Tạo Thần

Chương 242: Áo gấm về làng




Linh sư, không ngờ lại có linh sư sẽ quang lâm đến 
Ngay sau đó, cả thôn giống như nồi nước sôi ồn ào náo nhiệt lên. 
Đây là một thế giới linh đạo vi tôn. Ở thế giới này, linh sư trước giờ đều được mọi người tôn kính nhất. 
Trong lịch sử của thôn Tam Hạp, cũng chỉ có một vị linh sư từng quang lâm đến, đó chính là đại sư Trương Minh Vân. Lúc vị đại sư này vì rót linh trường kiếm cho Doanh Lợi Đức đã đến một lần. 
Lần đó, làm mọi người đều kích động vạn phần. Đồng thời tận mắt nhìn thấy tuyệt nghệ thần thông của linh sư triển khai khi rót linh.
Tuy lần đó Trương Minh Vận là một mình đến, cũng không có gây nên chấn động to lớn như vậy 
Nhưng lúc này không giống, linh sư có thể làm một đội xe trùng trùng điệp hộ tống, nhất định là một đại nhân vật. 
Không ngờ cả Doanh Lợi Đức cũng chạy theo phía sau xe ngựa làm tùy tùng, có thể thấy người này là tôn quý cỡ nào. 
Tuy nói thực lực của Doanh Lợi Đức còn non kém, ngay cả trong đoàn xe này cũng là một tiểu nhân vật không có tên hiệu. Nhưng dù sau y cũng là người của thôn Tam Hạp, hơn nữa còn là một cường giả được trong thôn Tam Hạp công nhận. 
Cho nên lúc y đích thân chạy đến sắp xếp, nhất thời gây nên chấn động và nghi ngờ của mọi người. 
Trên xe ngựa, Doanh Thừa Phong bứt một cọng tóc, nói: - Sư tổ, nhị thúc đã sắp xếp xong rồi, người cả thôn đều chuẩn bị nghênh tiếp ông Ồ, còn có đại giá quang lâm của Võ lão nữa chứ. 
Khóe miệng của Phong Huống lộ ra một nụ cười mỉm, không chừng lúc này biểu tình của Võ lão sẽ vô cùng buồn bực. 
Cuối cùng Doanh Thừa Phong thờ ơ kèm theo hai từ Võ lão, rõ ràng chính là xem lão là một nhân vật không đáng kể gì. 
Chỉ là lão trong lòng tuy vui mừng, nhưng tuyệt đối không thể biểu hiện vui mặt trên mặt, khẽ ho một tiếng, Phong Huống trầm giọng nói:
- Thừa Phong, con nói sai rồi, bọn họ cũng không phải chào đón Võ lão và ta. 
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói: - Ngoại trừ ông và Võ lão ra, còn có ai đáng được bọn họ đón tiếp long trọng như vậy chứ? 
Phong Huống khẽ mỉm cười, gật đầu với hắn một cái, nói: - Đương nhiên là con rồi. 
- Đệ tử. Doanh Thừa Phong nhấp nháy hai mắt, lập tức hiểu rõ nguyên cớ trong đó. 
Không chừng là đám người Doanh Lợi Đức đến tiếp đãi hắn giống như Trạng Nguyên lang.
Hắn cười khổ một tiếng, nói: - Nhị thúc thật là ây, cái này không được. Hắn vém rèm cửa sổ lên, liền muốn ra ngoài. 
Nhưng một cánh tay lại đoạt trước ghì lên bờ vai của hắn. 
Cơ thể của Phong Huống tuy nhìn trên dưới cũng không cường tráng, nhưng trên cánh tay này lại tựa hồ có sức của Thái Sơn. Một cái ghì chắc này, Doanh Thừa Phong nhất thời không ngọ ngậy được. 
- Sư tổ, tại sao ông muốn ngăn cản đệ tử? Doanh Thừa Phong nếu biết không thoát được, cũng lười giãy dụa, chỉ là khó hiểu hỏi. 
Phong Huống khẽ vuốt chòm râu dài, nói:
- Thừa Phong, có được danh hiệu linh sự, chính là thời khắc nở mày nở mắt hãnh diện nhất trong cuộc đời chúng ta. Trong thôn con xuất hiện một đại năng như vậy, nếu không để bọn họ vui vẻ phát tiết một chút, sao có thể bỏ qua. 
Doanh Thừa Phong hơi ngẩn ra, hắn cười khổ một cái, nói: - Đệ tử hiểu rồi, đa tạ sư tổ nhắc nhở. 
Kiếp trước, nếu có người thi vào trường học tốt hoặc là đơn vị tốt, đều sẽ hô bè gọi bạn đến chúc mừng một trận. Còn cha mẹ của người đó càng là bày yến tiệc ăn mừng. Hận không thể để người thiên hạ đều biết con cái của họ có được thành tựu như thế nào. 
Đám người trong thôn Tam Hạp bây giờ cũng tâm thái như nhau. Hơn nữa dưới so sánh, danh hiệu linh sư mà Doanh Thừa Phong có được quan trọng hơn nhiều so với những chuyện đó. Cho dù là thêm mấy phần nhiệt liệt nữa cũng không quá đáng. 
Phong Huống mỉm cười gật đầu, nói: - Con nghĩ thông rồi 
Doanh Thừa Phong đáp một tiếng, nói: - Đệ tử nghĩ thông rồi. Từ nay về sau, thôn xung quanh cũng biết trong thôn Tam Hạp chúng ta có thêm một vị linh sư. Hơn nữa địa vị của thôn ở xung quanh sẽ tăng lên. Hắn dừng lại một chút, cười nói: - Ít nhất sẽ không có láng giềng xấu xuất hiện nữa. 
Trước khi Doanh Lợi Đức mạnh mẽ quật khởi, thôn Tam Hạp khá yếu thế. Một cái thôn cả võ sĩ cấp cao cũng không có bị người ta ức hiếp đó là chuyện rất đỗi bình thường.
Nhưng sau khi Doanh Lợi Đức bái nhập Khí Đại Tông môn, bắt đầu bộc lộ tài năng, thôn Tam Hạp ở trong mấy thôn lân cận trở nên ngày càng có địa vị. 
Nhưng trong mấy thôn đó cũng có võ sĩ cấp cao trấn tọa. Có mấy võ sĩ đỉnh đỉnh thậm chí còn có chân khí tầng thứ mười. Tuy cả đời này của bọn họ cũng không thể tiến thêm một bước trở thành võ sĩ, nhưng chỉ cần có người như vậy, thì rất có sức uy hiếp. 
Nhưng chỉ cần thôn Tam Hạp truyền ra tin tức Doanh Thừa Phong trở thành linh sư. Vậy cái thôn này sẽ trở thành lão đại ca độc nhất vô nhị trong khu vực này. 
Những thôn đó cả võ sư cũng không có, sao có thể đối kháng với thôn có linh sư chứ.
Xuyên qua cửa sổ xe ngựa, Doanh Thừa Phong nhìn thấy đám người trong thôn cười nói reo hò, trong lòng hơi có cảm nhận. 
Chân mày của Phong Huống hơi nhướn lên, lão chậm rãi gật đầu một cái. 
Nói thật, lão chưa từng nghĩ tới, không ngờ Doanh Thừa Phong cả điểm này cũng có thể nhìn thấu. 
Người trong thôn đồng tâm hiệp lực, rất nhanh chuẩn bị xong hương án. 
Tuy rất nhiều người có chút bất mãn với ngang ngược độc đoán của lão tộc trưởng. Nhưng vừa nghĩ tới hương án này nghênh tiếp chính là một vị linh sư đại nhân cường đại, cũng không lôi thôi lắm chuyện nữa. 
Phong Huống đợi một lát, chậm giọng nói: - Đi thôi. 
Vốn xe ngựa dừng ở chỗ ngoài thôn nữa dặm, lại khởi động đi tiếp, và rất nhanh tới chỗ cửa thôn. 
Lão tộc trưởng giơ tay phất phất xuống, tất cả mọi người nhất thời im lặng lại. 
Phong Huống đẩy Doanh Thừa Phong một cái, nói: - Được rồi, đi tiếp nhận chúc mừng của các đồng hương đi. 
Doanh Thừa Phong ngượng ngùng cười. Hắn tựa hồ chần chừ một chút, giống như có chút thẹn thùng, nhưng vẫn đẩy cánh cửa xe ra, sải một bước ra ngoài. 
Trong tất cả xe ngựa, duy chỉ có một cánh cửa mở, và đi ra một người. 
Lập tức, ánh mắt của tất cả các thôn dân đều bị người này thu hút. 
Nhưng lúc mọi người nhìn rõ đây là người nào, không khỏi đều kinh hô lên. 
- Thừa Phong, sao có thể là cậu ta 
- Thừa Phong 
- Không thể nào, chẳng lẽ cậu ta
Doanh Thừa Phong mặt tươi cười, nhìn từng khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ, trong lòng thầm xúc động vô cùng. 
Lão tộc trưởng bước nhanh về phía trước, lớn tiếng nói: - Các vị hương thân, lão phu tuyên bố một chuyện với các vị. Lão tới trước mặt Doanh Thừa Phong, vẻ mặt hưng phấn nói: - Doanh Thừa Phong đã dành được danh hiệu linh sư, trở thành một linh sư thật thụ. Từ nay về sau, thôn Tam Hạp chúng ta cũng có linh sư đại nhân của mình. 
- Oa. 
Mặc dù là sớm có dự liệu, nhưng lúc tin tức này được tuyên bố ra từ miệng của lão tộc trưởng, lại vẫn gây lên kinh hô và gào thét của vô số người
Tin tức này thật sự là làm người ta chấn động, mạnh mẽ tới mức độ làm tất cả mọi người đều có chút không xoay sở kịp. 
Doanh Thừa Phong, thằng nhóc chỉ 16 tuổi này, vừa rời khỏi thôn vào Khí Đạo Tông tu luyện không tới một năm. Nhưng lúc hắn quay trở lại, lại đã biến thân thành một vị linh sư cường đại. 
Đây giống như vịt con biến thành thiên nga, làm người ta không thể nào tin. 
Đặc biệt là những đệ tử của Doanh Lợi Đức, nhìn ánh mắt của Doanh Thừa Phong càng là tràn đầy kinh hãi và không tin. 
Bọn họ với Doanh Thừa Phong là sư huynh đệ đồng môn, càng là tận mắt chứng kiến quẫn cảnh Doanh Thừa Phong bị nhốt trong tầng thứ nhất chân khí mấy năm như một ngày. Cho nên lúc này biểu tình trên mặt bọn họ mới là thật sự phấn khích vạn phần. Đặc biệt là nghĩ tới quan hệ đồng môn gay gắt xưa kia, ai nấy càng là hối hận không thôi. 
Nếu thời gian có thể quay lại, bọn họ nhất định sẽ trăm phương nghìn kế nịnh bợ vị tiểu sư đệ này. 
Trên mặt của Doanh Thừa Phong trước sau mang một nụ cười nhàn nhạt, rất hợp với phục sức và thân phận đặc có của linh sư trên người hắn. Hình tượng trong mắt mọi người nhất thời trở nên cao to, sự hoài nghi trong lòng cũng dần biến mất. 
Doanh Lợi Đức tiến lên một bước, đứng bên cạnh Doanh Thừa Phong, cất cao giọng: - Các vị, Thừa Phong quả thật dành được danh hiệu linh sư. Thôn Tam Hạp chúng ta cũng có linh sư của mình rồi. 
Lần này không có người do dự nữa. Phàm là người chưa từng nảy sinh xung đột với Doanh Thừa Phong đều bạo phát ra tiếng hoan hô mãnh liệt. 
Tuy tại chỗ đều là những người bình thường không có chân khí, nhưng khi giọng nói của nhiều người gom tụ tại một chỗ, âm thanh bạo phát ra vẫn đinh tai nhức óc. 
Uy vọng của lão tộc trưởng trong thôn tuy rất cao, nhưng suy cho cùng vẫn không phải là một võ sĩ. Mọi người đối với lời nói của lão tất nhiên có mấy phần hoài nghi. Nhưng Doanh Lợi Đức không giống, lúc y mở miệng thừa nhận, cả thôn nhất thời hoan hô reo hò như sấm. 
Doanh Thừa Phong mỉm cười đảo mắt nhìn, con mắt của hắn đột nhiên sáng lên.
Thân hình nhoáng động một cái, hắn đã xông vào trong đám người. Thân pháp quỷ ảnh một khi thi triển ra, nhất thời giống như quỷ mị. Đừng nói là những người bình thường này, cho dù là con mắt của Doanh Lợi Đức cũng có chút không theo kịp bước chân của hắn. 
Trong lòng thầm than một tiếng, đứa trẻ này không chỉ có thiên phú xuất chúng trên linh đạo, ngay cả thiên phí trên võ đạo cũng không hề thua kém. 
Hồi trước chân khí tu vi của hắn trì trệ không tiến, làm phí phạm thời gian quả thật là đáng tiếc. 
Doanh Thừa Phong bỗng nhiên đứng lên, nói: - Cha, mẹ, cha mẹ cũng đến rồi.
Ở trước mặt hắn, chính là vợ chồng Doanh Lợi Hâm. Lúc này khuôn mặt hai người họ đều kích động khó hiểu, thậm chí còn hơn người khác ba phần. 
Doanh Thừa Phong vì tu luyện chân khí từng bạo bệnh một trận. Lần bạo bệnh đó gần như muốn lấy đi cái mạng nhỏ của hắn. 
Nhưng không ngờ, chính là thời gian hơn một năm, Doanh Thừa Phong lại thay da đổi thịt, trở thành một linh sư đại nhân cao quý hơn cả võ sư. 
Mong con hơn người, là kỳ vọng lớn nhất của mỗi cha mẹ. 
Nhưng, lúc con cái thật sự thành rồng thành phụng, họ lại cũng là người kích động nhất.
- Thừa Phong, tốt, con không có phụ kỳ vọng của cha mẹ. Doanh Lợi Hâm liên tục gật đầu, có chút nói năng lộn xôn: - Tạ ơn thúc thúc của con đi. 
Theo y thấy, nếu không có toàn lực dạy dỗ của Doanh Lợi Đức, Doanh Thừa Phong làm sao có thành tựu như bây giờ. 
Sắc mặt của Doanh Lợi Đức hơi đỏ, cho dù y da mặt dày gấp trăm lần nữa, cũng không dám gắn công lao này lên người. 
- Đại ca, đây là nổ lực của chính Thừa Phong, không có liên quan gì với đệ. 
Doanh Lợi Hâm liên tục xua tay, nói: - Ân dạy dỡ ban sơ, sao có thể quên.
Quả thật, nếu không có Doanh Lợi Đức dẫn Doanh Thừa Phong vào điện đường võ đạo. Vậy hắn cũng không thể tiếp xúc được thế giới võ đạo linh đạo, ngũ sắc rực rỡ này, càng không thể có cơ hội trở thành linh sư. 
Doanh Lợi Đức lắc đầu, vừa muốn nói chuyện, thì nghe thấy một giọng nói già nua vang lên. 
- Hai vị này chính là phụ mẫu của Thừa Phong à.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.