Tạo Thần

Chương 286: Thế như chẻ tre




Tinh thần lực vô hình vô sắc chấn động liên tục không dứt truyền ra ngoài, hơn nữa lúc này đây cũng không phải lấy Doanh Thừa Phong làm tâm điểm hướng về bốn phương tám hướng.
Tinh thần lực mãnh liệt bành trướng dĩ nhiên là hướng về Doanh Thừa Phong, khuếch tán hình rẻ quạt.
Sau khi chân khí lên đến tầng mười, tinh thần lực của hắn cũng có được đột phá, lại tiến sâu thêm một bước. Cho nên, khi hắn đeo lên đồ trang sức phát ra tinh thần lực, lại có thể cảm ứng được phạm vi gần 200 trượng.
Phạm vi cảm ứng của tinh thần lực càng lớn, độ khó tăng càng nhiều. Trước kia khi chân khí ở tầng tám, đeo lên đồ trang sức, hắn đã có thể cảm ứng được phạm vi hơn 100 trượng. Thế nhưng hôm nay tinh thần lực liên tiếp đột phá không ngừng, nhưng khoảng cách cảm ứng ngay cả gấp đôi đều không có gia tăng.
Nhưng mà, đó cũng không phải nói uy năng đồ trang sức, mà là vì tinh thần lực bản thân chưa đủ.
Doanh Thừa Phong đã từng thử qua, khi hăn tháo đồ trang sức tiến hành cảm ứng, phạm vi cảm ứng của tinh thần cũng chỉ vẹn vẹn có 20 trượng mà thôi.
Đồ trang sức này dường như có uy năng vô cùng, bất luận tinh thần lực của ngươi cường đại đến cỡ nào, nó đều có thể khuếch tán phạm vi đến gấp 10 lần, loại thuộc tính này thật sự là quá thần kỳ rôi.
Hơn nữa, Doanh Thừa Phong chân khí đột phá đến tầng mười, sau khi tinh thần lực lại lần nữa tăng lên.
Hắn lại phát hiện một công dụng khác của món đồ này, chính là khống chế mức độ phương hướng.
Chính như lúc này, hắn đứng trước một phiến rừng nhiệt đới rậm rạp, không hề giữ lại đem tinh thần lực thúc phát ra, hơn nữa bắn về phía trước.
Lập tức, hắn có thể cảm ứng được phạm vi gia tăng gấp mấy lần.
Nói cách khác, trong phạm vi hơn 300 trượng phía trước, đều ở trong khu vực cảm ứng của hắn. Mặc dù phạm vi cũng không tới mức 400, nhưng cũng đã là đủ kinh thế hãi tục rồi.
Đương nhiên, tại những phương vị khác Doanh Thừa Phong cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả.
Tối thiểu xung quanh hai mươi trượng từng cọng cây ngọn cỏ đều không thể gạt được linh giác dò xét của hắn.
Sau khi làn sóng tinh thần lực khuếch tán ra ngoài, Doanh Thừa Phong lông mày thoáng nhăn.
Bởi vì trong phạm vi hăn cảm ứng cũng không có tìm được hai mục tiêu của hắn.
Lý Tĩnh Mẫn chỉ là một người tu luyện thú đạo quỷ dị thì không nói, nhưng Cầu Nhần Nghĩa lại một Linh Võ Giả hàng thật giá thật, tinh thần lực của y tuy không giỏi tại rèn linh khí hay luyện chế đan dược, nhưng là lực lượng cường đại kia lại đặc biệt thích hợp điều khiển Linh Binh.
Cho nên, nếu y là ở trong phạm vi dò xét này, tuyệt đối không thể thoát khỏi sự dò xét của Doanh Thừa Phong.
Khẽ hừ một tiếng, Doanh Thừa Phong trong nội tâm toát ra một ý niệm bất hảo.
Hôm nay thời gian tới tháp truyền thừa mở ra đã không nhiều lắm rôi, hẳn là hai người kia đã đi tới đó hay sao?
Nghĩ đến đây, hắn lập tức dứt bỏ toàn bộ băn khoăn tồn tại lúc trước. Thân hình chớp động, hóa thành một đạo ánh sáng âm u tiến vào khu rừng.
Một khu rừng này đối với người tiến hành thí luyện tại Long Đầu Nham mà nói gần như là tử vong cấm địa.
Bởi vì nơi này chính là hang ổ của Đoạt Mệnh Phong. Chỉ cần có người xâm nhập nơi đây, hơn nữa kinh động đến Đoạt Mệnh Phong, như vậy vô cùng vô tận Đoạt Mệnh Phong sẽ như là che trời phủ đất chen chúc mà xuống, quyết không bỏ qua, châm chích người xâm nhập thành tổ ong.
Thế nhưng, Doanh Thừa Phong lúc ở chỗ này xuyên thẳng qua lại lặng yên không phát ra hơi thở. Hắn tuy cầm trong tay Bá Vương Thương, trên người trang bị đầy đủ hết, nhưng cả người lại nhẹ như không có gì, mà ngay cả khí tức trên thân đều thu liễm không dấu vết.
Duy nhất có thể thấy hắn tồn tại chính là tinh thần lực của hắn.
Cho dù hắn ở chỗ nào, xung quanh 200 trượng đầy đủ mọi thứ đều dưới sự giám sát và điều khiển của hắn. Trong phạm vi này, hắn phảng phất là một vị Thần không gì không làm được, khống chế toàn bộ thiên hạ.
Bỗng nhiên, Doanh Thừa Phong dừng bước chân lại.
Hắn cảm ứng được tại địa phương bên phải phía trước hai trăm trượng, có một cỗ khí tức hùng hậu nổi lên.
Đây là một khí tức nhân loại, thậm chí còn hùng hậu hơn so với Cầu Nhân Nghĩa cùng Lý Tĩnh Mẫn. Không hỏi cũng biết, đây nhất định là một cường giả Võ Sư hắc thiết cảnh.
Khí tức của cường giả Võ sư này thập phần lạ lẫm, Doanh Thừa Phong có thể khẳng định, hắn chưa bao giờ thấy qua. Nhưng cỗ khí tức lạ lẫm này lại cho hắn một tia cảm giác quen thuộc, loại cảm giác quen thuộc này cũng không phải là quen biết, mà là cái loại khí tức Linh Xà mà Lý Tĩnh Mẫn cùng hắn nuôi dưỡng giống nhau.
Âm lãnh, sâm nghiêm, lại để cho người ta không rét mà run.
Doanh Thừa Phong tâm niệm thay đổi thật nhanh, thân hình không ngừng hướng về cái hướng kia chạy đi.
Mà một khắc hắn chuyển hướng này, trên người lại đột nhiên dâng lên một tia hung sát khí cường hãn.
Hắn bắt đầu phóng thích ra khí tức hung ác, hơn nữa theo bước chân tiến lên, cỗ hơi thở này chính đang không ngừng tích súc, giống như là hồng thủy đầy trời, cùng đợi một khắc này cuồng bạo phóng thích ra.
Xa xa, một người trung niên nam tử mang theo ba gã thu ha xem xét lấy tổ ong.
Trên người của bọn họ bôi trét lấy một loại dược vật kỳ dị, chính là vì nguyên nhân loại dược vật này, cho nên ngay cả là Đoạt Mệnh Phong, cũng không có thế nào có con nào thèm công kích bọn hắn.
Vị trung niên nam tử này sắc mặt âm trầm, cùng Lý Tĩnh Mẫn có vài phần tương tự.
Y xác thực là truyền nhân dòng chính của Lý gia, một thân tu vi sớm đã tấn chức hắc thiết cảnh - Lý Tông Đường.
Chỉ là bên trong Lý gia, địa vị y cũng không cao lắm, cho nên mới bị lão tổ tông trong nhà sai phái tới nơi này hộ tống cho Lý Tĩnh Mẫn tu hành.
Tuy tu vi chân khí của y đã vượt qua Lý Tĩnh Mẫn, nhưng y lại biết, nếu như song phương tiến hành cuộc chiến sinh tử, như vậy cơ hội y có thể đạt được thắng lợi cuối cùng có thể nói là cực kỳ bé nhỏ.
Lý Tĩnh Mẫn không chỉ là thiên tài tu luyện kiệt xuất nhất trong gia tộc, lại kế thừa thiên phú trác tuyệt của lão tổ tông trong nuôi dưỡng linh thú đem ra sử dụng, một thân uy năng thần bí khó lường, ngay cả là được xưng cùng giai Vô Địch Cầu gia Tam công tử đều chưa hẳn là đối thủ của Lý Tĩnh Mẫn, huống hồ loại Võ sư bình thường như y.
Sau khi đi vào Long Đầu Nham, y coi như là tận tâm tận lực chiếu cố tốt cho đứa cháu tiền đồ vô lượng này rồi.
Bởi vì y biết rõ chính mình cả đời tu luyện tới cùng, ngày sau nếu là muốn trong gia tộc đạt được quyền hành càng lớn, cũng chỉ có tận khả năng nịnh nọt cái đứa cháu này.
Cho nên, giờ phút này y sai khiến thu ha kiểm tra những cái tổ ong sắp chế tác hoàn tất, tuyệt đối là chú ý cẩn thận, không chịu có chút sơ suất.
- Đại nhân, chúng tiểu nhân đã đã kiểm tra rôi.
Một người cung kính tiến lên, nói:
- Những này tổ này chế tác vô cùng tốt, chỉ cần chờ năm sau đem tới nơi thích hợp, tự nhiên sẽ có vô số Đoạt Mệnh Phong đi vào cư trú.
Lý Tông Đường chậm rãi gật đầu, cười nói: - Các ngươi làm không tệ, hắc hắc, số lượng Đoạt Mệnh Phong càng nhiều, công lao của các ngươi lại càng lớn, coi chừng làm việc, gia tộc sẽ không thiếu đai các ngươi.
- Vâng, đa tạ đại nhân.
Tất cả mọi người là mặt mày hớn hở nói.
Lý Tông Đường đang định nói vài lời, nhưng mà sắc mặt của y lại đột nhiên biến đổi, trong đôi mắt bắn ra một đạo hàn quang, chăm chú nhìn chằm chằm vào một hướng.
Y đột ngột cảm ứng được, một cỗ sát khí kinh khủng phảng phất là từ trên trời giáng xuống, đang lấy một loại tốc độ khủng khiếp kéo đến đây, trong nháy mắt đã đạt đến trạng thái để cho y phải chịu sợ hãi.
- Đại nhân...
Bên cạnh y những người kia chẳng qua là Võ giả bình thường chân khí tầng sáu tầng bảy mà thôi, thì như thế nào co thê thừa nhận sát khí bực này, bọn chúng hoảng sợ trơn tron trong măt, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, căn bản là không cách nào hoạt động.
Lý Tông Đường toàn thân mồ hôi rã như mưa, cổ tay y khẽ đảo, một thanh linh khí trường kiếm đã xuất hiện trên tay.
Đây là một thanh linh khí lóe ra hào quang màu vàng nhạt, một khắc đem linh khí ra, cũng đã không hề giữ lại đem chân khí đi vào, hơn nữa triệt để kích phát uy năng Linh Binh.
Dù thế, trong lòng của y như cũ không có nửa điểm nắm chắc, đó là bởi vì trong lòng của y đã bị sợ hãi mãnh liệt lấp đầy.
Trước mắt đột nhiên một đạo thân hình từ trong rừng bay nhanh ra, sau đó, một mũi trường thương màu đỏ như lửa ra hiện trong con ngươi của y.
Cái ngọn lửa màu đo kia nhanh chóng tràn lấy, giống như là biển lửa cháy lan ra đồng cỏ, nhanh chóng tràn ngập toàn bộ trong đôi mắt y.
Tại thời khắc này, y đã không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì, bởi vì quanh người y hết thảy đều đã bị biển lửa bao phủ khắp nơi.
"Oanh..."
Lý Tông Đường bộc phát ra một tiếng rống giận dữ trước nay chưa có, trường kiếm trong tay bốc lên, hướng về một điểm trung tâm biển lửa kia mà đi.
Tại thời khắc này, y đã đem một kích mạnh nhất vào điểm trung tâm biển lửa.
Kinh nghiệm nhiều năm tại thơi khắc sinh tư nói cho y biết, chỉ có đánh bại điểm mạnh nhất này, mới có thể thoát thân khỏi biển lửa này.
"Oanh..."
Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, trường kiếm trong tay Lý Tông Đường bị một cỗ lực lượng khổng lồ hung hăng đánh trúng.
Nhưng mà sắc mặt của y bỗng nhiên buông lỏng.
Bởi vì y cảm thấy, cỗ lực lượng này tuy cường hãn vô cùng, nhưng còn xa mới cường đại như trong suy nghĩ của y.
Địch nhân không biết tên tuy là uy thế ngập trời, nhưng là chân khí của hắn so về chính mình lại có vẻ không bằng. Lý Tông Đường cũng không biết người này làm sao tu luyện ra uy áp cường đại đáng sợ như thế, nhưng y vẫn biết rõ mình có thể đơn giản ngăn cản được một kích này, hơn nữa còn phá giải hoàn toàn.
Nhưng mà, ngay tại khi y tin tưởng muốn kích phát uy năng lực cường đại gấp trăm lần trên thân kiếm, cả người đột nhiên sững lại.
Theo điểm hồng sắc bên đột nhiên phun trào ra một cỗ hung sát khí cường hãn thực chất, cỗ hơi thở này mãnh liệt như hổ, hung ác như sói, lập tức đánh tan ý chí cùng niềm tin của y.
Tại thời khắc này, y phảng phất là thấy được một đầu viễn cổ cự thú cường đại không thể địch nổi, đang há to miệng, một ngụm nuốt chửng y.
Đây tuy chỉ là tương tương, nhưng cũng đã khiến tinh thần của y thương tổn cực lớn.
Lý Tông Đường rên thảm một tiếng, thân thể của y run rẩy một hồi, kiếm trong tay vô lực rủ xuống.
Mà ngay một khắc này, một cây trường thương lại thừa cơ mà lên, thế như chẻ tre tiếp tục đi về phía trước, hơn nữa đâm trúng thân thể y.
Lý Tông Đường trên người sáng lên một đạo ánh sáng nhạt, đây là hộ thân chiến giáp tự động phát ra lực lượng phòng hộ.
Nhưng giờ phút này thương thế đã thành, đã không còn là lực lượng của một Võ giả chân khí tầng mười, mà còn uy áp tinh thần kết hợp mãnh liệt khủng bố như là cơn sóng thần.
Đạo ánh sáng nhạt vừa mới tỏa ra, cũng đã bị thế thương cường đại hóa giải.
"Ba..."
Một đạo âm thanh trong trẻo vang lên, trường thương đâm thật sâu vào lồng ngực Lý Tông Đường, hơn nữa xuyên thủng thân thể y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.