- Hay - Hai mắt Lục Mặc sáng ngời lên, cao giọng khen.
Đến lúc này, ngay cả hắn cũng có chút không nén nổi kích động.
Mà những người khác nhìn màn này mà líu lưỡi, thậm chí còn không thể tin vào mắt mình.
Một kiếm kia của Doanh Thừa Phong cũng không có chỗ đặc biệt nào, phảng phất chỉ như võ sĩ bình thường huy kiếm bổ xuống chém nhau. Nhưng mà, góc độ bổ xuống của một kiếm này cùng với thời cơ hoàn toàn đúng, vừa lúc đạo cầu vồng kia lao tới bị một kiếm này bổ trúng, đem nó đánh rớt xuống mặt đất.
Trong nháy mắt ánh sáng chói mắt văng khắp nơi trông vô cùng rực rỡ, phảng phất như bầu trời sao bị đánh rớt xuống mặt đất khiến cho tất cả mọi người đều kích động tâm tình, khó có thể khống chế được mình.
Cừu Nhân Nghĩa oán hận nhìn Doanh Thừa Phong, cổ tay hắn hơi rung nhẹ vài cái, người khác còn cho rằng hắn đang đau lòng vì linh binh bị tổn hại, nhưng chỉ có chính hắn hiểu được đây là hắn đang mạnh mẽ áp chế lửa giận. Bởi vì hắn không muốn làm cho chuyện mình có thể đồng thời khống chế hai kiện linh binh bị lộ ra ngoài.
Một lúc lâu sau, hắn hít sâu một hơi, nói:
- Tốt. Chuyện ngày hôm nay bản công tử sẽ không tiếp tục so đo nữa. Hừ. Hy vọng một năm sau ở trong tranh đoạt Truyền Thừa Tháp có thể làm một lần nữa gặp được các hạ.
Hắn vung tay lên, đoàn ngựa của hắn ở trên đường lớn vòng sang một bên để đi lên trước. Bọn kỵ sĩ ở phía sau lưng hắn ủ rũ đem bốn người cả người toàn máu kia khiêng lên, rất nhanh đã rời đi.
Ánh mắt đám người Lâm Tự Nhiên sáng ngời lên, ánh mắt nhìn về phía Doanh Thừa Phong lộ ra vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng. Chẳng qua, nhìn đám người Cừu Nhân Nghĩa rời đi, trong ánh mắt bọn họ lại không tránh được vẻ khinh miệt.
Những người này khi tới thì hùng hùng hổ hổ, lúc rời đi lại giống như một đám đầu voi đuôi chuột.
Ban đầu đấu quyền cước không được thì lập tức phóng thích linh khí phi kiếm, mà hiện tại rõ ràng đã bị thua trận, vậy mà bọn chúng vẫn mạnh miệng không chịu thua, tự nhiên khiến cho lòng người sinh ra bất mãn.
Doanh Thừa Phong hơi cười cười, âm thầm thở hổn hển vài hơi.
Một trận chiến với Cừu Nhân Nghĩa khiến cho hắn lấy được rất nhiều lợi ích, hóa ra lực lượng tinh thần và chân khí kết hợp lại còn có thể sử dụng như thế a.
Lúc thanh tiểu kiếm màu đỏ kia phi hành, tốc độ nhanh tới cực điểm làm cho người ta khó lòng phòng bị. Chẳng qua, có lẽ bởi vì cách không thi triển cho nên có thể phóng thích ra lực lượng lớn nhất. Nếu một Linh Vũ Giả có tu vi bát tầng chân khí dốc sức công kích, tốc độ tăng tới cực hạn còn có thể làm cho lực lượng giảm xuống một tầng, nhiều nhất chỉ có thể so sánh với thất tầng cường giả.
Chính vì vậy mà Doanh Thừa Phong mới bằng vào một thuẫn, một kiếm có thể liên tiếp đón đỡ những đòn tấn công mãnh liệt của đối phương.
Nếu loại công kích từ xa này mà có thể bào trì uy lực ở tiêu chuẩn một bát tầng chân khí, Doanh Thừa Phong đã sớm không thể kiên trì được mà bị đâm thành một cái sàng rồi.
Tuy nhiên, một trận chiến này Doanh Thừa Phong có thể giành thắng lợi, công lao lớn nhất lại thuộc về Trí Linh.
Dựa vào năng lực tính toán không tưởng của Trí Linh, quỹ tích phi hành của đạo cầu vồng kia đã sớm nằm trong sự theo dõi của nó. Cho dù là số lượng có nhiều thêm gấp bội, tốc độ có nhanh hơn gấp đôi cũng đừng mơ tưởng thoát được sự theo dõi của Trí Linh.
Phải biết rằng, đời trước Trí Linh chính là trí thông minh của phi thuyền vũ trụ a.
Ở trong vũ trụ năng lực tính toán của nó có thể tính ra được biến hóa của hằng tinh, cùng so sánh với bây giờ thì phi kiếm do Cừu Nhân Nghĩa điều khiển căn bản không đáng nhắc tới.
Đương nhiên, hiện giờ tu vi chân khí của Doanh Thừa Phong còn quá thấp, điều này cũng là hạn chế lớn nhất với năng lực tính toán của Trí Linh.
Nhưng dù là như vậy thì để đối phó với tiểu kiếm kia thì chẳng khác nào dùng dao mổ trâu giết gà, tài lớn mà dùng trong việc nhỏ.
- Thừa Phong quay về đây đi. - Thanh âm Phong Huống đột ngột vang lên.
Doanh Thừa Phong ứng tiếng quay về phía mọi người thoáng thi lễ một cái, tiến vào trong xe ngựa.
Lục Mặc tự đáy lòng cảm thán, nói:
- Phong sư thúc thật là thần kỳ vô song a.
Đám người Lâm Tự Nhiên hơi ngẩn ra, Doanh Lợi Đức nhẹ giọng nói:
- Lục sư huynh! Ý huynh là vừa rồi là Phong sư thúc đã sớm xuất thủ?
Lục Mặc chậm rãi gật đầu, nói:
- Ngoại trừ Phong sư thúc ra, còn có người nào có bổn sự lớn tới mức mà khiến cho Cừu Nhân Nghĩa ăn phải quả đắng mà không biết gì?
Tất cả mọi người thoáng giật mình, hơi gật đầu, đối với Linh Đạo đại sư Phong Huống lại càng cảm thấy bội phục.
Vị lão nhân này mượn tay Doanh Thừa Phong để giáo huấn Cừu Nhân Nghĩa để tránh không mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ, thật sự là cường giả số một, số hai trong tông môn a.
***************
Sau khi tiến vào trong xe ngựa ngồi xuống, Phong Huống lập tức trầm giọng nói:
- Thừa Phong! Ngươi làm cách nào mà nhìn ra được quỹ tích phi hành của linh binh?
Tốc độ linh binh phi hành nhanh tới cực điểm, ở trong lúc đối chiến bình thường cũng chỉ có Linh Vũ Giả có cùng cảnh giới khống chế linh binh mới có thể ngăn cản được một kích của nó. Giống như Doanh Thừa Phong chỉ sử dụng một kiếm, một thuẫn mà có thể chống cự ở gần người thì quả thật chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mà trước đó, Phong Huống làm cách nào cũng không nghĩ ra được Doanh Thừa Phong lại có thể không nhờ vào lực lượng của lão mà giành được chiến thắng.
Doanh Thừa Phong nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát, nói:
- Sư tổ! Đệ tử sử dụng tinh thần lực lượng bình thường để cảm ứng phi kiếm tấn công và quỹ tích phi hành của nó.
Hai hàng lông mày Phong Huống hơi giương lên, nói:
- Lực lượng tinh thần quả thật có thể nắm bắt được khi phi kiếm tấn công và quỹ tích vận chuyển của nó, nhưng nhất định phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc mới làm được. Ngươi chưa bao giờ tiến hành qua loại huấn luyện này, làm sao lại có thể dễ dàng làm được?
Doanh Thừa Phong gãi đầu một lúc, cái này thật sự là vấn đề khó giải thích a.
Tuy rằng hắn cũng không trải qua huấn luyện, nhưng tốc độ tiểu kiếm phi hành quả thực khá chậm, Trí Linh nếu không thể nắm bắt được khi nào nó tấn công hay quỹ tích di chuyển của nó thì mới là có quỷ.
Nếu như để Cừu Nhân Nghĩa biết được suy nghĩ trong lòng Doanh Thừa Phong lúc này sợ rằng sẽ bị chọc cho tức giận tới hộc máu a.
Suy nghĩ trong chốc lát, Doanh Thừa Phong hai tay như một, làm bộ lợn chết không sợ nước sôi nói:
- Sư tổ! Đệ tử cũng không biết tại sao, chỉ có điều đúng là dùng tinh thần lực lượng cảm ứng được.
Cuống họng Phong Huống khẽ giật giật vài cái kích thích, trong lòng thật sự không biết có cảm xúc gì.
Nếu như là người khác nói như vậy, trong lòng lão nhất định sẽ còn có nghi vấn. Nhưng mà Doanh Thừa Phong thì khác, Phong Huống đã thấy tận mắt đủ mọi kỳ tích phát sinh ra trên người Doanh Thừa Phong.
Cùng so sánh với hôm nay, phát hiện này chỉ có thể coi như là một bước đệm nho nhỏ mà thôi.
Khoát tay áo, da mặt Phong Huống cuối cùng cũng thả lỏng ra, nói:
- Thừa Phong! Ngươi cho thực lực của Cừu Nhân Nghĩa chỉ đến thế thôi sao?
Ánh mắt Doanh Thừa Phong hơi ngưng trọng, nói:
- Không. Đệ tử cho rằng hắn khẳng định còn một đòn sát thủ chưa thi triển ra.
Khóe miệng Phong Huống hơi cong lên, nói:
- Từ đâu mà thấy được?
- Bởi vì hắn bỏ đi quá dễ dàng. - Doanh Thừa Phong nghiêm túc nói:
- Đệ tử tuy rằng gặp hắn chưa bao lâu, nhưng người này là kẻ tự đại, tuyệt đối không cho phép mình thất bại dễ dàng. Hơn nữa, tu vi chân khí của hắn đã đạt tới thập tầng đỉnh phong, cao hơn đệ tử rất nhiều. Cho dù đệ tử có thể phá phi kiếm thuật của hắn, hắn cũng có thể dùng thực lực đè chết đệ tử. Sở dĩ sau khi phi kiếm bị đánh rơi xuống đất, hắn lập tức thu tay lại chính là bởi vì hắn có lòng tin có thể đánh bại thậm chí là giết chết đệ tử. Mà dường như hắn còn có điều gì kiêng kỵ, cho nên ngược lại mới tạm thời thối lui.
Phong Huống lặng đi một chút, kinh ngạc nói:
- Những điều này do chính ngươi nghĩ ra?
- Vâng. - Doanh Thừa Phong nói:
- Đệ tử nghĩ ngợi lung tung, xin sư tổ chỉ điểm.
Phong Huống cười ha hả, nói:
- Cái gì mà nghĩ ngợi lung tung? Ngươi đoán một chút cũng không hề sai. Ha ha.... Tiểu tử tự cho là hành sự không ai biết, nhưng làm sao có thể dấu diếm được lão phu. - Lão dừng lại một chút, nói:
- Lão phu dám đánh cuộc, hắn có thể khống chế phi kiếm tuyệt đối không dừng lại ở con số một.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi thay đổi, nói:
- Nếu hắn có thể khống chế hai thanh phi kiếm trở lên như vậy khi phối hợp với nhau uy lực xác thực sẽ tăng thêm mấy lần, đệ tử chỉ sợ không phải là đối thủ.
Một chiếc phi kiếm tốc độ dù nhanh tới đâu đi nữa thì cũng chỉ có một cái mà thôi, phòng ngự nó cũng không quá khó khăn.
Nhưng nếu tốc độ phi kiếm thăng thêm sẽ có vô số loại phương pháp để phối hợp, tuy lực của nó tăng trưởng không hề đơn giản như một cộng một bằng hai mà thôi.
Phong Huống cười lạnh một tiếng, nói:
- Sợ cái gì? Ngươi hiện tại không bằng hắn, chẳng qua là tu vi chân khí quá kém mà thôi. Nếu như tu vi chân khí tương đương, lực lượng tinh thần cảm ứng cũng gia tăng, thân pháp cũng nhanh hơn, cũng chưa chắc là không thể thủ thắng.
Doanh Thừa Phong cúi đầu ứng tiếng, hắn đột nhiên nói:
- Sư tổ! Đệ tử có thể trở thành Linh Vũ Giả không?
- Ngươi.... - Phong Huống hồ nghi nói:
- Ngươi vì sao lại nghĩ như vậy?
Doanh Thừa Phong thật lòng, nói:
- Linh Vũ Giả cùng với người khác giao thủ chiếm tiện nghi thật sự quá lớn a. Đệ tử cũng có lực lượng tinh thần, cho nên muốn thử một chút.
Phong Huống sửng sốt nửa ngày, cười khổ nói:
- Thừa Phong! Ngươi có thiên phú trở thành Linh Vũ Giả hay không cũng không phải là do lão phu quyết định, mà là phải xem vào chính ngươi.
Doanh Thừa Phong nghiêm chỉnh nói:
- Mong sư tổ chỉ điểm.
Phong Huống nghiêm nét mặt, nói:
- Ở trong Linh Sư chúng ta tuyệt đại đa số có tinh thần lực lượng chỉ thích hợp để dẫn đạo linh lực, có thể quán linh, bộ linh, dưỡng linh, tụ linh thập chí là có thể quán nhập vào phù lục, trận pháp. Nhưng có số ít người có tinh thần lực lượng không thích hợp để câu thông thiên địa lực lượng, tinh thần lực của bọn họ tương đối nặng nề, rất khó kết nối với thiên địa linh lực, nhưng lại có thể dễ dàng điểu khiển vật phẩm.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng động, nói:
- Ý ngài nói là chỉ có duy nhất loại tinh thần lực lượng đặc thù này mới trở thành Linh Vũ Giả sao?
Phong Huống chậm rãi gật đầu nói:
- Không sai. Có thể dễ dàng dùng tinh thần lực lượng khống chế vật phẩm dễ dàng mới có thể khiến cho thực lực Linh Vũ Giả phát huy được tới mức tận cùng, trở thành tồn tại vô địch trong cùng giai. Nhưng nếu như khả năng khống chế vật phẩm không đủ mà muốn mạnh mẽ tu luyện, như vậy bằng vào lực lượng tinh thần cường đại cũng có thể khống chế phi kiếm, chỉ là hiệu quả thì..... Chỉ tạm được mà thôi.
Nhìn vẻ mặt hứng trí bừng bừng của Doanh Thừa Phong, lão cũng không đành lòng đả kích quá lớn.
Kỳ thật, nếu không có dạng thiên phú này mà muốn mạnh mẽ tu luyện, như vậy có thể ức hiếp một ít người có tu vi không bằng mình, nhưng nếu đụng tới cường giả cùng đẳng cấp thì chính là tự tìm đường chết.
Tròng mắt Doanh Thừa Phong không ngừng loạn chuyển, cũng không biết trong đầu đang tính toán gì. Phong Huống nhìn thấy vậy thì trong lòng không khỏi hiện lên một tia lo lắng.
Lão ho nhẹ một tiếng, ,nói:
- Nếu muốn trở thành Linh Vũ Giả, đầu tiên là phải tìm được linh binh thích hợp với mình. Lực lượng tinh thần của Linh Sư chúng ta tuy rằng cường đại, nhưng cũng không phải là vô cùng vô tận, mặc cho dùng vào việc gì cũng không tiêu hao hết.
Doanh Thừa Phong thoáng gật đầu, trầm mặc một lúc. Phong Huống khẽ cau mày lại, Linh Vũ Giả tuy rằng có lực lượng chiến đầu mạnh mẽ, nhưng đối với con đường tu luyện Linh Đạo lại không hề đạt được ưu đãi nào.
Tiểu tử này nếu thật sự động tâm buông tha cho tu luyện Linh Đạo, chuyên tâm chuyển sang Linh Vũ Giả, đây chính là thực sự được không bù nổi mất.
Trong lúc nhất thời, Phong Huống hơi có chút hối hận, có lẽ lão không nên để cho hắn cùng với Cừu Nhân Nghĩa đánh một trận.