Doanh Thừa Phong đảo mắt một vòng, hắn vốn muốn thừa nhận, nhưng chẳng biết tại sao khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Sâm Diệu trong lòng hắn hơi có chút không vui. Vì thế hắn mỉm cười, nói:
- Sư bá! Đây là Phong sư tổ ban tặng cho ngài. Lão nhân gia nói ngài tu luyện Thủy hệ công pháp, kiếm này nếu nằm trong tay sư bá mới có thể phóng thích ra uy lực chân chính, cho nên để vãn bối đem kiếm này tới đây tặng cho ngài.
Lâm Sâm Diệu thở dài một hơi nhẹ nhõm, hắn chậm rãi gật đầu, nói:
- Hóa ra là ý tứ của Phong sư huynh. Ha ha.... Tự Nhiên! Vận may của ngươi thật tốt a.
Khi Doanh Thừa Phong lấy ra thanh kiếm này, lão còn tưởng rằng nó do chính tay Doanh Thừa Phong tự mình quán linh. Nhưng khi nghe thấy những lời này, lão lập tức kết luận, thanh kiếm này chính là do Phong Huống quán linh, mà Doanh Thừa Phong chẳng qua chỉ là người đem tới mà thôi.
Đây cũng không phải là lão xem nhẹ Doanh Thừa Phong, mà là căn bản không thể tưởng tượng được thiếu niên trước mặt này sẽ đạt tới mức yêu nghiệt như thế.
Chẳng qua, ngay cả kiếm này không phải do hắn rèn, nhưng có thể khiến cho Phong Huống nể mặt hắn mà đưa cho thanh kiếm này, thì cũng dễ dàng suy đoán được địa vị của hắn ở trong lòng Phong Huống. Suy nghĩ của Lâm Sâm Diệu nhanh chóng thay đổi liên tục, cuối cùng đưa ra một quyết định.
Lâm Tự Nhiên do dự một chút, nói:
- Thừa Phong! Kiếm này quá mức trân quý, mong người hồi bẩm lại Phong sư thúc, ta không dám....
Doanh Thừa Phong hơi lắc đầu, nói:
- Sư bá! Nếu Phong sư tổ đã nói như vậy, người sẽ không thu hồi đâu. Chẳng lẽ ngài nghĩ lão nhân gia ông ấy là một kẻ lật lọng sao?
Lâm Tự Nhiên nghe thấy vậy thì ngậm miệng lại, cho dù lá gan của hắn có lớn hơn cả chục lần đi nữa thì cũng không dám thừa nhận những lời này.
Chỉ có điều, nhìn trường kiếm trong tay, trong lòng hắn cũng không ngừng cảm khái.
Phong Huống thái thượng trưởng lão chính là nhân vật có địa vị cao nhất trong tông môn, ngay cả người đứng đầu các thế lực thì nhiều nhất cũng chỉ có thể ngồi cùng bàn với lão nhân gia ông ấy mà thôi.
Nhưng hiện giờ lão nhân gia lại tự nhiên nhớ tới một tên tiểu tử vô danh tiểu tốt như hắn.
Hắn cảm kích nhìn Doanh Thừa Phong, yêu ai yêu cả đường đi lối về. Đây chính là lời giải thích duy nhất hiện nay.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, nói:
- Sư bá! Ngài thử xem xem, kiếm này có hợp với tâm ý của ngài hay không.
Lâm Tự Nhiên gật mạnh đầu, chân khí trong cơ thể hắn nhanh chóng vận chuyển đưa vào trong thân kiếm. Lập tức, một cỗ ánh sáng màu lam từ trên thân kiếm được phóng thích ra ngoài.
Đạo ánh sáng màu lam này cũng không phải giống như những gợn sóng như trên tấm thuẫn lúc nãy Lâm Tự Nhiên tạo ra, mà ở trong hư không tạo thành những hình tròn nho nhỏ.
Phảng phất như một người đang thổi bong bóng, chỉ trong nháy mắt những viên cầu nho nhỏ này tràn ngập một khu vực rộng lớn.
Lâm Sâm Diệu kinh ngạc ồ lên một tiếng, ở trong đám người này cũng chỉ có lão mới nhìn thấu được huyền bí ở bên trong. Nhưng chính bởi vì vậy mà trong lòng lão mới có chút kinh ngạc.
Sư cấp linh binh ngoại trừ có thể cất giữ nhiều thêm Công Kích Chi Lực ra thì còn có thể chứa thêm những lực lượng thuộc tính khác.
Chẳng qua, bình thường thì sư cấp linh binh so với những linh binh khác đã có uy lực cường đại hơn, hơn nữa còn có thêm một loại lực lượng khác phụ trợ cho lực lượng công kích. Nhưng mà, có một số sư cấp linh khí lại không giống như vậy.
Lúc đó chúng không chỉ có lực công kích và thuộc tính phụ trợ cường đại, mà hai loại lực lượng này còn dùng một loại phương thức nào đó đem chúng hoàn toàn kích phát tới mức cao nhất.
Ví dụ như tấm thủy thuẫn do cặp hộ thủ kia ngưng tụ thành, ví dụ như bức tường lửa do Phách Vương Thương của Doanh Thừa Phong một khi bị kích phát sẽ phát huy ra uy lực lớn nhất của nó.
Loại năng lực này cũng không phải kiện sư cấp linh khí nào cũng có, nhưng một khi chúng có được năng lực này thì giá trị sẽ tăng thêm mấy lần. Bởi vì, một khi kích phát ra lực lượng của sư cấp linh khí loại này, như vậy có thể tạo thành thương tổn lớn nhất cho địch nhân.
Linh khí có được năng lực này đều có một loại tên gọi rất uy phong.
Bí văn linh khí.
Doanh Thừa Phong lấy ra kiện sư cấp linh khí này vậy mà không phải kiện linh khí bình thường, mà nó có được uy lực cường đại của bí văn linh khí.
Lâm Sâm Diệu kiến thức rộng rãi, sau khi nhìn thấy những giọt nước hình tròn kia lập tức đoán ra trược trong trường kiếm nảy ẩn chứa bí mật gì.
Bốp.....
Bỗng nhiên trong không gian xuất hiện một tiếng kêu nhỏ, chúng nhanh chóng nổ tung, tạo thành một tầng hơi nước tràn ngập khắp không gian, chỉ thoáng cái đã che lấp tầm nhìn của tất cả mọi người.
Mọi người xung quanh nhìn một màn này mà chấn động, bọn họ vận đủ thị lực nhưng cũng chỉ miễn cưỡng phân biệt ra được một ít nhân ảnh mà thôi.
Lâm Tự Nhiên kinh hô một tiếng, hắn cũng bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ, nhưng lập tức trấn định lại, theo đó ánh mắt trở nên sợ hãi lẫn vui mừng.
Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện ra, chúng rất ít ảnh hưởng tới hắn.
Có lẽ bởi vì bản thân hắn cầm linh khí trong tay, cho nên ánh mắt có thể dễ dàng nhìn xuyên qua làn hơi nước thấy được gương mặt và thân ảnh người đối diện. Tầm mắt của hắn lúc này không ngờ so với lúc không có làn hơi nước thì cũng chẳng hơn kém bao nhiêu.
Hắn lập tức hiểu được tác dụng của thanh kiếm này, thanh Thủy hệ linh khí này có được năng lực kích phát ra vô số bong bóng nước. Một khi chúng nổ tung sẽ tạo lên một màn sương mờ bao phủ lấy khu vực nhất định, ở trong khu vực này cũng chỉ có duy nhất người cầm linh khí mới không bị ảnh hưởng tầm nhìn.
Thanh Thủy hệ linh binh này tuy rằng không thể tạo thành kỹ năng công kích cường đại, nhưng loại năng lực quỷ dị này dưới tình huống đặc thù một khi phóng thích ra thì lại có uy lực không gì sánh nổi.
- Tự Nhiên! Thu linh binh lại đi. - Thanh âm của Lâm Sâm Diệu chậm rãi vang lên.
- Vâng! - Lâm Tự Nhiên thu liễm lại cảm xúc của mình, đem chân khí đang phóng thích ra dần thu lại, sương mù trong không gian cũng theo đó mà không tăng thêm nữa.
Lâm Sâm Diệu vung nhẹ tay một cái, một cơn gió bỗng xuất hiện, chỉ nửa khắc thời gian là đã thổi tan tầng hơi nước kia.
- Tự Nhiên! Vận may của ngươi thật không tồi, Phong sư huynh đưa tới phần lễ vật đủ nặng a. - Hắn than nhẹ một tiếng, nói:
- Bên trong thanh kiếm này hình thành một loại bí pháp tên là Thủy Vụ Thế Giới, một kiện linh khí ngưng tụ ra được Thủy Vụ Thế Giới. Ha ha.... Bất kể phẩm cấp của thanh kiếm này thế nào thì chỉ bằng vào bí pháp đó cũng đủ để nó có giá trị vô cùng xa xỉ.
Lâm Tự Nhiên gật mạnh đầu, hướng về phía Doanh Thừa Phong nói:
- Thừa Phong! Cháu thay ta đa tạ Phong sư thúc. - Hắn dừng lại một chút, phảng phất như là thề:
- Sư bá nhớ rõ ân tình này của ngươi, ngày sau nếu Thừa Phong ngươi có điều gì muốn nhờ, sư bá nhất định sẽ tận tâm tận lực trợ giúp.
Hắn biết Phong Huống sở dĩ đem vật này đưa cho mình hoàn toàn là nhờ vào mặt mũi của Doanh Thừa Phong. Cho nên, hắn chủ yếu là phải cảm ơn Doanh Thừa Phong.
Nghe xong lời này của hắn, ánh mắt mọi người nhìn về phía Doanh Thừa Phong thêm một phần nóng bỏng.
Tuy rằng trong lòng của bọn hắn đã nhận định thanh niên trẻ tuổi này tu vi chân khí chỉ là võ sĩ, cho nên không thể rèn ra được một kiện sư cấp linh khí, nhưng cái này cũng không quan hệ a.
Chỉ cần Doanh Thừa Phong có thể đem sư cấp linh binh từ trong phủ Phong Huống ra ngoài, như vậy tuyệt đại đa số mọi người luyện võ đều muốn lấy lòng của hắn.
Huống chi, Doanh Thừa Phong lấy ra còn không phải là một thanh sư cấp linh khí bình thường, mà là một kiện bí văng linh binh cường đại.
Cho dù cùng là sư cấp linh khí thì giá trị của nó cũng hơn nhau rất nhiều.
Linh binh và hộ thủ tuyệt đối không thể đánh đồng giá trị với nhau.
Nếu Doanh Thừa Phong lấy ra một kiện sư cấp linh binh bình thường thì thôi. Loại cấp độ linh khí này nhiều nhất chỉ tương đương với bí văn hộ thủ linh khí.
Nhưng hiện giờ xem ra, Doanh Thừa Phong lấy ra cũng không phải là một kiện linh binh bình thường, mà là Thủy hệ bí văn linh khí.
Mặc kệ là phong ấn ở bên trong loại lực lượng gì, thì giá trị của nó khẳng định vượt qua cặp hộ thủ mà Lâm Sâm Diệu tặng.
Sau khi nhận ra được giá trị của thanh linh khí này, tất cả mọi người đều phải thay đổi ánh mắt khi nhìn Doanh Thừa Phong. Cho dù là người bảo thủ đi nữa thì cũng không dám ở trước mặt hắn bày ra cái bộ mặt trưởng bối.
Lâm Sâm Diệu chần chờ một chút, đột nhiên nói:
- Doanh Lợi Đức! Ta nhớ rõ ngươi ở hai mươi năm trước đã gia nhập tông môn a.
- Vâng. - Doanh Lợi Đức tiến lên một bước, trầm giọng nói:
- Hai mươi ba năm trước, đệ tử may mắn thông qua khảo hạch của tông môn, hơn nữa cùng một số sư huynh đệ bái nhập làm môn hạ của gia chủ.
Lâm Sâm Diệu chậm rãi gật đầu, nói:
- Đại huynh ở hai mươi ba năm trước thu đồ đệ quy mô cũng không lớn, nhưng lại có thể thu được nhân tài như ngươi, vậy cũng coi như là thiên ý.
Doanh Lợi Đức nói:
- Có thể bái nhập làm môn hạ của sư phụ, là vinh hạnh của đệ tử.
Lâm Sâm Diệu cười ha hả, nói:
- Lão phu lần này đến cũng là muốn thay đại sư huynh nhắn một lời. - Lão dừng lại một chút, nói:
- Đại huynh muốn thu ngươi làm đệ tử chính thức, ngươi có bằng lòng hay không?
Doanh Lợi Đức đột nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lóe lên những tia vui mừng lẫn sợ hãi, nói lớn:
- Đệ tử nguyện ý, đa tạ sư thúc.
Mọi người trong sảnh đều nhìn hắn với ánh mắt hâm mộ, cho dù là người vừa tấn chức vũ sư như Lâm Tự Nhiên cũng không có ngoại lệ này.
Doanh Lợi Đức trước kia mặc dù là môn hạ của gia chủ, nhưng chẳng qua chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Lâm gia là thế gia cường đại mức nào? Lúc gia chủ truyền thụ võ đạo tự nhiên có vô số người mộ danh tới nghe. Mỗi một người từng nghe qua lão giảng giải võ đạo đều có thể tính là môn hạ đệ tử của lão.
Kỳ thực cũng có rất nhiều người đều tự cho mình là đệ tử của lão, chẳng qua những đệ tử như vậy chưa từng lọt vào ánh mắt của Lâm gia, mà bọn họ tự nhiên chỉ dựa vào suy nghĩ này để tạo thành một vòng tròn nhỏ tự bảo vệ mình mà thôi.
Nhưng mà, hiện giờ Lâm Sâm Diệu đưa ra lời đề nghị đó thì hoàn toàn bất đồng.
Nếu Doanh Lợi Đức thật sự bái nhập làm môn hạ của gia chủ, trở thành thân truyền đệ tử của lão. Thân phận của hắn trong nháy mắt sẽ được nâng cao vô số lần, trở thành một thành viên trọng yếu của Lâm gia.
Hơn nữa, nếu là đệ tử của gia chủ, thực lực của bản thân tự nhiên không thể quá kém. Lâm gia cho dù vì mặt mũi của mình cũng phải nện vào vô số tài nguyên, trợ giúp Doanh Lợi Đức tấn chức sư cấp cảnh giới.
Chỗ tốt thật lớn như thế trước ngày hôm nay mà rơi xuống thì đủ để đem Doanh Lợi Đức chấn ngất đi.
Doanh Thừa Phong hơi nhăn mặt lại, hắn hơi cảm thấy được, cử động hôm nay của vị Lâm Sâm Diệu này cũng không hề đơn giản, nhìn qua thì là thu thúc thúc của hắn làm môn hạ, nhưng mục đích thì rất có thể là chính mình.
Nếu như là trước kia, có chỗ dựa vững chắc là Lâm gia này thì hắn đương nhiên mừng rõ như điên.
Nhưng hiện giờ ở cùng Phong Huống đã lâu, trong lòng Doanh Thừa Phong nảy sinh ra một chút biến hóa.
Lâm Sâm Diệu vung tay lên, nói:
- Ngươi thu thập một chút, ngày mai theo lão phu đi bái kiến đại huynh.
Doanh Lợi Đức cao giọng xác nhận, tưởng tượng tới tiền đồ bằng phẳng ngày sau của mình mà trong lòng kích động vạn phần.
Ánh mắt hắn hơi vô ý liếc qua Doanh Thừa Phong, chỉ thấy đứa cháu mình đang mỉm cười hướng về phía hắn làm một bộ mặt quỷ. Doanh Lợi Đức thầm than, Doanh gia chúng ta có một đứa con như thế này ngày sau còn gì phải lo lắng nữa...