Tạo Thần

Chương 224: Bình luận




- Trầm huynh! Ngươi xem bọn hắn có thể thành công không?
Ở một góc hẻo lánh, những tiếng nghị luận thấp vang lên từ phía các đệ tử Linh Đạo thế gia.
- Có thành công hay không ta cũng không dám xác định. - Thanh niên họ Trầm kia cười khổ nói:
- Chẳng qua, nếu bọn họ lựa chọn chính là sư cấp linh khí bình thường, như vậy nhất định có thể thành công.
Mấy người còn lại thì bật cười, chẳng qua khi cảm nhận được năng lực cường đại của Doanh Thừa Phong và Lâm phong. Bọn họ đều xác định một việc, sư cấp linh khí bình thường đối với hai quái thai này mà nói thì tuyệt đối không phải là vấn đề.
Chỉ có điều, hai người bọn họ do cạnh tranh gay gắt với nhau, mới làm ra hành động phô trương khiến mọi người sợ hãi như thế này.
Than nhẹ một tiếng, một người nhẹ giọng nói:
- Trầm huynh! Từ khi lệnh tôn hai mươi năm trước tu vi mới thập tầng đạt được danh hiệu Linh Sư tới nay cũng không có một võ sĩ nào đạt được danh hiệu này. Ài! Hôm nay xem ra, Thiên Hạo Thành chúng ta lại sinh ra hai nhân vật khó lường rồi.
Đó là một gã nam tử hơn ba mươi mấy tuổi, vẻ mặt hắn tiếc nuối, chỉ có điều trong mắt hắn lại mang theo một tia mong chờ.
Khảo hạch Linh Sư của Thiên Hạo Thành từ xưa tới nay có rất ít người tu vi võ sĩ đã có thể thành công quá quan.
Hơn hai mươi năm trước, vẻn vẹn chí có một đệ tử Linh Đạo thế gia nhận được vinh dự này.
Ngoại trừ lần đó, hai mươi năm qua mặc dù số lượng võ sĩ tham gia khảo hạch đếm không hết, nhưng chưa có một người nào thành công quá quan.
Chỉ có điều, sau khi thấy được biểu hiện của Doanh Thừa Phong và Lâm Phong, mọi người biết hai kẻ này đủ sức thuận lợi tấn chức Linh Sư.
Thanh niên họ Trầm sắc mặt hơi thay đổi nói:
- Hồ huynh nói đúng, hai tiểu tử thiên phú dị bẩm này ngày sau thành tựu không thể tính toán nổi.
Thanh niên họ Hồ cười a a, nói:
- Trầm huynh! Nghe nói lệnh tôn ngày xưa lúc tham gia khảo hạch Linh Sư rèn ra chính là một kiện sư cấp hộ oản bình thường a.
Ý hắn nói những lời này rất dễ hiểu, hai người trước mặt biểu hiện ra thực lực vượt xa thiên tài của Thẩm gia ngày trước.
Sắc mặt những người xung quanh hai người thanh niên họ Thẩm thoáng biến đổi, bọn họ ngửi được chút mùi vị thuốc súng trong lời của hai người này.
Chỉ có điều, hai người này đều là đệ tử đều là người được hai đại gia tộc Linh Đạo thế gia Thẩm, Hồ dốc lòng bồi dưỡng. Vài người bọn họ dù có được thân phận tương đương với hai người, nhưng cũng không muốn dễ dàng cuốn vào trong đó.
Thanh niên họ Trầm thâm ý nhìn đối phương, bật cười nói:
- Hồ huynh! Ta nghe nói lệnh tôn ngày xưa cũng từng ở lúc tu vi thập tầng chân khí tham gia khảo hạch, không biết là lần đó thành công hay thất bại?
Cơ mặt mấy người xung quanh thoáng co giật một chút, chỉ có điều do ngại thanh niên họ Hồ ở đây cho nên không ai dám mở miệng cười lớn.
Vị tiền bối Trầm gia ngày xưa tuy rằng rèn ra một kiện sư cấp linh khí bình thường, nhưng dù gì cũng là sư cấp linh khí. Mà vị tiền bối Hồ gia thì ngay cả sư cấp linh khí cũng không rèn ra được, độ mạnh yếu giữa hai người chỉ cần liếc mắt một cái là biết.
Nụ cười trên mặt họ Hồ thoáng cái biến mất, ánh mắt của hắn chợt lóe lên một tia tàn nhẫn. Chẳng qua, chỉ sợ trong lòng hắn dù có hận ý ngập trời, cũng không dám ở trong thời khắc này động thủ. Bỗng nhiên, một đồng bạn trong đám bọn họ thấp giọng nói:
- Mau nhìn, bọn họ thành công rồi.
Ánh mắt mọi người lập tức bị thay đổi sự chú ý, sương mù ở bên người Lâm Phong chậm rãi tiêu tán, chúng hóa thành những dòng nước tụ tập ở trên tấm thuẫn. Mà lộ tuyến linh văn ở trên tấm thuẫn trong nháy mắt lóe lên ánh sáng chói lòa.
Mọi người trong bất tri bất giác nhíu mày lại, đừng nói là không có chuẩn bị, cho dù là có đề phòng thì rất khó cặp mắt nào có thể chịu được cường độ ánh sáng như vậy.
Hơn nữa, ở trong luồng ánh sáng này còn ẩn chứa một tia điện quang không ngừng, những luồng điện quang này có tác dụng phá hoại rất lớn. Cho dù là thi triển loại bí pháp nào phòng hộ thì cũng rất dễ dàng bị điện quang phá hỏng.
Ở trong đại sảnh, cũng chỉ có vẻn vẹn Vũ lão là nhìn không chớp mắt vào những điện quang đó, dường như những tia điện quang đó không hề ảnh hưởng gì với lão. Mà những người khác đều theo bản năng quay đầu sang một bên, tuy rằng bọn họ muốn biết rõ tác dụng ảo diệu của kiện linh khí trong tay Lâm phong, nhưng hiếm có người thừa nhận được luồng ánh sáng kích thích cường độ cao như thế. Cũng may, những tia điện quang đó chỉ lóe lên không ngừng trong một thời gian nhất định rồi biến mất, nếu không thật đúng là không ai dám nhìn thẳng vào.
- Thành công....
- Hắn thành công....
- Thật giỏi....
- Ha ha... Đây tuyệt đối không phải là một kiện sư cấp linh khí bình thường....
- Bí văn.... Cái này chẳng lẽ là năng lực của bí văn linh khí sao.....
Trong lúc nhất thời, những thanh âm bàn tán nhỏ liên tục vang lên.
Tuy rằng tấm thuẫn này của Lâm Phong còn chưa được giám định, nhưng phần đông những người thiên phú Linh Sư có thể khẳng định đây tuyệt đối là một kiện sư cấp linh khí.
Điện quang không ngừng lóe lên làm người ta hết hồn, thậm chí còn làm cho người ta liên tưởng đến bí văn linh khí cường đại.
Sắc mặt Lâm Phong có chút trắng bệch, thân hình dường như có chút suy yếu, nhưng thủy chung vẫn không che dấu được ánh mắt kiêu ngạo và tự tin.
Hắn ngạo nghễ nhìn xung quanh, giống như hạc giữa bầy gà, có vẻ không hợp.
Ầm....
Bỗng nhiên, một đạo tiếng vang từ trong đám sương mù khác vang lên.
Theo thanh âm đó vang lên, tất cả mọi người lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cho dù là Vũ lão và Lâm Phong cũng di chuyển ánh mắt về phía đó.
Tầng sương mù dày đặc quanh thân Doanh Thừa Phong đột ngột xuất hiện một đạo kiếm qua, đạo kiếm quang này giống như một con dao sắc bén chém đôi tầng sương mù ra, để lộ ra đạo thân ảnh mơ hồ.
Tiếp theo đó, đạo kiếm quang tiếp tục đi tới, thẳng tới khi phía trước bị cắt ra, dường như uy lực của nó cũng không bởi vì khoảng cách mà giảm đi, dường như lực lượng của nó có thể xông thẳng tới tận chân trời.
Ở phía trước kiếm quang, mấy vị thiên phú Linh Sư đã kết thúc công việc sắc mặt thoáng biến đổi, lập tức đem linh khí trong tay kích phát ra uy lực của nó.
Trong lúc nhất thời, mấy đạo ánh sáng sáng ngợi trải rộng môn khu vực, chúng nó không hẹn mà cùng nghênh đón đạo kiếm quang kia.
Ầm.....
Tiếng nổ vang lên, tất cả các đạo kiếm quang kia mới dần tiêu biến.
Nhưng mà, mấy người kia sắc mặt liền trở nên rất nhục nhã.
Bởi vì bọn họ phóng thích ánh sáng của linh khí đã bị đạo kiếm quang kia chém nát. Đó cũng không phải là do bọn họ chủ động thu hồi, mà bởi vì lực lượng song phương tương đương nhau, cho nên tất cả đều tự nổ mà biến mất.
Với kiến thức rộng rãi ánh mắt Vũ lão thoáng ẩn hiện một tia sáng, lão từ trong đạo kiếm kia cảm nhận được một chút gì đó.
Một kiếm đó là lúc linh khí thành hình phóng thích ra ánh sáng.
Tuy rằng uy lực của nó so với lúc linh khí bình thường khi sử dụng thì còn cao hơn một chút, nhưng nếu có người sử dụng toàn lực kích phát mà vẫn có thể đem uy lực thể hiện ra.
Uy lực một kiếm này quả thực không làm cho người ta thất vọng.
Nó không ngờ một hơi phá nát kiếm quang do vài kiện linh khí phát ra, mặc dù không hề chiếm được thượng phong, nhưng lại không hề chịu chút thua thiệt nào.
Chỉ bằng vào uy lực một kiếm này, mọi người cũng có thể xác định được một chuyện, đó là Doanh Thừa Phong cũng thành công chế tạo được linh khí.
Thanh niên họ Trầm và những người bên cạnh thoáng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ cũng âm thầm nói thầm.
Hai tiểu tử thiên phú Linh Sư này biểu hiện quá mức cường đại, cái này cũng không chỉ là biểu hiện về thực lực và kỹ xảo, mà tố chất tâm lý của bọn hắn cũng cứng cỏi hơn người bình thường rất nhiều.
Ở dưới áp lực như vậy mà bọn chúng có thể đứng vững, hơn nữa phát huy ra thực lực mạnh nhất, chế tạo ra được hai kiện linh khí uy lực không hề nhỏ. Thật sự không biết với tuổi tác của bọn chúng làm sao lại có thể nắm giữ được phẩm chất tâm lý cứng cỏi như vậy.
Tầng hơi nước quanh người Doanh Thừa Phong chậm rãi biến mất, muốn ngưng tụ loại hiện tượng này cũng không hề khó, chỉ cần một cái đạo cụ nho nhỏ là có thể hoàn thành.
Chỉ có điều, loại đồ vật này cũng không hề thông dụng, đặc biệt là đối với những người có thiên phú Linh Sư thì tầng hơi nước này tác dụng quá yếu.
Nếu như không phải ở trong tầng hơi nước kia Doanh Thừa Phong còn phóng thích ra sát khí cường đại, như vậy căn bản không ngăn cản được mọi người thăm dò.
Chẳng qua, khi có cỗ sát khí làm người ta phải sợ hãi kia, tầng hơi nước sẽ phát huy ra tác dụng thần kỳ, biến thành một tầng ngăn cách thăm dò rất tốt.
Nhìn lại, mãi tới khi tầng hơi nước đó biến mất, mọi người mới có thể thấy được rõ ràng.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi có chút trắng bệch ra, bất quá hai mắt hắn bắn ra tinh quang, trường kiếm ở trong tay tỏa ra hàn khí lạnh lẽo. Cho dù là đứng cách xa như vậy, mọi người cũng có thể cảm ứng được từ trên trường kiếm tỏa ra lực áp bách rất lớn.
Sát khí! Đây là một loại lực lượng kỳ dị, đặc biệt đối với những người có được tinh thần lực lượng sẽ tạo ra ảnh hưởng và áp bách rất tốt. Đem nó quán nhập vào trong linh binh, lại có thể làm cho uy lực của sát khí được phóng thích ra hoàn toàn.
Chính vì như vậy, khi trường kiếm trong tay Doanh Thừa Phong được quán linh thành cũng phóng thích ra uy lực rất mạnh mẽ.
Nhìn một kiếm, một thuẫn trong tay hai người, trong lòng mọi người đều xuất hiện một suy nghĩ tham lam.
Nếu có thể đem hai thứ này làm của riêng, thật sự là tốt biết bao.
Vũ lão khẽ gật đầu, nói:
- Tốt! Nếu đã hoàn thành quán linh và luyện đan, vậy thì lấy ra để cho lão phu bình luận một chút đi.
Lão đưa tay chỉ tùy ý về phía một gã đan sư.
Tên Đan Sư kia cung kính đem đan dược vừa luyện chế để ở trong bình ngọc ra, tinh thần lực lượng Vũ lão hơi đảo qua một chút, thản nhiên nói:
- Sư cấp hạ phẩm. Hợp cách.
Tuy rằng chỉ là sư cấp hạ phẩm, nhưng vẻ mặt tên Đan Sư kia như trút được gánh nặng, hắn thở phào một hơi.
Tiếp đó là một đám thiên phú Linh Sư bị Vũ lão điểm danh hoặc đem đan dược hoặc đem linh khí lên. Mà Vũ lão chỉ cần lướt ánh mắt qua, lập tức đem đánh giá nói qua, ngay cả một chút chạm vào cũng không có.
Người này kiến thức quá mức rộng rãi, ánh mắt lại động đáo cho nên khi lão bình phán thì không có ai tranh cãi.
Ở những người này, mười phần thì có bảy tám là thành công rèn ra được sư cấp linh khí, đan dược, còn lại hai ba thành thì cuối cùng là thất bại trong gang tấc. Nếu như là bình thường bọn họ có lẽ cũng có thể thành công, nhưng đổi lại là hoàn cảnh hôm nay bọn họ lại xuất hiện sai lầm, hơn nữa đều là những sai lầm không thể vãn hổi.
Cũng không biết có phải cố ý hay không, Vũ lão sau khi đảo qua một vòng cuối cùng cố tình bỏ xót hai người Doanh Thừa Phong và Lâm Phong.
Mãi cho tới khi giám định xong mọi người, lão nhân gia ông ấy mới ho khan một tiếng, nói:
- Hai người các ngươi đem đồ vật của mình lên đây.
Doanh Thừa Phong và Lâm Phong liếc mắt nhìn nhau, đưa linh khí trong tay tới trước mặt Vũ lão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.