Từ một đời trẻ tuổi đến người mạnh nhất gia tộc, tất cả đều kém Ngọc gia, hôm nay càng luân lạc tới phải dựa vào khách khanh mới có thể chiến thắng, chẳng lẽ Lam gia nhất định phải suy bại sao? Lam Nguyên Lăng có chút bi ai thầm nghĩ.
- Mà Tần Đại sư kia tuy nhân phẩm không chịu nổi, nhưng mà trình độ đan đạo lại nhất lưu, tương đương gia chủ, nếu có thể mời hắn về, Lam gia chúng ta mới có nắm chắc tất thắng, bằng không mà nói, chúng ta liền đợi chắp tay giao Lam Ngọc Linh Thạch mạch khoáng ra, sau đó bị đuổi khỏi Lam Ngọc Thành a!
Đại trưởng lão nhàn nhạt nhìn Lam Tương Hàm, chậm rãi nói.
Cái nhìn này của Đại trưởng lão, lập tức để cho Lam Tương Hàm như rơi băng uyên, trong ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
- Không sai! Gia chủ, ta cảm thấy Đại trưởng lão nói đúng, hôm nay việc cấp bách là Lam gia chúng ta vượt qua cửa ải khó!
- Gia chủ, vì lợi ích của gia tộc, tạm thời ủy khuất Tương Hàm thoáng một phát!
- Kính xin gia chủ dùng đại cục làm trọng!
...
Sau khi Đại trưởng lão nói xong, trong đại điện, các vị trưởng lão Lam gia cũng bắt đầu lên tiếng khuyên, để cho Lam Tương Hàm càng cảm thấy toàn thân lạnh như băng.
- Đã đủ rồi!
Lam Nguyên Lăng quát to một tiếng, lạnh giọng nói:
- Vì thi đấu đan đạo, lúc nào Lam gia chúng ta biến thành tôm chân mềm không có cốt khí? Cần dựa vào giao ra nhi nữ của Lam gia đến nịnh nọt người khác? Tần Đại sư kia nhân phẩm không chịu nổi, hèn hạ vô sỉ, các ngươi là muốn Tương Hàm đi chết sao?
- Hắc hắc, lời này của Nguyên Lăng ngươi liền nghiêm trọng rồi! Chúng ta chẳng qua là muốn Tương Hàm lấy đại cục làm trọng, coi như hi sinh thoáng một phát lại có gì?
Đại trưởng lão Lam Không có chút nghĩa chính ngôn từ nói.
- Hèn hạ! Đại trưởng lão, vì sao không đưa cháu gái của ngươi cho Tần Đại sư? Vì sao ngươi không vì lợi ích của Lam gia mà hi sinh thoáng một phát?
Thần sắc của Lam Nguyên Lăng càng ngày càng khó coi, thanh âm cũng càng ngày càng lạnh.
- Nếu Tần Đại sư coi trọng cháu gái của ta, ta cam đoan tuyệt đối sẽ vì lợi ích của Lam gia ta, đưa nàng cho Tần Đại sư, bất quá đáng tiếc Tần Đại sư vừa ý là Tương Hàm, cho nên nhiệm vụ quang vinh này chỉ có thể do Tương Hàm đến hoàn thành rồi!
- Vô sỉ!
Lam Nguyên Lăng tức giận đến toàn thân phát run, Lam Không này biết rất rõ cháu gái của mình khẳng định kém Lam Tương Hàm, bởi vậy mới ra vẻ đại khí nói như thế.
Mà giờ khắc này, Lam Tương Hàm nhìn chư vị trưởng lão trong đại điện, ngoại trừ phụ thân cùng Nhị thúc, những người khác tất cả đều muốn đưa nàng cho Tần Đại sư.
Trong lòng nàng tuôn ra vẻ thê lương, những năm này nàng vì Lam gia hối hả ngược xuôi, ngay cả tu vi bản thân cũng làm trễ nãi, nhưng mà ở trước mắt lợi ích, Lam gia trưởng lão vẫn không chút do dự từ bỏ nàng.
Trước kia nàng cảm thấy Lam gia là tánh mạng của mình, tất cả mọi người Lam gia là thân nhân của mình, nhưng hôm nay thật giống như thấy được một đám người xa lạ, đột nhiên tâm ý có chút nguội lạnh.
- Đều im ngay cho ta!
Một thanh âm uy nghiêm cuồn cuộn vang lên ở trong đại điện, Lam Nguyên Đức lên tiếng, đại điện lập tức liền yên tĩnh trở lại.
Tất cả trưởng lão đều thần sắc khác nhau, có chút thậm chí lộ ra cười lạnh, muốn xem xem Lam Nguyên Đức sẽ làm ra lựa chọn gì.
- Người Lam gia ta, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, coi như Lam gia ta bị đuổi ra Lam Ngọc Thành, chúng ta cũng không thể cầm tộc nhân Lam gia làm vật phẩm giao dịch! Việc này kết thúc!
Lam Nguyên Đức giải quyết dứt khoát, trực tiếp quyết định.
- Gia chủ, thế nhưng...
Vẫn có trưởng lão không cam lòng, muốn tiếp tục khuyên bảo.
Nhưng mà Lam Nguyên Đức nhìn cũng không có nhìn hắn, trực tiếp cùng Lam Nguyên Lăng, mang theo Lam Tương Hàm và Lam Ngọc Nhi đi ra đại điện.
Nơi đây chỉ còn lại một đám trưởng lão, thần sắc âm trầm bất định.
- Đại trưởng lão, hôm nay làm sao bây giờ? Vạn nhất tỷ thí đan đạo thua, chúng ta sẽ bị đuổi ra Lam Ngọc Thành a!
Các trưởng lão đều lo lắng, nhìn Lam Không nói.
Ngoại trừ mấy vị nguyên lão che dấu của gia tộc cùng gia chủ ra, liền lấy Đại trưởng lão Lam Không địa vị tối cao, giờ phút này hắn lập tức thành người tâm phúc của các trưởng lão.
- Còn có thể làm sao? Gia chủ không đồng ý đưa Tương Hàm cho Tần Đại sư, chúng ta liền đợi bị đuổi ra Lam Ngọc Thành a!
Lam Không giống như một chút cũng không lo lắng, uống một ngụm trà, ung dung nói.
- Như vậy sao được? Lam gia ta ở Lam Ngọc Thành kinh doanh trên vạn năm, Ngọc gia mới là kẻ đến sau, hơn nữa còn là bạch nhãn lang, dựa vào cái gì để cho chúng ta ly khai? Đại trưởng lão ngươi phải nghĩ biện pháp a!
Chư vị trưởng lão lập tức nóng nảy, cái này liên quan đến lợi ích bản thân bọn hắn, nếu một khi Lam gia bị đuổi ra Lam Ngọc Thành, bọn hắn cũng trở thành chó nhà có tang.
- Biện pháp ngược lại cũng không phải không có, chỉ là xem các ngươi có nguyện ý nghe ta hay không!
Lam Không ung dung nói.
Các trưởng lão trong đại điện đều nhìn nhau, cuối cùng cắn răng nói:
- Đại trưởng lão ngươi nói đi, chỉ cần ngươi có thể bảo trụ địa vị của Lam gia chúng ta, chúng ta nhất định nghe lời ngươi!
- Tốt!
Lam Không vung tay lên, cấm chế kết giới bao phủ ở trong đại điện.
- Gia chủ tuổi tác đã cao, hơn nữa bản thân bị trọng thương, đầu có chút mất linh, ta cảm thấy hắn đã không thích hợp ngồi ở vị trí gia chủ nữa, các ngươi thấy như thế nào?
Trong thanh âm Lam Không có chút rét lạnh nói.
- Cái gì?
Tất cả mọi người biến sắc, không nghĩ tới Đại trưởng lão thậm chí có dã tâm như thế, hắn ý ở ngoài lời bất quá là, hắn mới thích hợp trở thành Lam gia gia chủ.
Tuy địa vị của Đại trưởng lão không thấp, nhưng so với gia chủ tự nhiên vẫn có chênh lệch nhất định.
- Đại trưởng lão nói đúng! Gia chủ làm ra quyết định không sáng suốt như thế, là muốn đẩy Lam gia chúng ta vào hố lửa, chỉ có Đại trưởng lão mới thích hợp trở thành Lam gia gia chủ! Đại trưởng lão, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?
Các trưởng lão đều cắn răng nói, hôm nay coi như là bất cứ giá nào rồi.
- Rất tốt!
Trên mặt Lam Không lộ ra dáng tươi cười, chậm rãi nói:
- Kế hoạch của ta là như thế này, các ngươi làm như vậy...
Lam Không nhỏ giọng nói kế hoạch của mình, con mắt các trưởng lão đều sáng ngời, cho rằng kế hoạch có thể thực hiện, đều nhẹ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Vậy các ngươi đi làm a!
Lam Không chậm rãi nói, nhìn mọi người đi ra đại điện, trong ánh mắt lộ ra một tia phong mang rét lạnh.