn trùng như vậy, lại cứ chạy sau lưng mình, tuyệt đối là rắp tâm bất lương. Tuy nhiên hắn cũng có chút kinh hãi. 
Hắn có thể phát hiện đối phương trước, đó là vì diệu dụng của đồ đội đầu, như vậy người kia làm thế nào mới có thể xác định sự hiện hữu của mình chứ. 
Người đó, tuyệt đối không được khinh thường. 
Đương nhiên, bất kể người đó là ai, Doanh Thừa Phong cũng sẽ không ngăn tai họa thay hắn.
Chân khí toàn thân nhất thời dâng cao, dùng tốc độ không gì so sánh nổi đưa vào hai chân. 
Ngay sau đó, hai chân hắn bành trướng một vòng lớn, khẽ nhoáng lên, đã giống như thiểm điện chạy trốn. 
Đây là bản lĩnh xuất chúng trong quỷ ảnh thân pháp, lúc này thi triển, lập tức nhanh chóng kéo ra một khoảng cách lớn. Doanh Thừa Phong cười lạnh trong lòng, hắn không tiếc tiêu hao số lượng lớn chân khí, liên tiếp sử dụng loại kỹ năng này, từng chút một kéo dài khoảng cách với phía sau. 
Sau đó, hắn xoay người, cố gắng hết sức lặn đi về một phương hướng khác. 
Ước chừng sau một canh giờ, Doanh Thừa Phong rốt cục ngừng lại, bởi vì hắn tin tưởng, mình tuyệt đối đã bỏ xa đối phương. Quầng sáng khiến người ta sởn tóc gáy dã biến mất. 
Dừng bước, Doanh Thừa Phong móc bình ngọc ra, uống một viên trung phẩm dưỡng sinh đan, để mặc cho nhiệt lưu cuồn cuộn tuôn vào trong đan điền, trợ giúp hắn nhanh chóng khôi phục. 
Dựa vào tốc độ khôi phục của đan dược còn xa mới nhanh bằng Bá Vương thương hấp thu máu thịt sinh linh. 
Hơn nữa, dược ba phần độc, đan dược dù tốt cũng không thể dùng liên tục. Chỉ có điều dưới tình huống như vậy, Doanh Thừa Phong phải thường xuyên duy trì ở trạng thái đỉnh cao, không thể không làm như vậy.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, chậm rãi khôi phục chân khí toàn thân. 
Nhưng khi chân khí gần như khôi phục hoàn toàn, sắc mặt hắn lại đột nhiên biến đổi. 
Từ phía xa, quầng sáng kia lại một lần nữa xuất hiện, mặc dù lúc này vì khoảng cách quá xa, cho nên hào quang lúc ẩn lúc hiện, nhưng Doanh Thừa Phong lại có thể xác định, quầng sáng này tuyệt đối là đoàn côn trùng mà hắn từng gặp. 
Thời gian dần qua, sắc mặt Doanh Thừa Phong trở nên âm trầm, trên người hắn toát ra sát khí lạnh lùng. 
Người phía sau lại có thể bám riết hắn, quả thật làm cho hắn vô cùng giật mình, nhưng chính vì như thế, cũng đưa tới cho hắn sát ý mãnh liệt.
Nhân vật như vậy, vẫn nên làm thịt trước thì tốt hơn. 
Hai chân hắn đứng thẳng bất động, cổ tay khẽ xoay, lấy Bá Vương thương ra. 
Dưới hoàn cảnh bất đồng, cần linh binh bất đồng. Vào lúc này, Bá Vương thương chắc chắn là sự chọn lựa tốt nhất. 
- Hô... 
Trên mũi thương đột nhiên khơi dậy một đoàn hỏa mang màu đỏ, chân khí trong cơ thể Doanh Thừa Phong lưu chuyển, sôi trào giống như lửa cháy, ngọn lửa ở đầu mũi thương cũng nhấp nhô bất định, hô ứng với chân khí của hắn. 
Sát ý mênh mông không kiêng kị khuếch tán ra xung quanh, Doanh Thừa Phong sừng sững đứng tại chỗ, bất kể người kia có lai lịch ra sao, chỉ cần hắn dám tới gần, sẽ phải nghênh đón một đòn sấm sét của Bá Vương thương. 
- Bằng hữu phía trước, tại hạ gặp phải đàn côn trùng huỳnh quang này, không địch lại mà chạy. Nếu các hạ nguyện ý tương trợ, tại hạ nguyện sẽ tặng một món chí bảo. 
Có lẽ vì cảm nhận được sát khí hung tàn không gì so sánh nổi trên người Doanh Thừa Phong truyền tới, người kia rùng mình, kêu lên. 
Lúc này, hắn đã hiểu được, người đã một lần vứt bỏ mình cũng không phải nhân vật đơn giản, nếu hắn mạo muội xâm nhập khí tràng của đối phương, sợ là sẽ phải lập tức nghênh đón một trận long tranh hổ đấu. Hơn nữa, hắn đã mệt mỏi với đám côn trùng chết tiệt phía sau, nếu có thể, hắn rất muốn tìm một người thay hắn chịu đựng lửa giận của bọn côn trùng này. 
Doanh Thừa Phong lạnh lùng cười, nói: 
- Cút... 
Đạo thanh âm này ngưng tụ toàn bộ chân khí và lực tinh thần của hắn, giống như sóng lớn mãnh liệt quay cuồng. 
Nếu chỉ mình chân khí cũng đủ rồi, nhưng còn kết hợp với lực tinh thần hùng mạnh, lập tức chấn động đầu óc của người kia, khiến bước chân hắn cũng chậm lại. 
Hắn thầm kêu không tốt, quay đầu nhìn lại, lại vui mừng quá đỗi.
Hoá ra mặc dù hắn chịu ảnh hưởng của tiếng hét lớn này, nhưng đám côn trùng phía sau cũng không tốt hơn bao nhiêu, trong đó có mấy con thậm chí còn từ giữa không trung ngã xuống, khua cánh rơi trên mặt đất. 
Trên mặt hắn hiên lên vẻ vui mừng, lập tức dừng bước, kêu lên: 
- Bằng hữu, ta có hai khối quang minh chi thạch thuần khiết nhất, nếu như ngươi đồng ý hỗ trợ, một khối sẽ là của ngươi. 
Doanh Thừa Phong thầm chấn động, quang minh chi thạch chính là một loại tồn tại cực kỳ đặc thù trong phong ấn thạch. 
Tuy nhiên, so với phong linh thạch các hệ khác, số lượng quang minh chi thạch cực kì ít.
Đương nhiên, những quang minh phong linh thạch ẩn chứa tạp chất cũng không ít, nhưng vì có tạp chất tồn tại, cho nên lực lượng quang minh vẫn không thể tỏa ra hoàn mỹ. 
Cho dù trong toàn bộ Khí Đạo tông, Doanh Thừa Phong cũng chưa bao giờ nhìn thấy quang minh chi thạch thuần khiết nhất. 
Quang minh là một trong những lực lượng cường đại nhất trên thế giới, thần binh trong một số truyền thuyết có được lực lượng quang minh kiên cố không gì phá nổi, phàm bị một kiếm của bọn họ đâm phải, vạn vật trên thế gian đều sẽ phải chịu tẩy rửa của quang minh, đây tuyệt đối là một loại đại sát khí có thể hủy thiên diệt địa. 
Con ngươi đảo một vòng, Doanh Thừa Phong hừ lạnh nói:
- Quang minh chi thạch thì sao, nếu ngươi chết, hai tảng đá đó đều là của ta. Hơn nữa, chỉ là hai khối quang minh thạch, tại hạ không thèm muốn. 
Lúc này, đám côn trùng đoạt mệnh dường như phát hiện ra mục tiêu mới, lại một lần nữa ùa lên. 
Người nọ dồn dập nói: 
- Các hạ, trong quang minh chi thạch có huyền diệu khác, có thể giúp ngươi đạt được kế thừa cao hơn ở tháp Truyền Thừa, nhưng nếu ngươi không biết cách, vậy sẽ bị hủy hết..... 
Doanh Thừa Phong đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hắn hiên lên một tia do dự.
Mặc dù trong tay Võ lão có một tấm bản đồ địa hình rất lớn, nhưng dù sao lão nhân gia cũng không phải thần tiên, có một số việc không biết cũng chẳng có gì lạ. 
Giống như người trước mắt, chẳng những đưa tới một ổ quái trùng, hơn nữa còn luôn miệng nói diệu dụng của quang minh lực gì đó. 
Doanh Thừa Phong chỉ thoáng do dự, trong nháy mắt cũng đã đưa ra quyết định. 
Hắn chợt quát: 
- Được, ta giúp ngươi một tay. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.